Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 8: Gặp gỡ



Chương 8: Gặp gỡ

“Đùng!”

Trời mới khô ráo mà lại đổ cơn mưa, tiếng sét chát chúa vang lên như xé toạc màn mây đen dày đặc.

Cường co ro trong một góc nhỏ ẩm ướt, cơn mưa rơi không ngớt, hòa quyện giữa những âm thanh tấp nập của cuộc sống bên ngoài. Hắn cảm nhận từng giọt nước lạnh buốt thấm vào da thịt, nhưng có lẽ cái lạnh ấy không thể nào bằng cái lạnh lẽo đang ngự trị trong tâm hồn. Hắn ngắm nhìn những chiếc ô màu sắc rực rỡ, những bước chân vội vã, và giữa dòng người ấy, ánh mắt hắn lướt qua từng gương mặt, tìm kiếm một điều gì đó quen thuộc.

Bất chợt, ánh nhìn của Cường dừng lại ở một hình bóng lướt qua giữa biển người đang hối hả.

Là cô ấy! Cô gái váy xanh đã từng mang đến cho hắn một chút ấm áp giữa cơn mưa tầm tã, ánh mắt rạng ngời như những vì sao. Hắn không thể nào quên nụ cười nhẹ nhàng và cái nhìn ấm áp ấy, như một chiếc ô che chở giữa cơn bão lớn.

Cô gái vừa tan học, bước ra từ cánh cổng trường học, tay cầm chiếc ô đỏ rực. Dù trời mưa tầm tã, cô gái vẫn như một ánh đèn lấp lánh giữa màn đêm. Những tiếng cười nói của bạn bè xung quanh cô như những giọt nước trong veo.

Cường không dám tiến lại gần, chỉ biết núp mình trong bóng tối kỹ hơn, lặng lẽ quan sát. Tim hắn đập nhanh hơn khi cô gái đi qua, từng bước chân nhẹ nhàng, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ tự tin và tươi sáng. Cường muốn nói với cô, nhưng cái nỗi sợ hãi, cái cảm giác mình là một kẻ ngoài cuộc khiến hắn chỉ biết đứng yên.

Từng hình ảnh của cô gái như một bức tranh sống động, khiến Cường không thể nào rời mắt. Hắn nhớ ngày đó, khi cô mang cho hắn túi bánh bao nóng hổi trong cơn đói, như một phép màu. Cảm giác ấm áp từ đôi tay nhỏ nhắn ấy đã chạm đến tâm hồn hắn.



Cô gái cùng bạn bè dừng lại ở một quán nước nhỏ, họ cười đùa vui vẻ, và Cường cảm thấy mình như một bóng ma lặng lẽ đứng bên lề, không có quyền tham gia vào thế giới tươi đẹp ấy. Hắn lặng lẽ nhìn họ, lòng tràn đầy sự khao khát. Giữa lúc những tiếng cười vui vẻ vang vọng, hắn cảm nhận được sự cô đơn nặng nề.

Một làn gió thoảng qua, mang theo hương thơm của những chiếc bánh ngọt từ quán gần đó, làm Cường chợt có chút chua xót. Hắn cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười vội tắt ngúm khi nhìn thấy cô ấy hướng về bên này.

Ở phía đối diện, Tuệ Nghi, cô gái với mái tóc dài xõa ngang vai, đang ngồi cùng bạn bè tại một quán nước nhỏ ven đường. Những tiếng cười rộn ràng vang lên, trong khi họ chờ đợi món trà sữa yêu thích. “Cậu có muốn thử bánh ngọt không?” Một người bạn hỏi, và mọi người lại cười đùa.

Bất chợt, Tuệ Nghi cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Cô quay đầu lại, ánh mắt lướt qua dòng người qua lại, nhưng không thấy ai. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lòng cô, như thể có một cái gì đó không rõ ràng đang đợi chờ. Cô khẽ lắc đầu, đáp lại bạn mình: “Không đâu!”

“Cậu nhìn cái gì vậy?” Một cô bạn tinh nghịch hỏi, cười khúc khích. “Có ai đó làm cậu ngẩn ngơ à?”

Tuệ Nghi chỉ biết cười, nhưng trong lòng vẫn có chút bối rối. Cô không biết tại sao lại có cảm giác như vậy. Mọi thứ xung quanh vẫn vui vẻ, nhưng có cái gì đó như một ánh sáng lấp lánh giữa đám đông.

“Chúng ta vào trong thôi! Đợi lâu quá rồi!” Một giọng nói gọi, Tuệ Nghi nghi hoặc giây lát sau đó lại hòa mình vào tiếng cười, không chút nào nghi ngờ về sự tồn tại của một cậu bé như Cường.

***

Trời mưa nhanh tạnh cũng nhanh. Tuệ Nghi và nhóm bạn cũng đã sớm trở về nhà nhưng Cường vẫn đứng đó.



