Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 11: Bóng Tối Thức Tỉnh



Chương 11: Bóng Tối Thức Tỉnh

Ánh sáng mờ nhạt chiếu vào qua những tấm bạt đã bạc màu, Cường mở mắt, thấy bản thân đang nằm trong căn lều tạm bợ của mình.

Đám trẻ con đã đưa hắn về đây, giống như những con chó hoang khốn khổ đều xem hang ổ là nơi an toàn để nằm liếm láp những v·ết t·hương trên cơ thể.

Trong không gian tĩnh lặng, Cường cố gắng lắng nghe âm thanh từ bên ngoài. Tiếng gió thổi qua khe hở giữa những mái tôn, tiếng rao bán xa xa, tiếng chửi rủa mờ mịt của những kẻ sống quanh bãi rác.

Đám trẻ đã đi khỏi, chắc chúng đã trở về với cuộc sống khắc nghiệt của mình, không còn ai ở đây để chăm sóc hắn. Hắn nhớ lại những gương mặt non nớt của bọn trẻ, những đứa nhóc mà cuộc đời đã dạy cho bài học về sự sống và c·ái c·hết từ khi chúng còn bé.

Đầu óc Cường lâng lâng, những cơn đau từ v·ết t·hương vẫn âm ỉ. Đám trẻ đã lau sơ v·ết m·áu, rồi dùng bột thuốc chống lao mà chúng tìm được để rắc lên v·ết t·hương hở. Đây là cách duy nhất mà chúng biết để tự cứu mình, rẻ tiền nhưng hiệu quả trong hoàn cảnh sống nơi bãi rác này.

Mà điều thần kỳ là, dẫu sống trong kham khổ, mất vệ sinh, nhưng những đứa trẻ này lại có một sức đề kháng kỳ lạ hoặc có lẽ những c·ái c·hết vô danh khiến người ta lầm tưởng về điều đó. Cường nhớ rõ những đứa bạn đã không thể chịu nổi cuộc sống khắc nghiệt, giờ thì chỉ còn lại cái tên mà họ gọi là kỷ niệm. Hắn thở dài, tự hỏi liệu mình có thể sống sót qua hôm nay không.

Khẽ nhấc mình dậy, đau đớn từ v·ết t·hương hở trên bụng khiến Cường rên rỉ. Hắn đưa tay sờ vào v·ết t·hương, cảm nhận sự đau xót mà bột chống lao không đủ để làm dịu đi. Hắn không muốn nghĩ đến chuyện đi bệnh viện, bởi chuyện như thế thường xảy ra ở bãi rác này, và không ai dám gọi cảnh sát hay y tế.

Nhìn quanh căn lều tối tăm và lạnh lẽo, chợt hình ảnh con Mốc lọt vào mắt Cường. Trái tim hắn phút chốc đau thắt, thân thể nhỏ bé của nó, từng nhảy nhót vui vẻ bên hắn giờ đây giống như chỉ còn là một cái xác vô hồn.

Cường lồm cồm bò dậy, ôm chặt lấy Mốc, cảm giác lạnh toát từ cơ thể nó khiến hắn hoảng sợ. “Mốc, đừng c·hết…” Hắn lay lay con mèo, nhưng chỉ có máu hòa lẫn với nước dãi chảy ra nơi khóe miệng. Đâu đó dường như chỉ còn những hơi thở rất nhạt, yếu ớt như ánh sáng cuối cùng của một ngọn nến đang tắt.



“Không! Đừng đi, Mốc!” Cường khóc gào, lòng trĩu nặng với sự bất công của số phận. Tại sao, giữa dòng đời tăm tối này, lại c·ướp đi những ánh sáng nhỏ nhoi? Mốc chính là một phần ánh sáng nhỏ nhoi trong cuộc đời tối tăm của hắn, giờ đây cũng rời bỏ hắn. Nỗi uất hận và sự bất lực cắn nuốt tâm hồn Cường, tạo nên một cơn bão lửa bên trong.

