Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 17: Cạm bẫy



Chương 17: Cạm bẫy

Bãi rác thành phố vào buổi chiều luôn mang một thứ không khí ngột ngạt, không chỉ vì mùi h·ôi t·hối của rác thải đang phân hủy, mà còn bởi sự u ám phát ra từ những mảnh đời cùng khổ.

Trời vừa chập choạng tối, ánh hoàng hôn nhạt nhòa hòa vào màu bùn đất lầy lội tạo nên một khung cảnh thê lương đến khó tả.

Hải Hói và Nam Rô đứng khoanh tay trước bãi rác, ánh mắt đảo qua đám trẻ con như những kẻ săn mồi rình rập con thú yếu ớt. Dưới chân họ, những đứa trẻ rách rưới, lem luốc, quỳ gối lật tung từng mẩu phế liệu, cố kiếm chút đồ giá trị đổi lấy vài đồng bạc để sống sót qua ngày. Tiếng rác bị xé toạc vang lên khô khốc, hòa lẫn với tiếng thở hổn hển của bọn trẻ con, mệt mỏi nhưng vẫn ngoan ngoãn vì sợ.

"Được đấy, mày nhặt ra được gì rồi?" Hải Hói hất hàm về phía một thằng bé gầy trơ xương, tay cầm một miếng kim loại móp méo. Thằng bé run rẩy giơ lên, mắt lấm lét, chẳng dám nhìn thẳng vào hắn.

Nam Rô nhìn xem chỉ cười khẩy, bước tới với thái độ khinh khỉnh. Hắn giật mạnh miếng kim loại khỏi tay thằng bé, rồi ném phịch xuống đất, làm thằng nhỏ giật mình lùi lại một bước.

“Thứ rác rưởi này mà cũng dám mang ra bán hả?” Hắn gằn giọng, đôi mắt tóe lên vẻ khinh thường. "Đi tìm thứ gì xứng đáng với tiền của bọn tao đi."

Cả bọn trẻ im lặng, không đứa nào dám lên tiếng. Những bàn tay nhỏ bé, run rẩy tiếp tục mò mẫm trong đống rác hôi hám nhặt được, mặc cho sự nhục nhã dày vò tâm hồn non nớt của chúng.

Cường đã đứng từ xa quan sát cảnh tượng đó. Đôi mắt hắn lóe lên sự khinh bỉ lẫn lạnh lùng. Giờ chính là lúc hành động. Hắn đã sắp đặt kế hoạch cẩn thận, những ngày này, Hải Hói cùng Nam Rô sẽ trở thành con cờ trong ván bài của hắn.

Bóng dáng lạnh lùng của Cường xuất hiện đột ngột như một bóng ma, khiến Hải Hói và Nam Rô khựng lại.

"Các ông đang làm gì? Thứ kia rõ ràng là một thanh sắt phi, có giá tốt, sao lại nói là rác rưởi?" Cường hỏi, giọng trầm nhưng đầy vẻ cứng rắn. Cả bãi rác như đông cứng lại.

Hải Hói và Nam Rô thoáng bối rối trước câu hỏi của Cường. Thằng nhãi trước mặt chúng, kẻ mà mấy bữa nay chỉ biết dùng nắm đấm và uy quyền để dằn mặt lũ trẻ con, giờ lại dám lên tiếng thách thức hai kẻ cầm đầu bãi phế liệu.

Hải Hói nhướn mày, liếc nhìn Nam Rô rồi cười nhạt:



"Mày định làm gì đây, Cường? Tự nhiên chơi trò anh hùng hả? Mày lên làm đại ca bọn nhóc, giờ bày đặt nghĩ bảo vệ chúng nó?"

Nam Rô cũng không kém phần khinh thường, bước lên phía trước, đôi mắt ánh lên tia giễu cợt:

"Cũng lạ đấy, mày mà cũng có ngày ra mặt cho đám ranh con này à? Hay nghĩ là bán giá cao hơn, lát nữa c·ướp thêm được một ít?"

Cường vẫn đứng đó, nét mặt không hề biến đổi. Bóng dáng lạnh lẽo của hắn tỏa ra một thứ khí thế khiến không chỉ bọn trẻ mà cả Hải Hói và Nam Rô đều cảm thấy khó chịu.

"Lâu nay các ông bắt nạt bọn tôi, đừng tưởng bọn tôi không biết" Cường nói, giọng vẫn đều đều nhưng đầy uy lực. "Thứ chúng nó kiếm được đáng giá hơn phần mà các ông trả cho chúng nó"

Nam Rô cười lớn, sải bước tiến lại gần Cường, vỗ vai hắn:

"Mày nói nhiều quá đấy, Cường. Mày muốn chơi trò gì thì cũng không phải là đối thủ của bọn tao đâu."

Cường không trả lời ngay, hắn lắc nhẹ vai tránh đi bàn tay bẩn thỉu của Nam Rô, mắt liếc qua đám trẻ con đang lấm lét đứng sau lưng.

