Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 10: Thảm liệt



Chương 10: Thảm liệt

Mấy ngày liền, Cường như con chuột cống trốn chạy, len lỏi qua từng con ngõ nhỏ tối tăm và hôi hám. Hắn chẳng dám quay lại bãi rác nữa. Cứ nghĩ đến lão Phúc, trong lòng hắn lại đầy phiền muộn.

Hắn sợ, sợ lão sẽ gọi công an đến bắt hắn. Cái ý nghĩ đó cứ quẩn quanh trong đầu Cường, đeo bám hắn như cái bóng dai dẳng không thể dứt.

Mỗi buổi chiều, khi mặt trời khuất sau dãy nhà dân nhập cư xập xệ, Cường ngồi thu mình trong những ống cống bẩn thỉu, đôi mắt liếc nhìn về phía bãi rác từ xa. Đôi bàn tay của hắn run run mỗi khi nghĩ đến con mèo Mốc, không biết mấy hôm nay nó thế nào. Đói khát, rét mướt, cùng với nỗi sợ hãi giằng xé tâm trí hắn.

Cường cứ loanh quanh khắp các xó xỉnh, bới thùng rác kiếm ăn như một kẻ vô hồn. Đêm đến, tiếng chuột kêu rin rít, tiếng nước nhỏ giọt từ cống thoát làm hắn giật mình thon thót. Nhưng rồi, dần dà, vẫn không thấy dấu hiệu của công an, không thấy ai tìm kiếm hắn.

Cường sợ, sợ lão Phúc sẽ báo công an bắt hắn. Nhưng điều hắn không biết là lão Phúc cũng chẳng dám làm to chuyện. Lão là kẻ làm ăn gian dối, tài sản tích góp cũng đầy những đồng tiền không sạch sẽ, huống chi thứ thằng Bảo lấy đi còn có tang vật quan trọng của một vụ án, thế nên cho dù rất căm giận Cường và Bảo, lão Phúc tuyệt đối không dám gọi tới công an. Đồ đạc cho dù tìm về thì lão đồng thời cũng có nguy cơ dính rắc rối với pháp luật. Thay vào đó, lão chỉ dám sai mấy thằng d·u c·ôn khu chợ đen đi lùng tìm Cường.

Bẵng đi hơn một tuần, Cường cứ ẩn náu nơi những con hẻm tối, lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng, chực chờ bỏ chạy. Đói khát và mệt mỏi, hắn chẳng còn đường nào khác ngoài việc nghĩ đến nơi duy nhất mà hắn từng gọi là "nhà"—bãi rác.

Buổi chiều hôm ấy, bầu trời âm u, từng đám mây xám đùn đẩy nhau, như thể sắp có một cơn mưa lớn đổ xuống. Cường đứng ở ngõ hẹp dẫn ra con đường quen thuộc, đôi mắt đăm đăm nhìn về phía xa, nơi bãi rác mờ nhạt sau màn mưa mờ ảo. Hắn nuốt khan, rồi cúi thấp người, rón rén bước đi như một con thú bị săn đuổi.

Mỗi bước chân dẫm lên nền đường đầy sỏi và bùn đất làm hắn giật mình. Tiếng kẽo kẹt của cánh cửa nhà ai đó phía xa vang lên, nhưng Cường chỉ dám liếc nhanh rồi vội vã cúi đầu. Hắn không dám đi thẳng, phải vòng vèo qua những lối nhỏ, nép sát vào những bức tường bong tróc loang lổ. Hắn sợ—sợ lão Phúc đã cho người chực sẵn, sợ chỉ cần hắn xuất hiện, công an sẽ ập đến.

Từng góc khuất, từng con ngõ vắng tanh mà hắn đã thuộc lòng vẫn làm Cường cảm thấy nghẹt thở. Tim hắn đập nhanh, cứ như thể bất kỳ tiếng động nhỏ nào cũng có thể là dấu hiệu của nguy hiểm. Hắn không dám đi nhanh, chỉ dám cẩn thận thò đầu ra từng chút một trước khi bước đến góc tiếp theo.

Khi đến gần bãi rác, Cường ngồi thụp xuống, nấp sau một đống phế liệu bên đường. Từ đây, hắn có thể thấy rõ cả khu đất trống lổn nhổn rác rưởi. Không một bóng người, không công an, không lão Phúc. Bầu không khí vẫn đặc quánh mùi h·ôi t·hối như ngày nào, nhưng dường như sự tĩnh lặng lại có điểm đáng sợ.



Cường nín thở, mắt dán chặt vào từng ngóc ngách. Bụng hắn kêu réo vì đói, nhưng hắn không dám động đậy, chỉ ngồi im như một kẻ tàng hình, chờ đợi một dấu hiệu nguy hiểm nào đó có thể xuất hiện.