Hắn gục đầu xuống, nước mắt rơi như mưa, hòa quyện với những giọt máu trên lông con mèo. Mỗi giọt nước mắt như một nhát dao đâm vào trái tim hắn, mỗi hơi thở nhạt nhòa của Mốc dường như đang đưa hắn đến bờ vực của sự tuyệt vọng. Hắn không thể hiểu nổi tại sao số phận lại nghiệt ngã đến vậy, khi mà hắn đã cố gắng sống tốt, đã nỗ lực để mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn. Tại sao cuộc sống lại chọn c·ướp đi những điều quý giá nhất của hắn?

Hình ảnh Mốc, với đôi mắt sáng ngời giờ chỉ còn là ký ức, như những bông hoa tươi đẹp bị giẫm đạp dưới chân. Cường cảm thấy một cơn sóng uất hận trào dâng trong lòng, như một ngọn núi lửa sắp sửa bùng nổ. Hắn không thể chấp nhận được, nỗi bi thương và cảm giác cô đơn như m·ũi d·ao sắc lạnh cứa vào trái tim hắn, từng nhát một.

“Tại sao? Tại sao lại là tao? Tao đã làm gì sai? Sao không để tao sống bình yên, cùng những điều tốt đẹp này? Tại sao lại c·ướp đi tất cả?”

Từng câu hỏi tuôn ra, như những mũi tên bắn vào bóng tối, nhưng không một ai đáp lại. Thế giới xung quanh vẫn lặng im, như thể đang chứng kiến nỗi đau của hắn mà không thể làm gì hơn. Cường ngẩng đầu, ánh mắt chất chứa uất hận, căm thù cuộc đời, và bi thương khi nhận ra rằng, ngay cả một chút hi vọng cũng đã bị tước đoạt. Mốc, ánh sáng hiếm hoi trong cuộc sống hắn, giờ cũng đã không còn.

“Này, sinh vật tầm thường bé nhỏ…” Trong không gian tĩnh mịch, đột nhiên có một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy bí ẩn, như những ngọn gió thổi qua khe hở. Cường giật mình, cảm giác như có ai đó đang thì thầm bên tai. Hắn nhìn quanh, nhưng chỉ thấy những bức vách lều lặng lẽ, không một bóng người.

“Kẻ thấp hèn yếu đuối, ngươi có muốn nắm giữ tất cả không?”

Giọng nói tiếp tục vang lên, Cường ngẩng đầu lên cảm thấy cả người như bị tê cứng, lòng hoang mang bao trùm. “Ai đang nói với ta?” Cường lầm bầm, cảm giác bi thương lẫn nghi ngờ đan xen trong tâm trí. Hắn tự hỏi liệu mình có đang mơ hay không, có phải những cơn đau vẫn còn đè nặng lên hắn khiến hắn nghe thấy tiếng nói này?

“Ta ở đây, trong chiếc nhẫn mà ngươi đã nhặt được.” Giọng nói vang lên một lần nữa, âm điệu trở nên rõ ràng hơn, như thể chiếc nhẫn đang sống dậy, nói chuyện với hắn. “Nói đúng hơn, ta là Kẻ nắm giữ quyền năng Tối thượng của Hắc Tinh Luân.”

Sau lời này, chiếc nhẫn vốn bị Cường ném vào một góc bất chợt bay lên, một luồng sáng mờ nhạt phát ra từ nó. Ánh sáng nhấp nháy, chập chờn như những ngọn nến bị gió thổi tắt, rồi bùng lên, tạo thành hình ảnh kì dị giữa không gian u ám.



Một bóng ma kỳ dị, mờ mờ như khói, dần xuất hiện trước mắt Cường. Nó không có hình dạng rõ ràng, chỉ là một mảng tối lượn lờ, với đôi mắt sáng như những đốm lửa, chằm chằm nhìn hắn.

Hơi lạnh tỏa ra từ bóng ma, khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề. Những âm thanh lạ lùng vang vọng, như tiếng thì thầm của những linh hồn xa xăm, làm Cường cảm thấy như mình đang bị lạc vào một giấc mơ kỳ quái. Bóng ma từ từ tiến lại gần, ánh mắt lấp lánh bí ẩn như đang kêu gọi hắn.

