Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 15: Uy hiếp



Chương 15: Uy hiếp

Mấy ngày trôi qua, Cường vẫn giữ nguyên cách làm như hôm đầu. Hắn không động tay vào bất kỳ việc gì, không nhọc lòng giúp đỡ hay san sẻ với bọn trẻ con, nhưng cuối buổi, hắn luôn đứng chờ sẵn để thu lấy một nửa số tiền công sức khốn khổ của chúng. Mỗi lần nhận được tiền, Cường chẳng thèm bận tâm đến những ánh mắt đằng sau mình, lạnh lùng nhét tất cả vào túi áo, rồi bỏ đi với dáng vẻ bất cần.

Những tiếng xì xào bắt đầu lan dần trong nhóm. Bọn trẻ ngày càng tỏ ra oán giận và phẫn uất, nhưng không đứa nào dám mở miệng phản đối một cách công khai. Đối với chúng, Cường giờ không còn là anh em, mà đã trở thành một k·ẻ c·ướp, một con sói hung dữ tước đi chút tài sản ít ỏi còn sót lại của chúng.

Những lời thì thầm dần dần biến thành những tiếng oán thán ngày càng cao, nhưng bất cứ ai dám hé răng trước mặt Cường đều bị hắn t·rừng t·rị không thương tiếc.

Lần đầu tiên, một thằng nhóc nhỏ tuổi, vốn ngây thơ hơn đám bạn, đã dám đứng trước mặt Cường khi hắn giơ tay đòi tiền. "Anh... anh Cường... sao anh lại lấy tiền của bọn em?" Giọng thằng nhóc run rẩy nhưng ánh mắt vẫn giữ được chút tự tin.

Cường chỉ đứng đó, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, nhìn chằm chằm vào thằng nhóc. Hắn không nói gì, chỉ nhếch môi cười nhạt. Trong tích tắc, hắn vung tay tát mạnh, cái tát như xé toang không khí, vang lên giữa khoảng trống im lặng. Thằng bé đổ gục xuống đất, ôm mặt đau đớn khóc không thành tiếng, cả đám trẻ con xung quanh im lặng tuyệt đối, chẳng ai dám can thiệp.

Từ đó, không một ai còn dám thắc mắc nữa. Cường trở thành nỗi kh·iếp sợ của bọn trẻ, và mọi lời than phiền đều lặng lẽ chìm vào bóng tối.

Chuyện này hiển nhiên không thoát khỏi mắt đám Hải Hói và Nam Rô. Hai kẻ này vốn là những con cú vọ của khu phế thải, chuyên làm chuyện c·ướp đoạt và đàn áp âm thầm bọn nhặt rác yếu thế.

Nam Rô, kẻ luôn thích b·ạo l·ực, hiển nhiên rất hứng thú với cách làm của Cường. Mỗi lần nhìn thấy hắn, Nam Rô lại cười khẩy, đầy thích thú trước sự tàn nhẫn diễn ra.

Hải Hói thì khác. Gã trùm nhỏ của khu này không thể không ngạc nhiên. Gã nhớ rõ ngày trước, Cường cũng chỉ là thằng nhóc nhặt rác bình thường, lầm lì và ít nói. Vậy mà bây giờ, thằng nhóc ấy lại trở thành một k·ẻ c·ướp của chính anh em mình. Trong một lần gặp Cường, Hải Hói không nhịn được mà nói kháy, gã híp mắt, miệng nhếch lên đầy khinh bỉ:

"Ơ kìa, Cường! Giờ mày cũng c·ướp c·ủa anh em à? Giống xã hội đen rồi đấy nhỉ!" Gã cười phá lên, nụ cười độc ác và ranh mãnh.



Cường dừng lại, ánh mắt không hề nao núng trước lời nói mỉa mai của Hải Hói. Hắn nhún vai, giọng lạnh băng:

"Tôi cũng chỉ là một con kền kền sống trên thân xác kẻ khác, như các ông thôi."

Lời nói ấy như một lưỡi dao sắc bén, cắt ngang không khí. Hải Hói thoáng ngạc nhiên, không ngờ Cường lại thẳng thừng như vậy. Gã không nói thêm gì, chỉ cười khẩy, rồi quay đi, nhưng trong lòng không khỏi có chút khó chịu. Gã nhận ra Cường đã thay đổi. Nó giờ không còn là thằng nhóc dễ b·ị b·ắt nạt, mà đang dần trở thành một kẻ đáng gờm, sẵn sàng đạp lên bất kỳ ai để đạt được mục đích của mình.

Cường thoáng chốc trở thành tiêu điểm và nỗi oán hận của tất cả mọi người. Đám trẻ, từng xem hắn là anh em, giờ đây chỉ còn lại sự sợ hãi và ghê tởm. Chúng cúi đầu mỗi khi hắn bước qua, né tránh ánh mắt hắn như né tránh một con quỷ dữ. Những tiếng thì thầm, những ánh nhìn xa lánh dần dần trở thành một phần của cuộc sống.

