Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 16: Cầu cứu



Chương 16: Cầu cứu

Con hẻm nhỏ cuối phố dần hiện ra dưới ánh trăng nhợt nhạt. Những bức tường loang lổ, từng mảng vôi tróc từng mảnh, rêu mốc bám vào như dấu ấn của thời gian, khiến cả khu vực trông cũ kỹ và u ám hơn bao giờ hết.

Gió thổi qua khe hở của những tấm tôn mục nát, tạo ra tiếng rít kéo dài như một lời than vãn vô hình. Bên ngoài, mấy chiếc đèn đường nhấp nháy yếu ớt, ánh sáng vàng mờ mịt không đủ để soi rõ những gì đang diễn ra phía trước.

Lực dẫn đầu, bước chân khẽ khàng nhưng nặng nề, hắn đưa tay vuốt mồ hôi trên trán. Phía sau hắn là bốn, năm tên đàn em mặt mũi bầm dập. Bọn chúng không dám phát ra một tiếng động nào, mỗi đứa cúi đầu, ánh mắt lấm lét dõi theo Lực như thể đang trông chờ vào quyết định của hắn.

Căn nhà nằm cuối con hẻm hiện ra trong tầm mắt. Mặt tiền khuất sau một hàng rào sắt cũ kỹ, phủ kín bụi bặm và dây leo, giống như đã lâu không có người dọn dẹp. Cánh cửa sắt dày nặng đứng im lìm, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết nó không phải là thứ ai cũng có thể tùy tiện mở ra.

Lực dừng lại trước cánh cửa, hai tay bất giác run lên. Hắn nuốt khan, đôi mắt đăm chiêu như đang đấu tranh với chính mình. Phải một lúc sau, khi cả đám trẻ đã bắt đầu chuyển sang thì thầm lo lắng phía sau, hắn mới dám đưa tay lên gõ cửa. Tiếng gõ vang lên lách cách trong không gian tĩnh lặng.

Thời gian chậm chạp trôi qua. Một phút, rồi hai phút... Cả bọn đứng im, không dám cựa quậy. Ánh trăng mờ dần, bị che khuất bởi những đám mây đen, khiến bầu không khí càng thêm u ám.

Cánh cửa sắt kêu lên một tiếng rít dài, tựa như được kéo từ trong lòng đất. Một khe hở nhỏ xuất hiện, và ánh sáng le lói từ bên trong căn nhà chiếu ra, nhưng không đủ để xua tan sự lạnh lẽo bao trùm nơi đây. Một tên thanh niên cao lớn đứng phía sau cánh cửa, nửa người khuất trong bóng tối. Không ai nhìn rõ khuôn mặt, nhưng cái bóng của hắn đổ dài ra mặt đất, lấn át hoàn toàn những hình hài bé nhỏ phía trước.

Không một lời hỏi han, gã chỉ lặng lẽ mở rộng cánh cửa, ra hiệu cho bọn họ bước vào. Lực hít một hơi sâu, cố lấy lại chút bình tĩnh rồi ra hiệu cho đám trẻ con theo sau. Tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng vội vã vang lên khi cả bọn lẻn vào trong.

Căn phòng tối mịt, chỉ có vài tia sáng yếu ớt hắt ra từ những bóng đèn cũ treo trên trần nhà, không đủ để soi rõ từng ngóc ngách. Mùi ẩm mốc phảng phất trong không gian, hòa quyện với hương vị của khói thuốc lá còn vương vấn trong không khí.



Ở góc phòng, một bóng người ngồi yên lặng. Ánh sáng từ ngọn đèn gần đó chiếu vào, lộ ra một góc của chiếc ghế da đã mòn theo thời gian. Người ngồi trên ghế khoanh tay, chân gác lên một chiếc bàn nhỏ, không có vẻ gì vội vã. Mọi thứ ở đây, từ bầu không khí cho đến tư thế của hắn, đều toát lên sự lãnh đạm, khó đoán.

Lực nuốt khan một lần nữa, chân bước chậm chạp về phía người đó. Hắn cảm thấy từng giây trôi qua đều nặng nề, như thể mỗi bước đi đều kéo dài vô tận. Đám trẻ phía sau hắn cũng giữ im lặng tuyệt đối, mắt dán chặt vào cái bóng trong góc phòng.