Mặt trời hé lộ sau những rặng mây, những tia sáng cuối ngày yếu ớt le lói trên đường phố. Cường đang định trở về thì chợt cảm thấy có ai đó đang đi theo mình.

Hắn ngoái lại, nhìn thấy một thiếu niên lạ mặt, gương mặt tái xanh méo mó với đôi tai vểnh lên như tai chuột. Hắn có vẻ lén lút, nhưng ánh mắt thì sáng quắc, như thể đang tràn đầy ý tưởng gì đó. Cường khẽ nhíu mày, cảm thấy nghi ngờ.

“Mày là thằng nhóc trộm đồ bị lão già bán đồng hồ bắt được phải không?” thiếu niên hỏi, giọng nói rin rít.

“Hửm? Tao không phải trộm. Mày là ai?” bị nhắc tới chuyện cũ, Cường lòng dâng lên sự bực bội, nhìn chằm chằm vào người thanh niên, cảm giác không thoải mái. “Sao lại theo dõi tao?”

“Chả có gì đâu, tao thấy mày trong chợ, và tao biết mày bị oan. Kể ra, tao cũng từng bị lão già chủ quán chơi một vố. Thật cay cú!” Thiếu niên nói, có chút nôn nóng.

Cường khựng lại, một chút ngạc nhiên lướt qua. “Mày cũng bị lão ấy vu khống à?”

Cường nhìn chằm chằm người thiếu niên trước mặt, với vẻ ngoài lôi thôi, dường như đã trải qua một chuyện tương đồng như hắn.



“Ừ, mày không biết đâu, lão già đó rất mánh khóe. Lão ta cứ chực chờ để tố cáo những ai nghèo khổ như chúng ta. Nhưng tao không phải dễ b·ị b·ắt nạt đâu!” Thiếu niên nói với vẻ quyết tâm, đôi mắt sáng lên như vừa tìm ra một kế hoạch táo bạo.

Cường ngập ngừng, sự bực bội trong lòng hắn dần lắng xuống. Hắn chậm rãi hỏi: “Vậy mày làm gì để thoát ra?”

Thiếu niên nhếch mép cười, một nụ cười méo mó nhưng chứa đựng sự dũng cảm. “Tao không chạy trốn. Tao dùng đầu óc của mình, và giờ tao muốn trả thù”

Cường cảm nhận một dòng chảy của hy vọng trong lời nói của người thanh niên. Có một thứ gì đó trong tim hắn như đang cựa quậy. “Vậy mày có kế hoạch gì không?”

“Thực ra, tao định kiếm thêm một ít tiền, rồi sẽ cùng mày tìm cách vạch mặt lão già đó. Không thể để lão chiếm lợi bọn mình như thế được.” Thiếu niên đáp, mắt lấp lánh như ánh sao.

Cường chần chừ, nhưng điều gì đó trong sự tự tin của người thanh niên đã kéo hắn lại gần hơn. Một phần của hắn muốn nói không, nhưng một phần khác lại thấy sự hấp dẫn trong cuộc phiêu lưu. Hắn gật đầu, mặc dù còn chút lo lắng. “Tao tên Cường. Còn mày?”

“Bảo!” Thiếu niên tươi cười, ánh mắt sáng như ánh mặt trời đang dần ló rạng. “Nếu mày muốn, tao với mày sẽ khiến lão ta phải trả một cái giá đắt!”

Cường nhìn thẳng vào mắt Bảo, và có điều gì đó trong ánh nhìn ấy khiến hắn có cảm giác rằng thanh niên này rất nghiêm túc. Hắn lùi một bước, thầm tự hỏi: "Liệu mình có đủ can đảm để tham gia vào điều này không?"

“Nhưng mày có biết mình sẽ phải làm gì không?” Cường hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng không giấu được sự lo lắng. “Tao không có gì để mất, nhưng tao cũng không muốn tự biến mình thành mục tiêu.”

Bảo gật đầu, sự kiên quyết trong ánh mắt càng rõ ràng hơn. “Mày không có gì để mất, nhưng mày có thể lấy lại được rất nhiều thứ. Chúng ta có thể cùng nhau lập kế hoạch, thu thập thông tin, và từ đó đưa ra một kế hoạch trả thù. Chắc chắn lão ta sẽ không lường trước được gì!”

Cường nhắm mắt lại, cảm giác như cuộc sống tẻ nhạt mà hắn đã sống bấy lâu nay sắp sửa có một bước ngoặt. Hắn nhớ đến những ngày tháng u tối, cái cảm giác bị chà đạp mà hắn không thể nào chấp nhận thêm được nữa. “Được rồi,” cuối cùng hắn nói, “Tao sẽ tham gia với mày”

“Tốt!” Bảo mỉm cười, nụ cười ấy như một ánh sáng giữa cơn mưa. “Tao đã có một kế hoạch sơ bộ...”