Xung quanh, những hình ảnh kỳ lạ bắt đầu hiện ra, nơi mà những sinh vật lạ và linh hồn mờ ảo đang lang thang trong bóng tối. Cường cảm thấy như mình đang đứng giữa một thế giới hoàn toàn khác, nỗi tò mò và sợ hãi cùng lúc dâng trào trong lòng hắn, khiến hắn không biết mình nên chạy trốn hay tiến vào thế giới kỳ lạ đó.

Cường không thể rời mắt khỏi chiếc nhẫn, nó như có một sức hút kỳ lạ khiến hắn chìm đắm trong những suy nghĩ của mình. Ánh sáng đỏ thẫm từ chiếc nhẫn phản chiếu những nỗi khổ đau mà hắn đang phải gánh chịu. “Sức mạnh bóng tối?” Hắn lẩm bẩm, cảm thấy bối rối và không hiểu rõ. “Ngươi có thể cho ta sức mạnh gì?”

“Ta có thể cho ngươi năng lực thay đổi mọi thứ,” giọng nói tà dị đầy mê hoặc, như một thứ m·a t·úy dụ dỗ linh hồn khó cưỡng từ: “Tất cả những gì ngươi khao khát, ta sẽ giúp ngươi đạt được, kể cả việc cứu sống con mèo của ngươi và ban cho nó những năng lực mới giống ngươi”

Cường nuốt nước bọt, tim đập mạnh như trống trận:

“Có thể cứu Mốc? Thật sao?”

Niềm hi vọng mạnh mẽ trỗi dậy, nhưng cũng có một phần trong hắn cảm thấy lo sợ đây chỉ là một giấc mơ hoang đường mà cơn mê sảng tạo ra.



“Đúng! Nhưng đây là một bản giao kết của bóng tối. Ta có thể mang tới sức mạnh và sự cứu rỗi cho ngươi, nhưng cần có sự đánh đổi”

“Đó là gì?” Cường lập tức hỏi lại, cảm giác hồi hộp dâng lên trong lồng ngực.

“Ta cần một phần linh hồn của ngươi. Sức mạnh tà ác và bóng tối trong linh hồn ngươi chính là thứ mà ta cần.”

“Nghĩa là sao, ta vẫn chưa hiểu”

“Nghĩa là ngươi sẽ phải chấp nhận bán linh hồn mình cho bóng tối, trở thành một phần của bóng tối”

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại, những âm thanh bên ngoài trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại Cường và chiếc nhẫn huyền bí. Hắn nghĩ về Mốc, về những điều hắn đã mất, và hình ảnh của những ngày tháng sống khổ cực tràn về như cơn sóng dữ. Đằng sau nỗi sợ hãi, là sự cám dỗ mạnh mẽ. Hắn muốn sức mạnh, muốn trả thù, muốn tìm lại ánh sáng giữa bóng tối.

“Ngươi có thể sống trong bóng tối,” giọng nói lôi cuốn tiếp tục, “biến nỗi sợ hãi thành sức mạnh, khiến cho kẻ thù của ngươi phải run sợ. Ngươi có thể thay đổi số phận của mình và của những người khác. Không ai có thể chống lại ngươi!”

Cảm giác xung đột giữa khao khát và sự e ngại làm Cường choáng váng, tâm trí như quay cuồng trong cơn bão. Hắn đã sống trong sự khổ đau và bất công quá lâu, giờ đây, liệu hắn có thể chấp nhận con đường mới, con đường của bóng tối? Hắn cảm thấy như bản thân đang đứng trên bờ vực, chỉ cần một bước chân là sẽ rơi vào vực thẳm.

“Thế nào? Ta không muốn chờ đợi quá lâu” âm thanh thúc giục từ bóng ma vang lên.

Cường nhìn chằm chằm vào nó, cuối cùng hắn cắn răng thốt lên:

“Ta... ta đồng ý!”

“Tốt! Giao kết đã được thiết lập!”

Quyết định đã được đưa ra, như một tiếng sét giữa bầu trời u ám. Chiếc nhẫn bừng sáng, ánh sáng đỏ rực rỡ hòa quyện với bóng tối, cuốn lấy linh hồn Cường trong một vòng tay mạnh mẽ, như một cơn sóng điên cuồng ập xuống.
— QUẢNG CÁO —