Người đàn ông trên ghế vẫn không lên tiếng. Lực khẽ liếc qua, cố gắng tìm một lời giải đáp từ đôi mắt giấu trong bóng tối kia, nhưng tất cả những gì hắn nhận được chỉ là sự im lặng lạnh lẽo.

Không còn cách nào khác, Lực đành cất tiếng:

"Anh Thành, bọn em... bọn em đến để cầu anh giúp đỡ"

Giọng hắn nhỏ dần, không còn chút tự tin nào như lúc đối diện với đám đàn em. Có gì đó trong không khí khiến hắn như bị áp lực đè nặng lên lồng ngực, hơi thở dần khó khăn.

Người ngồi trên ghế từ từ nghiêng đầu, ánh sáng le lói bắt đầu chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của hắn. Mái tóc đen dày, làn da ngăm cùng những vết sẹo nhăn nhúm rải rác khắp khuôn mặt hiện lên. Đôi mắt sâu hun hút của hắn dán vào Lực, không hề chớp mắt.

"Mày muốn gì?" Hắn khẽ hỏi, giọng trầm đến mức như vọng lên từ lòng đất.

Lực hít sâu, cố gắng không để giọng nói của mình run lên:



“Bọn em gặp phải một thằng, hắn rất mạnh… Hắn uy h·iếp bọn em… bắt bọn em phải nghe lời hắn"

Tiếng nói của Lực vang lên yếu ớt trong không gian tĩnh lặng, nhưng cũng đủ để mọi thứ trong căn phòng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Ánh mắt của người đàn ông trước mặt khẽ động, không rõ là sự quan tâm hay chỉ là một tia sắc lạnh thoáng qua.

Sau giây lát, chỉ thấy gã nhếch môi cười nhẹ, nhưng ánh mắt hắn vẫn không thay đổi, lạnh lẽo và sắc bén như dao:

"Và mày nghĩ tao sẽ giúp mày sao?"

Lực cúi đầu, bàn tay siết chặt đến trắng bệch, cố gắng kiềm chế sự run rẩy đang len lỏi trong từng thớ thịt. Không gian trong căn phòng im lặng đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc và hơi thở khẽ khàng của bọn họ vang lên giữa bầu không khí nặng nề.

Ngồi trước mặt hắn, trên chiếc ghế da đã mòn theo năm tháng, là người mà Lực gọi là “Anh Thành”. Nhưng trong t·hế g·iới n·gầm, không ai không biết đến biệt danh của gã – "Sói Đen". Cái tên ấy, như một cơn gió lạnh len lỏi vào tâm trí bất kỳ ai từng nghe đến, khiến người ta không khỏi run sợ. Hơn một năm qua, Thành ‘Sói’ như một cơn ác mộng, đột nhiên xuất hiện và vươn tay kiểm soát toàn bộ những gì thuộc về mặt tối ở rìa tây thành phố. Mỗi bước đi của hắn đều để lại dấu vết đẫm máu.

Biệt danh "Sói Đen" không chỉ đến từ sự tàn bạo và không khoan nhượng của hắn, mà còn bởi tính cách cô độc, lạnh lùng như một con hắc lang giữa rừng sâu thẳm. Thành không có gia đình, không có người thân, không ai biết rõ quá khứ của hắn. Đối với hắn, lòng tin là thứ phù phiếm, và mọi mối quan hệ chỉ đơn thuần là công cụ để đạt được mục đích. Phản bội hắn? Sai lầm đó sẽ bị trả giá bằng máu, không hơn, không kém.

Lực cảm nhận rõ sự áp đảo của gã. Thành ‘Sói’ không cần phải đe dọa bằng lời nói, chỉ cần sự hiện diện của hắn thôi cũng đủ làm cho mọi cuộc đàm phán phải dừng lại, mọi kẻ thù phải im lặng rút lui. Ánh mắt của hắn, lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén, có thể xuyên thấu qua mọi suy nghĩ, khiến đối phương không dám thốt ra dù chỉ là một lời trái ý.

