11h đêm, Cường đứng lặng lẽ trước cửa tiệm đồng hồ cũ kỹ của lão Phúc – tên chủ tiệm đồng hồ Lâm Ký, cảm giác đan xen giữa phẫn nộ và lo lắng.
Bảo đứng ngay sau Cường, thấp giọng thì thầm. "Tối nay là cơ hội tốt. Lão già chó c·hết đó bắt nạt chúng ta, chúng ta phải lấy lại những gì lão đã c·ướp."
Cường nhìn Bảo, đôi mắt lóe lên sự do dự:
"Mày chắc chứ? Tao không muốn thêm rắc rối."
Bảo nhếch mép nở nụ cười đầy giảo hoạt:
"Mày không hiểu đâu, lão Phúc giấu một số tiền lớn và đồ quý giá trong tiệm. Nếu chúng ta làm đúng kế hoạch, không chỉ là trả thù mà còn được một món lớn. Tao chỉ cần mày vào tiệm nói chuyện với lão, tao sẽ lẻn vào từ phía sau và tìm chỗ lão giấu tiền."
Những lời nói của Bảo xoáy sâu vào tâm trí Cường. Hắn cảm thấy cơn giận dữ dâng lên khi nghĩ về lão Phúc, nhưng vẫn còn chút do dự:
"Nếu lão phát hiện ra thì sao?"
"Không có phát hiện gì hết," Bảo nói, đôi mắt ánh lên vẻ xảo quyệt. "Chúng ta sẽ làm nhanh và gọn. Mày chỉ cần đóng vai kẻ vô tội, đánh lạc hướng lão. Chỉ cần làm đúng như tao bảo, mọi chuyện sẽ ổn."
Cường vẫn lưỡng lự:
"Làm sao mày biết lão có tiền giấu trong tiệm?"
Bảo nở một nụ cười đầy bí ẩn:
"Tao có người quen làm ăn với lão. Tin tao đi, thông tin này không sai đâu!"
Cường gật đầu, nhưng lòng hắn vẫn có chút bất an. Liệu đây có phải là cách tốt nhất để giải quyết mọi chuyện không? Nhưng sự thù hận dành cho lão Phúc, kẻ đã biến hắn thành k·ẻ t·rộm trong mắt thiên hạ, đã thôi thúc Cường. Hắn bước vào tiệm, tay đẩy cánh cửa cọt kẹt.
Đối mặt với lão Phúc!
Lão Phúc đang ngồi sau quầy, vừa thấy Cường liền đứng bật dậy, ánh mắt lão lập tức chuyển hết từ ngạc nhiên sang tới giận dữ:
"Thằng ranh con! Mày lại đến đây làm gì? Muốn ă·n t·rộm gì nữa à?" Tay lão chống nạnh, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.
Cường nắm chặt tay, giọng gằn lên:
"Ông mới là tên trộm c·ướp. Chiếc đồng hồ đó rõ ràng là tôi nhặt được từ bãi rác, là của tôi"
Lão Phúc nghe xong, trừng mắt lên sau đó cười khẩy, ngồi lại xuống ghế, vẻ mặt coi thường:
"Hừ, có cho là của mày đi, nhưng ai tin? Cái loại lang thang như mày, đến quần áo còn không có mà mặc, ai tin mày có đồng hồ? Mày là thằng trộm, và tao chỉ làm điều đó để bảo vệ cửa hàng của mình."
Cường tức giận:
"Tôi không cần biết, ông phải trả lại đồng hồ cho tôi, nếu không đừng trách!"
Lão Phúc hất hàm:
"Vậy mày định làm gì? Báo công an à? Mày nghĩ ai sẽ tin một thằng nhặt rác như mày? Đừng mơ!"
Cường tiến lên một bước, giọng cố gắng trở nên lớn hơn:
"Ông không trả, tôi sẽ nằm vạ ở đây!"
Lão Phúc đứng bật dậy, đập mạnh tay xuống bàn:
"Cút khỏi đây trước khi tao gọi người đến đuổi mày! Đây không phải chỗ cho mày gây rối"
Trong lúc hai người cãi nhau, Bảo đã trèo tường lẻn vào được phía sau tiệm. Hắn len lỏi qua căn nhà nhỏ hẹp, đôi mắt tìm kiếm kỹ lưỡng những nơi có thể giấu tiền hoặc đồ quý giá. Nhưng việc lục lọi không dễ dàng. Tiệm đồng hồ của lão Phúc lộn xộn, với đủ thứ cũ kỹ chồng chất lên nhau.
“Sao lão này lại sống bẩn thỉu thế chứ?” Bảo nghĩ thầm, nhưng hắn không ngừng tay, tiếp tục bới tung các ngăn tủ, kệ sách.
Bên ngoài, cuộc cãi vã vẫn diễn ra căng thẳng
Cường hiển nhiên không chịu rời đi. Hắn đứng đối diện lão Phúc, đôi mắt cháy bỏng sự lì lợm mà một đứa trẻ bình thường không thể có:
"Tôi sẽ không đi đâu cả cho đến khi ông trả đồ. Có giỏi thì đ·ánh c·hết tôi đi!"
Lão Phúc nhìn Cường, thấy thằng ranh con này quyết tâm ăn vạ, vô cùng tức giận. Nhưng lão là người trải đời, biết làm lớn chuyện kéo công an tới thật cũng không phải chuyện tốt, dù sao cái đồng hồ đó cũng không phải của mình mà công an lại chẳng phải lũ ngu, thế là ánh mắt lóe lên vẻ gian xảo:
"Mày muốn gì? Muốn tao đưa mày thêm vài đồng bạc lẻ để câm miệng à?"