Nhưng Cường không quan tâm. Hắn hiểu rõ con đường mình đã chọn. Sức mạnh và quyền lực không bao giờ đến từ sự đồng cảm hay lòng tốt. Hắn sẽ bước lên, dù phải giẫm nát tất cả mọi người, và không có chỗ cho sự nhân nhượng hay mềm yếu.

Bóng đêm tham lam phủ lên khu phế thải. Cường giờ là một con sói đơn độc, mạnh mẽ và tàn nhẫn, lặng lẽ xây dựng đế chế của riêng mình giữa thế giới tăm tối ấy.

***

Ở Hải Thành, Hòa Phong là tuyến đường ven biển nổi tiếng với nhiều quán nhậu hải sản, nơi thu hút đông đảo dân nhậu vào mỗi buổi chiều tối.

Trong ánh đèn vàng vọt của một quán nhậu vỉa hè xập xệ, không khí nặng nề như chìm đắm trong men rượu và khói thuốc. Những bàn ghế nhựa cũ kỹ chen chúc nhau, nơi những gã say xỉn rít thuốc lá, cười nói ầm ĩ, tạo thành một bức tranh đầy sắc màu nhưng cũng đầy u ám.

Mùi h·ôi t·hối của thức ăn thừa, nước tiểu hòa lẫn với bụi bặm xộc vào mũi, khiến cho cái chốn này càng trở nên tàn tạ hơn.

Giữa đám đông hỗn loạn ấy, Tuấn, gã phóng viên Nhật Báo Hải Thành, ngồi nhâm nhi ly rượu, cảm nhận vị đắng của cuộc đời hòa quyện với hơi men say. Sau khi đã phê pha với gần một chai, cái bụng hắn bắt đầu thúc giục. Gã đứng dậy, lảo đảo đi về phía ngõ tối bên hông quán để giải quyết nhu cầu.



Ngõ tối nằm bên hông quán, lối đi chật chội và bẩn thỉu, ánh sáng le lói từ chiếc đèn đường hắt ra chỉ đủ để thấy cái bóng của chính mình. Tuấn đi vào, lòng có chút đắn đo, nhưng hơi men khiến gã quên đi mọi chuyện. Trong cái không gian u ám này, Tuấn không hề hay biết rằng có kẻ đang chờ mình sẵn.

Khi Tuấn vừa bước vào trong ngõ, một bóng đen che kín toàn thân bởi áo choàng lập tức xuất hiện, chắn đường đi của gã. Chưa kịp định hình được tình huống, gã cảm thấy một vật lạnh lẽo kề vào cổ mình, cắt đứt dòng suy nghĩ. Hơi thở của gã dồn dập, nhưng chưa kịp lên tiếng thì bàn tay mạnh mẽ đã bịt chặt miệng Tuấn lại.

“Đừng hét” giọng nói trầm thấp vang lên, hòa lẫn trong hơi thở lạnh lẽo. “Tôi tới đây không phải để hại ông, mà có chuyện muốn nói.”

Tuấn cố gắng vùng vẫy, nhưng cái áp lực từ dao găm khiến gã chỉ biết đứng im, đôi mắt hoang mang tìm kiếm ánh sáng trong không gian u tối. Thân hình mờ ảo của kẻ lạ mặt chợt làm gã cảm thấy bất an.

“Anh… anh muốn gì?” Tuấn hít một hơi, lắp bắp hỏi, phút chốc tỉnh cả rượu.

“Uhm… Nghe đây,” kẻ lạ tiếp tục, giọng điệu bình thản nhưng kiên quyết. “Tôi không muốn gây rắc rối. Chỉ cần ông lắng nghe tôi một chút là được.”

Hơi thở của Tuấn chậm lại. Gã cố gắng xua tan nỗi lo sợ, nghĩ rằng có thể kẻ này chỉ muốn một cuộc trao đổi nào đó. Nhưng bản năng sinh tồn vẫn gõ nhịp liên hồi trong đầu gã.

“Ông là phóng viên, đúng không?” kẻ lạ tiếp tục, và Tuấn cảm nhận được sự dồn dập trong giọng nói ấy. “Tôi cần ông làm một bài báo. Một bài viết về tình hình thực sự ở bãi rác phía Tây thành phố. Về những đứa trẻ sống khổ sở ở đó, bị bóc lột sức lao động. Đây là nơi cần ông thể hiện năng lực của mình.”