Bên ngoài, gã có vẻ điềm tĩnh và ít nói, nhưng đằng sau đó là một cơn bão tàn nhẫn. Những vết sẹo trên khuôn mặt góc cạnh của hắn là bằng chứng rõ ràng cho quá khứ đầy khốc liệt. Mỗi vết sẹo ấy chứa đựng một câu chuyện, một bài học đắt giá về sự sinh tồn. Chúng không chỉ khiến hắn trở nên đáng sợ hơn, mà còn là lời cảnh cáo ngầm cho bất kỳ ai có ý định đối đầu.



Người ta đồn rằng, khi Thành bước vào một nơi nào đó, mọi thứ xung quanh dường như tự động thay đổi, tự điều chỉnh để phù hợp với sự hiện diện của hắn. Những kẻ từng giao dịch với Thành ‘Sói’ đều biết rõ: khi hắn nhúng tay vào, kết quả đã được định đoạt. Hắn không chấp nhận thất bại. Và nếu có ai dám cản đường, cái giá phải trả sẽ là sự hủy diệt không khoan nhượng.

Lực hít sâu, cố gắng giữ cho bản thân không sụp đổ trước áp lực quá lớn. Trong khoảnh khắc này, mỗi giây đều kéo dài vô tận. Bóng dáng lạnh lẽo của Thành ‘Sói’ vẫn im lặng quan sát, như một con mãnh thú đang chờ đợi để ra tay.

Lúc này, Thành vẫn giữ nguyên tư thế nhàn nhã, nhưng ánh mắt hắn không ngừng soi mói, như đang phân tích từng cử chỉ nhỏ nhất của Lực. Sau vài giây im lặng kéo dài, ông ta hạ thấp giọng, mang theo một sắc thái lạnh buốt:

"Mày đến đây cầu xin sự giúp đỡ, nhưng liệu mày có gì để đổi lấy?"

Lực ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Thành. Hắn hiểu rằng, cuộc gặp gỡ này không chỉ đơn thuần là một cuộc giao dịch bình thường. Đây là nơi mà quyền lực được quyết định bằng sự sống c·hết. Hắn cố gắng nuốt xuống cảm giác sợ hãi đang dâng lên trong lòng, rồi cất giọng khẽ khàng nhưng đầy khẩn thiết:

"Chỉ cần anh giúp bọn em trả thù tên đó... từ nay bọn em đều nghe theo anh, bao gồm cả địa bàn phía đông khu chợ đồ cũ cũng theo anh sắp xếp"

Một nụ cười nhạt thoáng hiện trên khuôn mặt sần sùi của Thành. Hắn xuất đầu chưa lâu, còn đang trong giai đoạn mở rộng địa bàn và quyền lực. Mạn đông khu chợ đồ cũ dù không lớn, nhưng khu vực đó lại có vị trí đắc địa, một mảnh ghép nhỏ giúp mở rộng ảnh hưởng của hắn trong t·hế g·iới n·gầm.

Trước kia hắn đã để mắt tới chỗ này nhưng còn ngại há miệng quá nhanh sẽ gây ra nhiều kẻ bất mãn, thế là còn mãi chần chờ. Không nghĩ hôm nay tên cầm đầu khu đó lại tự đến cửa xin gia nhập.

Thành từ từ đứng dậy, vóc dáng cao lớn khiến Lực cảm thấy mình thật nhỏ bé. Bóng dáng của Thành ‘Sói’ như một tòa núi sừng sững giữa không gian chật chội, ánh đèn mờ ảo đổ xuống tạo nên hình ảnh u ám, đầy đe dọa.

"Nhớ lấy lời mày vừa nói," Thành nhấn mạnh từng chữ, giọng hắn lạnh lùng như gió mùa đông. "Từ giờ, tao nắm tất cả. Cả số phận của mày cũng thế."

Lực không nói thêm, chỉ khẽ cúi đầu. Hắn hiểu rằng, khi bước vào căn nhà này, mọi quyết định về sau có thể sẽ không còn thuộc về mình nữa. Nhưng chỉ có làm như thế, hắn mới có thể trả được mối thù. Cuộc chiến giữa thằng nhóc khủng bố kia với Thành ‘Sói’ Lực không chắc là ai thắng, nhưng với hắn mà nói ai thua cũng đều có lợi. Đây mới là lý do hắn liều mạng tìm đến nơi này.