Bọn nhỏ, thường ngày sợ hắn một phần, giờ lại nhìn hắn với ánh mắt lạ lùng. Chúng chưa bao giờ thấy Cường đứng lên chống lại Hải Hói và Nam Rô. Là vì bảo vệ bọn chúng như một đại ca hay thật đúng như lời Nam Rô nói, chỉ vì lát nữa c·ướp được từ tay chúng nhiều hơn một chút.

"Ông tự tin quá nhỉ?" Cường nói gọn lỏn, ánh mắt sắc bén khiến Hải Hói chững lại đôi chút. "Từ nay, tôi không để ai chèn ép bọn nhóc này nữa. Mấy người muốn thu tiền, thì cứ theo giá thị trường mà làm. Đừng có bóc lột."

Bọn trẻ đứng sau lưng Cường, nghe hắn nói vậy mà mắt mở to, không dám tin vào tai mình. Thằng Cường – kẻ luôn bắt chúng nộp một phần lớn số tiền kiếm được – giờ đây lại đứng ra bảo vệ chúng trước những kẻ mạnh hơn. Điều này vượt ngoài sự mong đợi của tất cả.

Nam Rô ngớ người ra một lúc, rồi bật cười khinh khỉnh, tiếng cười giễu cợt vang lên giữa bãi rác nồng nặc mùi h·ôi t·hối:



"Mày nghĩ mày là ai? Định làm trùm khu này thay bọn tao à?" Hắn nghiến răng, ra hiệu cho ba tên trông coi bãi rác phía sau. Đám người đó lập tức tiến lên, ánh mắt đầy đe dọa, sẵn sàng dạy dỗ thằng nhóc đột nhiên nổi loạn này một bài học nhớ đời.

Nhưng ngay lúc đó, Cường không nói gì, chỉ động thủ. Nhanh như chớp, hắn vung chân đạp bay một tên đàn em đồng thời chộp lấy cánh tay Nam Rô, siết mạnh đến mức có thể nghe thấy tiếng xương khớp kêu răng rắc. Nam Rô há hốc miệng, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, thì cơn đau nhói từ cánh tay lan khắp cơ thể, khiến hắn lảo đảo.

"Giá thị trường," Cường nhấn mạnh, ánh mắt sắc lạnh như dao, nhìn thẳng vào Nam Rô và đám đàn em. "Hoặc các ông có thể thử đấu tay đôi với tôi, nếu muốn."

Nam Rô sững người. Hắn đã từng nghe qua chuyện Cường biết đánh nhau nhưng không nghĩ Cường lại mạnh như rằng. Trước đó còn nghĩ thằng này lên làm đại ca của lũ trẻ lang thang chỉ nhờ mánh khóe và uy h·iếp nào đó, nhưng cái cách nó ra tay, cái nhìn lạnh lẽo kia, lại khiến cả Nam Rô và đám đàn em phải chùn bước. Không chỉ là sức mạnh, mà còn là khí thế của một kẻ không ngại xung đột, không sợ đối đầu.

Nam Rô dù b·ị đ·au đớn nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng, cười gằn:

"Mày tưởng mạnh là có thể sống ở đây dễ dàng à? Không nghe lời bọn tao, thì đừng hòng kiếm được cơm. Tao sẽ đuổi cổ bọn mày ra khỏi bãi rác này. Không còn chỗ kiếm ăn, chúng mày chỉ có nước c·hết đói."

Cường vẫn không buông tay, ngược lại, hắn siết chặt hơn, khiến Nam Rô nhăn mặt, cố giữ vẻ cứng rắn nhưng không giấu được cơn đau. "Ông nghĩ ông có quyền đuổi ai thì đuổi à?" Cường hỏi, giọng bình tĩnh nhưng đầy khiêu khích. Hắn nhìn thẳng vào Nam Rô, cố tình dẫn dắt câu chuyện.

Nam Rô, dù đang bị nắm quyền kiểm soát, vẫn hếch mặt lên đầy ngạo mạn:

"Tao là người của ban quản lý bãi rác. Đây là địa bàn của tao, là vua ở đây, tao muốn ai ở thì ở, muốn ai đi thì đi. Muốn sống tốt ở đây thì phải biết điều, phải nghe lời bọn tao."

Hải Hói đứng gần, thấy đồng bọn bị khống chế, liền tiến lên tiếp lời, giọng h·ăm d·ọa:

"Cường! Hãy bằng lòng với số tiền hàng ngày kiếm được từ lũ trẻ. Mày làm loạn, đừng trách bọn tao thẳng tay. Không có bọn tao, lũ ranh con kia không sống nổi. Nếu muốn tồn tại, tốt nhất là cúi đầu, chấp nhận số phận!"

Cường khẽ liếc mắt về phía góc tối của bãi rác, nơi một gã lang thang lụ khụ đang ngồi bệt, cúi đầu xuống đất như không quan tâm đến sự đời. Đó chính là Tuấn - phóng viên của Hải Thành Nhật Báo, đang hóa trang thành một kẻ lang thang như những kẻ khác trong khu vực. Tuấn im lặng quan sát, tay lén bấm nút trên máy ghi hình nhỏ giấu dưới lớp áo rách rưới, lặng lẽ ghi lại từng khoảnh khắc.



