Sáng sớm, Cường bước ra khỏi lều rồi ngồi thõng xuống, lưng tựa vào một bức tường đổ nát, đôi mắt lạnh lùng quan sát đám trẻ con đang loay hoay bới đống rác.
Trời mới tảng sáng, sương vẫn còn đọng trên những mẩu phế liệu và đống bìa carton rách nát. Những tiếng loạt xoạt, lạch cạch vang lên đều đều hòa cùng tiếng than vãn yếu ớt của đám nhỏ. Lũ nhóc cặm cụi cào bới, mỗi đứa tay cầm một chiếc que dài, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhanh về phía Cường, người giờ đã trở thành đại ca mới của chúng.
Cường không làm gì. Hắn chỉ ngồi đó, hờ hững và lặng lẽ, như một bức tượng sắt lạnh lùng giữa thế giới hỗn độn này. Đôi khi hắn nhấc một cục đá, ném qua ném lại trong tay như để g·iết thời gian, nhưng tuyệt nhiên không hề nhúng tay vào công việc mà hắn từng cùng làm. Đôi mắt của hắn không ngừng quét qua từng khuôn mặt nhếch nhác, từng cử động vụng về của bọn trẻ, giống như một con sói canh chừng bầy đàn non dại.
Tiếng loạt xoạt của đám trẻ bới rác lộn xộn u ám như một thứ âm thanh đã quen thuộc đến phát ngán, nhưng hôm nay, nó dường như chậm hơn. Mọi ánh mắt đều dõi theo Cường, dè dặt và vương nỗi sợ hãi. Không còn những tiếng cười đùa vô tư lự như ngày trước. Cường đã thay đổi, và cùng với hắn, mọi thứ cũng dần đổi thay.
Bằng, bây giờ chỉ còn là một thằng nhóc nhặt rác bình thường, cũng đang cắm mặt vào công việc. Đôi mắt hắn thỉnh thoảng lại liếc về phía Cường, ánh nhìn chớp nhoáng rồi lại rụt nhanh đi, không dám đối mặt quá lâu với cái vẻ lạnh lùng và vô cảm ấy. Mọi thứ giờ đây đã khác, Cường không còn là thằng nhóc cam chịu, mà đột nhiên trở nên tàn nhẫn, lạnh như băng giá, chẳng hề lay động trước bất kỳ cảm xúc nào của người khác.
Theo thời gian chậm chạp trôi qua, tiếng xáo trộn và tiếng vứt đồ vang lên càng lúc càng nhiều. Khi công việc kết thúc, đống phế liệu thu về đầy một bao, lũ trẻ mặt mày lấm lem vì bụi đất và mồ hôi. Những bàn tay bẩn thỉu, gầy guộc vất vả lôi những thứ mà chúng tìm được từ đống hỗn độn ra, tất cả mong chờ được bán lấy tiền, đổi lấy chút cơm cháo sống qua ngày.
Bọn chúng mệt mỏi tụ tập lại, kéo lê những bao tải phế liệu nặng trĩu về phía bãi đất trống. Đống bao bì nặng nề như chính những tâm tư, lo sợ mà chúng đang phải gánh chịu. Đây là thời điểm quan trọng, khi phế liệu sẽ được đem ra đổi lấy tiền từ Hải Hói và Nam Rô.
Ngày trước, Bằng là người phụ trách, đứng ra giao dịch cho cả nhóm, nhưng ngày hôm nay, mọi thứ đã thay đổi. Bằng cẩn thận tiến lại gần Cường, vẻ mặt ngập ngừng, đôi chân líu ríu như chẳng biết đứng sao cho đúng trước hắn. Giọng hắn khàn khàn, nhỏ xíu, như sợ Cường nghe thấy:
"Cường, giờ mình mang đồ ra cho Hải Hói đổi tiền chứ?"
Cường ngước mắt lên, ánh nhìn sắc lạnh không một tia cảm xúc lướt qua mặt Bằng, rồi hắn phẩy tay như thể mọi chuyện chẳng đáng bận tâm:
“Đổi đi!"