Một khoảng lặng tạm thời bao trùm không gian. Bằng bản năng nghề nghiệp, Tuấn cảm thấy như những mảnh ghép của sự việc đang dần hình thành, nhưng nỗi nghi ngờ vẫn dâng cao. Gã không biết mình nên tin vào lời nói ấy hay không.



“Tất nhiên làm việc với tôi, ông cũng không sợ phí công, ông sẽ nhận được một khoản tiền. Một khoản tiền xứng đáng,” kẻ lạ tiếp tục, ánh mắt sắc lạnh quét qua. “Nhưng nếu ông từ chối… thì sẽ không có ai ra tay cứu ông cả.”

Dao kề vào cổ, cái lạnh lẽo đó dường như khiến lòng Tuấn quặn thắt. Gã cứng người lại, bất ngờ và không biết nên trả lời như thế nào.

Gã có chút do dự, dường như đề tài này không phải là chuyện quá khó, nhưng ngay lập tức, gã nhớ ra những mối nguy hiểm mà việc này có thể mang lại.

"Anh là ai? Sao lại muốn làm chuyện này. Anh cũng biết đấy, tôi chỉ là một phóng viên, sao có thể gây chuyện với bọn quản lý ở bãi rác. Bọn họ có sức mạnh và quan hệ với cả chính quyền và dân xã hội, tôi không dám đụng chạm đến chúng."

"Đừng có lắm lời." Bóng đen siết chặt dao găm, áp mạnh hơn vào cổ Tuấn. "Nếu ông từ chối, tôi sẽ đảm bảo rằng ông sẽ không sống để kể lại câu chuyện này." Từng lời nói của hắn như một đe dọa, đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải rùng mình.

Tuấn, trong lúc hoảng loạn, cảm thấy từng giọt mồ hôi tuôn rơi trên trán. Hắn nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh. "Được… được… tôi sẽ làm," gã lắp bắp, giọng nói yếu ớt.

Kẻ bí ẩn rút dao găm ra, giữ khoảng cách một chút nhưng vẫn không rời ánh mắt khỏi gã. "Lựa chọn thông minh, nhưng hãy nhớ rằng, nếu ông không làm tốt công việc này, sẽ không ai có thể cứu ông đâu."

Cuối cùng, Bóng đen mở túi, rút ra một xấp tiền, từng tờ tiền nhàu nhĩ hiện ra dưới ánh đèn đường yếu ớt. "Đây là 2 triệu tiền công. Ông sẽ nhận thêm mười lăm triệu khi ông hoàn thành công việc, Đừng chê nó ít, ít nhất nó có giá bằng mạng của ông," hắn nói, đưa tiền cho Tuấn với một nụ cười lạnh lùng sau lớp áo choàng.

Tuấn nhận lấy số tiền từ tay đối phương, nhưng trong lòng hắn vẫn dấy lên nỗi lo sợ. Ánh đèn le lói không đủ để che giấu sự căng thẳng nặng nề trong không khí. Gã cảm giác được kẻ lạ mặt đang nhìn gã với ánh mắt lạnh lẽo, như một kẻ thống trị đang khống chế số phận của những kẻ khác.

“Nhớ lấy!” người này lên tiếng, giọng điệu không chút nhân nhượng. “Đừng ai nhận tiền của tôi rồi không làm việc. Những kẻ như vậy đều không sống nổi qua ngày mai.”

Kẻ bí ẩn đứng đó, sự hiện diện của hắn như một ngọn núi đè nặng lên tâm trí Tuấn. Hơi thở của đối phương như mang theo khí thế tàn nhẫn, khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt. Tuấn cảm nhận được sức mạnh hung ác tỏa ra từ kẻ này, như thể kẻ này không chỉ là con người mà là một thực thể siêu nhiên, mang theo sự huyền bí và sự tàn ác vô cùng.

“Ông có thể nói dối,” đối phương lại cất giọng, mỗi chữ như một nhát dao sắc bén cắt vào không khí. “Nhưng ông nên nhớ, những kẻ phản bội lời hứa đều phải trả giá đắt. Tôi đã từng chứng kiến những gì xảy ra với chúng, và tôi sẽ không ngần ngại làm điều tương tự với ông.”

Ánh mắt của hắn thiêu đốt mọi sự phản kháng trong Tuấn. Hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh của kẻ trước mặt, mà chỉ cúi đầu, cảm thấy sợ hãi dâng lên trong lòng. Những lời đe dọa ngấm vào từng tế bào của gã, làm cho gã cảm giác như lưỡi dao đang chạm đến da thịt.

“Thế nên, hãy nhớ, nếu ông không hoàn thành nhiệm vụ này, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Giọng nói của người kia lần nữa vang lên, cắt đứt mọi hy vọng còn lại trong Tuấn. “Tôi không bao giờ quên những kẻ đã phản bội, và ông sẽ không là ngoại lệ.”
— QUẢNG CÁO —