Cường mím môi, lòng dâng lên một nỗi oán hận khôn cùng. Hắn biết mình không thể nào thắng được lão bằng lý lẽ, nhưng hắn cần tiếp tục đôi co để kéo dài thời gian cho Bảo.
Bên trong, Bảo vẫn đang lùng sục, nhưng đến lúc này, hắn bắt đầu lo lắng vì chưa tìm thấy thứ gì giá trị.
“C·hết tiệt, lão Phúc giấu tiền ở đâu?” mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán Bảo. Hắn biết không thể lục lọi quá lâu, vì nếu lão phát hiện, mọi chuyện sẽ hỏng bét. Bảo cần thêm thời gian, và hắn trông chờ vào Cường để giữ chân lão Phúc.
Sự giằng co ngoài quán lên đến đỉnh điểm,
Lão Phúc sau khi ném cho Cường năm chục bạc, thấy hắn còn lì ra đó không chịu đi, bắt đầu thấy không ổn:
"Mày có nghe tao nói không, thằng ranh? Cầm tiền và cút đi trước khi tao mất kiên nhẫn!" Lão định lao tới đẩy Cường ra ngoài, nhưng Cường nhanh chóng né qua một bên, khiến lão suýt ngã.
"Lão già, trả đồng hồ cho tôi!" Cường hét lên, giọng nghẹn lại vì ra vẻ tức giận.
Lão Phúc không còn chịu đựng được nữa, lão giơ tay định tát Cường. Nhưng ngay khi lão đưa tay lên, một tiếng động lớn phát ra từ phía sau tiệm. Lão Phúc quay phắt lại, mắt lộ rõ vẻ hoài nghi.
"Cái gì thế? " Lão lẩm bẩm, quay người tiến về phía sau.
Cường cảm thấy tim đập thình thịch. Bảo vẫn chưa xong. Nếu lão Phúc phát hiện, mọi chuyện sẽ tan tành. Nhưng hắn không thể ngăn lão được.
"Lão già, đứng lại!" Cường hét lên, cố làm mọi cách để giữ chân lão.
Ngay lúc đó, Bảo từ phía sau bất ngờ xuất hiện, trên tay hắn cầm một túi vải. Mắt lão Phúc trợn tròn, nhưng trước khi lão kịp phản ứng, Bảo đã lao tới t·ấn c·ông lão bằng một cú đẩy mạnh, khiến lão va vào người Cường rồi cả hai ngã xuống sàn.
“Đợi tao!”
Cường lồm cồm bò dậy hô lớn nhưng Bảo chạy rất nhanh, biến mất trong bóng đêm, để lại hắn với lão Phúc đang giãy giụa dưới đất.
Cường thấy lòng mình sụp đổ, giờ này hắn liền biết mình bị tên kia lợi dụng, có nguy cơ trở thành kẻ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Lão Phúc bị cú ngã làm toàn thân đau đớn, bộ xương già của lão khó mà chịu đựng v·a c·hạm mạnh như vậy nhưng vẫn không quên ngẩng đầu lên, hô lớn:
"Có trộm… Có trộm... Bà con ơi!"
Cường ngẩn người nhìn lão Phúc đang cố gượng dậy nhưng rất nhanh liền nhận ra không còn thời gian để suy nghĩ hay phân vân nữa. Trong lòng hắn, sự sợ hãi trỗi dậy như một cơn sóng lớn cuốn phăng đi mọi do dự. Không thể ở lại! Nếu b·ị b·ắt, hắn sẽ phải ngồi tù!
Không chần chừ thêm giây nào, Cường quay người và lao ra khỏi tiệm, chạy thục mạng vào màn đêm. Tim đập thình thịch, hắn cố gắng thoát khỏi con đường nhỏ hẹp, nơi chỉ còn lại ánh đèn đường yếu ớt cùng bóng tối bao phủ.
Phía sau, tiếng lão Phúc hét lên trong giận dữ vang vọng, nhưng đã dần bị bỏ lại phía sau.
“Mày đứng lại! Thằng khốn! Tao sẽ không để mày thoát đâu!” Lão Phúc gào lên, nhưng Cường không quay đầu lại.
Chân hắn cứ bước không ngừng, những con hẻm quen thuộc của thành phố hiện lên như những chiếc bẫy đen tối, đầy cạm bẫy. Nhưng với Cường, đó là nơi trú ẩn duy nhất. Hắn phải trốn, phải chạy khỏi mọi thứ!
Mồ hôi lấm tấm trên trán, lòng Cường càng lúc càng cuộn lên sự lo lắng. Hắn biết mình không thể trở về những nơi quen thuộc, cũng chẳng thể trông cậy vào ai giúp đỡ. Giờ đây, hắn chỉ còn lại một mình trong thế giới đầy rẫy sự dối trá và nguy hiểm.
Khi Cường chạy đến một ngã tư vắng vẻ, hắn dừng lại để thở dốc, tim đập loạn xạ. Bảo đã biến mất hoàn toàn, như một cơn gió lạnh lùng lướt qua cuộc đời hắn.
Một ngày, hắn bị lừa đến hai lần, như những cú hắt nước mạnh mẽ dập tắt chút niềm tin còn sót lại vào lòng người. Thế giới mà hắn đang sống, dường như chỉ toàn sự lừa lọc và phản bội.
Hắn đã bị lợi dụng, bị biến thành con mồi cho một kế hoạch đầy toan tính của lão Phúc và thằng Bảo. Sự gian trá và độc ác của cuộc đời khiến hắn cảm thấy trống rỗng.
Đứng giữa ngã tư, Cường nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, như một tấm màn che phủ mọi hy vọng mong manh còn sót lại.