Trong lúc Hải Hói đang gằn giọng đe dọa, Tuấn đã bắt được tất cả hình ảnh, từ cái cử chỉ hung hãn đến lời lẽ ức h·iếp vô nhân đạo mà đám Hải Hói và Nam Rô nhắm vào bọn trẻ. Cường, lúc này đứng thẳng người, giọng vẫn lạnh lẽo nhưng ánh mắt không hề lơ đễnh. Mọi hành động của hắn đều như cố tình kéo dài để cho Tuấn có thêm thời gian thu thập bằng chứng.

Sau một hồi, Cường buông tay, đẩy nhẹ Nam Rô về phía sau, khiến hắn loạng choạng lùi vài bước. Ánh mắt Cường vẫn không đổi, lạnh lùng và đầy tính toán.

Cường mỉm cười nhạt, không đáp ngay, mà chậm rãi bước một vòng quanh đám trẻ, ánh mắt vô tình hay cố ý lướt qua chỗ Tuấn đang ngồi. "Vua à?" Cường lặp lại câu nói của Nam Rô, giọng như nhạo báng. "Vua của đống rác này thì giỏi lắm. Nhưng có lẽ không phải lâu nữa đâu"

Đám trẻ con cùng những người đứng xem lấm lét nhìn nhau, không hiểu Cường đang làm gì. Nhưng với Tuấn, từng lời, từng hành động của Cường đều có chủ đích. Hắn đang dẫn dắt cả cuộc đối thoại, từng chút một kéo những kẻ kia sa vào bẫy. Những bằng chứng bóc lột bọn trẻ lang thang ở đây sẽ trở thành mồi lửa cho một bài phóng sự lớn. Khu bãi rác tưởng chừng vô danh này sẽ được đưa lên mặt báo, phơi bày hết những tội ác đã diễn ra hàng ngày.

Trong khoảnh khắc, Tuấn khẽ điều chỉnh máy quay, cố gắng bắt lấy vẻ mặt nhăn nhúm của Hải Hói khi nghe lời thách thức của Cường. Đây sẽ là bằng chứng đắt giá cho bài viết vạch trần những hành vi bóc lột vô nhân tính. Tuấn biết, một khi bài báo ra mắt, không chỉ Hải Hói và Nam Rô sẽ bị phanh phui, mà còn cả những kẻ đứng sau chúng – chính quyền và các tổ chức quản lý bãi rác này cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Cả Nam Rô và Hải Hói thoáng sững sờ trước sự táo bạo của thằng nhóc trước mặt. Cường, người thời gian qua luôn chỉ biết lợi dụng và đè nén bọn trẻ, nay lại dám thách thức quyền lực của bọn chúng.

Nhưng ánh mắt và giọng nói của hắn giống như không phải lời đùa. Hải Hói thoáng lùi lại, nhìn quanh bãi rác, trong lòng nhen lên sự bất an. Bọn trẻ con đứng đằng sau, dù không hiểu rõ những gì đang diễn ra, nhưng nhìn thấy sự cứng rắn của Cường, chúng bắt đầu có chút niềm tin mới.

Cả bãi rác im phăng phắc, chỉ còn tiếng gió lùa qua những đống phế liệu. Nam Rô cảm thấy tay mình bị siết chặt đến mức tê cứng, dù được thả ra vẫn còn đau. Hắn nghiến răng bước lùi lại vài bước.

"Được, thằng nhãi, tao sẽ nhớ chuyện này." Nam Rô rít lên qua kẽ răng, giọng đầy hằn học. "Nhưng đừng tưởng mọi chuyện sẽ dễ dàng với mày."

Cường không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào Hải Hói và Nam Rô khi chúng dần khuất bóng. Đôi mắt lạnh lẽo của hắn vẫn không rời khỏi hướng đi của bọn họ cho đến khi chúng biến mất khỏi tầm mắt.

Lúc này, bọn trẻ phía sau mới dám thở phào nhẹ nhõm. Những ánh mắt ngỡ ngàng, xen lẫn chút hoài nghi lẫn sợ hãi, hướng về phía Cường. Chúng không quá hiểu chuyện gì vừa diễn ra.

Cường quay lại, nhìn lũ trẻ, rồi cất giọng lạnh lùng: " Từ giờ không ai dám mua rẻ đồ nhặt được của bọn mày nữa. Nhưng nhớ, tao là người cầm đầu ở đây. Muốn sống yên ổn thì nghe lời tao."

Những đôi mắt của bọn trẻ sáng lên chút hy vọng nhưng đồng thời vẫn đầy dè dặt. Chúng hiểu rằng sự thay đổi này không phải miễn phí. Nhưng ít nhất, từ hôm nay, Hải Hói và Nam Rô đã phải lùi bước trước Cường – một thủ lĩnh mới của chúng.

p/s: Cầu đề cử, cầu đánh giá, cầu comment!
— QUẢNG CÁO —