Vài phút trôi qua. Không có gì cả!

Hắn thở phào, đứng dậy từ từ tiến lại gần bãi rác hơn. Nhưng đúng lúc ấy, từ phía sau lưng hắn, có tiếng bước chân nặng nề vang lên. Tiếng bước chân đều đều, như tiếng của những chiếc giày đinh giẫm mạnh lên đất.

Tim Cường bỗng chùng lại. Hắn nuốt khan, cố gắng không ngoảnh đầu nhìn. Hắn bước nhanh hơn, nhưng đôi chân run rẩy, mồ hôi lạnh toát cả lưng áo.

Rồi một giọng nói khàn đục vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng, "Thằng khốn, mày tưởng mày trốn được à?"

Cường giật bắn mình, quay ngoắt lại. Một bóng đen lao tới, cái bóng của một thằng đàn ông lực lưỡng, cầm cây gậy gỗ giơ lên, miệng cười gằn. Hắn không kịp né tránh, chỉ đứng đó, đôi mắt mở to kinh hoàng, trước khi mọi thứ ập đến.

Cây gậy gỗ vụt mạnh vào vai Cường, âm thanh “bốp” vang lên khô khốc. Cường bật ngửa ra sau, đau điếng cả người, nhưng nỗi sợ còn lấn át cả cơn đau. Hắn lồm cồm bò dậy, miệng ho sặc sụa, đầu óc quay cuồng.

"Bắt nó! Đừng để nó chạy thoát!" Một giọng khác quát lên, tiếng bước chân huỳnh huỵch vang lên mỗi lúc một gần. Cường không còn thời gian suy nghĩ, hắn bật dậy, cố lao về phía trước, nhưng chỉ được vài bước đã bị một tên khác túm lấy cổ áo kéo giật ngược lại.

"Mày chạy đi đâu hả?" Tên côn đồ rít lên, tay hắn xiết chặt lấy áo Cường, mắt long sòng sọc.

Cường vùng vẫy, cố thoát thân, nhưng tay chân hắn rã rời, cả người như mềm nhũn. Hắn cố đấm loạn xạ về phía tên côn đồ, nhưng đấm như đấm vào tường—hắn chẳng còn chút sức lực nào. Tên côn đồ không cần dùng nhiều sức, chỉ cần một cú quật mạnh, Cường đã ngã nhào xuống đất, mặt cắm vào nền bùn lạnh lẽo.

Một cú đá mạnh vào bụng khiến Cường quặn đau, cuộn tròn người lại như một con thú hoang b·ị t·hương. Hơi thở trở nên khó nhọc, từng nhịp hít vào cũng đầy đau đớn. Mắt hắn mờ dần, đầu óc quay cuồng giữa tiếng cười man rợ của bọn chúng.



Nhưng đột nhiên, từ trong góc tối, một tiếng rít gào vang lên. Một cái bóng nhỏ lao vụt ra khỏi bóng đêm, vồ lấy tên côn đồ đang đứng gần Cường nhất. Đó là con mèo Mốc!

Mốc gào thét, móng vuốt sắc nhọn của nó xé toạc áo tên côn đồ, cắm phập vào da thịt hắn. Tên đó rú lên đau đớn, loạng choạng lùi lại, cố hất con mèo ra, nhưng Mốc vẫn cắm chặt răng vào tay hắn không chịu buông.

"Cái con quỷ này!" Tên khác vừa hét vừa lao đến, vung gậy nhằm thẳng vào Mốc mà quật. Cường trong lúc đau đớn cũng mờ mờ nhận ra, con mèo đã b·ị đ·ánh văng ra xa, va mạnh vào vách tường cũ kĩ. Mốc gào lên một tiếng yếu ớt rồi nằm im.

"Mốc!" Cường thét lên, hoảng loạn bò về phía con mèo. Nhưng bọn côn đồ không để cho hắn cơ hội, chúng lao đến túm lấy hắn, đá liên tiếp vào người hắn.

Máu từ đầu Cường chảy xuống mắt, làm hắn mờ cả tầm nhìn. Nhưng hắn không ngừng vùng vẫy, liều mạng đấm đá loạn xạ. Hắn đã cùng đường, không còn gì để mất. Trong giây phút ấy, tất cả bản năng sinh tồn trong hắn bùng lên, dù yếu đuối và tuyệt vọng.

Đám côn đồ vừa túm lấy Cường thì nghe thấy tiếng hét giận dữ từ phía sau:

"Bỏ nó ra!"