Bằng hơi khựng lại, bất ngờ vì giọng điệu hờ hững đó. Hắn vốn đã quen với việc tự mình cầm tiền về chia cho anh em, nhưng giờ đây, chính Cường là người ra lệnh. Không có chỗ cho sự phản đối. Với ánh mắt lấm lét, hắn ra hiệu cho đám trẻ kéo bao phế liệu ra một góc, nơi Hải Hói và Nam Rô đang đợi.
Sau một khoảng thời gian không quá dài, bọn trẻ con trở lại, tay cầm những tờ tiền bạc nhàu nhĩ, ít ỏi và đầy vết bẩn mà Hải Hói vừa trả cho đống phế liệu. Những khuôn mặt nhem nhuốc ấy, dù dơ bẩn vì bụi bặm và mồ hôi, vẫn ánh lên chút phấn khởi, vì cuối cùng công sức của chúng cũng sắp được đền đáp bằng vài đồng tiền nhỏ nhoi để sống qua ngày.
Nhưng khi chúng vừa đặt chân trở lại bãi đất trống, Cường đã đứng chờ sẵn từ lúc nào. Bóng dáng hắn lù lù như một ngọn núi, cái lạnh lẽo tỏa ra từ ánh mắt sắc bén đủ khiến lũ trẻ phải run rẩy.
Cường tiến lại gần, giơ tay ra, không nói lời nào, chỉ nhìn thẳng vào Bằng, đôi mắt không chứa một chút nhân nhượng.
Bằng nhìn Cường chằm chằm, ngạc nhiên lẫn bối rối. Đám trẻ đứng phía sau cũng ngỡ ngàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cường... ý mày là sao?” Bằng lắp bắp.
“Mày không hiểu à?” Cường nhếch môi cười nhạt, đôi mắt sắc lạnh khiến cả bọn cảm thấy gai người. “Một nửa... đưa đây!”
Bằng chợt hiểu ra. Đôi môi hắn mím chặt, trong lòng nổi lên giận dữ nhưng ánh mắt như con thú hoang kia khiến hắn tỉnh lại, không dám nói lời phản kháng. Lũ trẻ con đằng sau nhìn nhau, không ai nói gì. Chúng hiểu rằng từ khi Cường đoạt quyền đại ca, luật chơi đã thay đổi.
Cường đứng đó, không nói thêm lời nào, chỉ đợi. Cái bóng của hắn phủ dài trên mặt đất, đè nặng lên những khuôn mặt trẻ thơ. Cuối cùng, Bằng thở dài một tiếng, tay run run đem một nửa số tiền kiếm được đưa cho Cường. Lũ trẻ phía sau đứng lặng, đứa nào đứa nấy cúi đầu, miệng ngậm chặt, đôi mắt ấm ức nhưng không dám thốt ra lời.
Cường cầm lấy số tiền nhẹ nhàng nhét vào túi của mình mà không thèm liếc qua những khuôn mặt căng thẳng của bọn trẻ. Hắn xoay người, bước đi với cái dáng vẻ lạnh lùng và điềm nhiên, bỏ lại phía sau những ánh mắt căm giận pha lẫn sợ hãi.
Có vài đứa trong đám bắt đầu thì thầm với nhau, nhớ lại những ngày Bằng còn làm đại ca. Khi ấy, Bằng không bao giờ tước đoạt như thế này, ít ra hắn cũng làm việc cùng chúng, chia sẻ từng đồng một cách công bằng. Nhưng giờ đây, chúng đang sống dưới triều đại của Cường, và sự tàn nhẫn của hắn không cho phép bất cứ ai thắc mắc hay chống đối.
Cường bước đi, không hề ngoảnh lại. Trong đầu hắn, từng kế hoạch dần dần hình thành. Hắn biết rõ mình đang làm gì. Từ giờ trở đi, quyền lực sẽ nằm trong tay hắn, và hắn sẽ điều khiển mọi thứ theo cách của riêng mình, không chút do dự hay nhân nhượng.