Cả đám ngoảnh lại, nhìn thấy một bầy trẻ con do một thằng nhóc ốm như cây sậy dẫn đầu đang lao tới. Bọn trẻ không sợ hãi, tay cầm đủ loại v·ũ k·hí thô sơ như gậy gộc, đá sỏi, và cả vài thanh sắt hoen gỉ nhặt được đâu đó quanh khu bãi rác.

Một thằng côn đồ cười khẩy, giọng châm biếm: "Bọn nhãi này định làm gì chứ?"



Nhưng nụ cười khinh thường của hắn rất nhanh liền tắt, chỉ thấy bọn nhóc xông tới với tốc độ nhanh như chớp, ném đá và đập gậy loạn xạ vào đám côn đồ. Một viên đá bay trúng vào đầu tên đứng gần nhất, khiến hắn lảo đảo, ôm đầu rít lên.

"Mẹ kiếp! Bọn này không đùa được đâu!" Hắn gào lên, máu từ trán rỉ ra hòa lẫn vào nước mưa.

Những tên khác lập tức quay lại, đối phó với đám trẻ. Dù có bất ngờ, nhưng với thân hình lực lưỡng và kinh nghiệm đánh đấm của mình, đám côn đồ nhanh chóng lấy lại thế chủ động. Một thằng vung gậy đập mạnh vào tay một đứa nhóc, làm nó kêu lên đau đớn, ngã lăn ra đất. Một tên khác đá mạnh vào bụng Bằng – chính là chỉ huy đám nhóc, khiến thằng bé khụy xuống, tay ôm lấy bụng, thở hổn hển.

Nhưng đám trẻ không chịu lùi bước. Chúng vừa đông vừa gan lì, cố thủ lại như một đội quân thực thụ. Bằng cố đứng lên, mắt lóe lên sự kiên cường, rồi hô lớn:

"Không được bỏ chạy! Chúng ta phải cứu thằng Cường!"

Tiếng hô của Bằng như châm ngòi cho một cơn cuồng nộ, đám trẻ càng xông vào quyết liệt hơn. Một thằng nhóc nhỏ con nhưng lanh lẹ bất ngờ nhảy lên, dùng chiếc gậy sắt phang mạnh vào chân một tên côn đồ khiến hắn ngã chúi về phía trước. Thêm vài viên đá nữa bay trúng người bọn chúng, khiến chúng lúng túng không biết đỡ đòn từ đâu.

Cường nằm dưới đất, nửa tỉnh nửa mê, nhưng trong cơn mơ màng, hắn cảm nhận được sức nóng của cuộc chiến đang diễn ra ngay trước mặt. Mặc dù bọn trẻ yếu hơn, nhưng sự dũng cảm, lì lợm và đoàn kết của chúng đang tạo nên một áp lực khủng kh·iếp lên đám côn đồ.

Đột nhiên, tên đầu sỏ nhìn thấy loáng thoáng xuất hiện thêm những cái đầu từ trong mưa đang chạy tới bên này, thế là vội quát lên: "Rút lui! Đám nhãi này đông quá, không đáng để chơi tiếp."

Bọn chúng bắt đầu lùi dần, nhưng không phải là chạy tán loạn. Chúng vẫn đánh trả những cú đấm đá cuối cùng trước khi rút lui khỏi bãi rác, để lại những v·ết t·hương rải rác trên đám trẻ.

Cường nằm gục trên mặt đất, người đầy máu, mệt lả không còn sức. Đám trẻ nhanh chóng kéo hắn lên, loay hoay xem xét v·ết t·hương, nhưng Cường chỉ lờ mờ nhận ra tiếng nói xung quanh. Hắn nhìn về phía con mèo Mốc, thấy nó vẫn nằm im lìm, thoi thóp thở, đôi mắt mở hờ như muốn tìm chủ.

"Mốc... Mốc..." Cường thều thào gọi trong hơi thở đứt quãng, nhưng không còn sức mà bò lại gần.

Bằng tiến lại, cúi xuống bên con mèo, mắt thằng bé nhíu lại. Nó nhẹ nhàng bế Mốc lên, đôi tay run rẩy, rồi lắc đầu chậm rãi. "Nó khả năng không sống được rồi Cường ạ."

Cường cảm thấy lòng mình đau như bị xé toạc. Trước mắt hắn, bầu trời xám xịt như sắp đổ sụp, nhưng thứ duy nhất hắn nhìn thấy là ánh mắt lờ đờ của con mèo thân thuộc, sinh vật duy nhất để hắn cảm nhận được sự chân thành và tin cậy, giờ chỉ còn lại cái thở yếu ớt cuối cùng.

Một giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên gương mặt hốc hác của Cường, rồi tất cả chìm vào màn đêm.