Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 18: Phong tỏa



Chương 18: Phong tỏa

Sáng hôm sau, khi ánh nắng len lỏi qua khe hở trên mái khu lều rách nát, lũ trẻ mệt mỏi bò dậy sau một đêm ngủ không yên. Cái lạnh thấm vào từng thớ thịt, khiến cả bọn run lên trong những bộ quần áo cũ kỹ và rách rưới. Nhưng sự mệt mỏi và đói khát không thể ngăn cản chúng tiếp tục công việc nhặt phế liệu ở bãi rác - nơi duy nhất có thể kiếm sống qua ngày.

Cả nhóm lặng lẽ kéo nhau về phía khu phế thải, tiếng bước chân yếu ớt vang lên trên nền đất gồ ghề, chầm chậm nhưng kiên định. Bằng đi phía sau Cường, trong lòng không khỏi lo lắng về sự việc tối qua. Nhìn sang Cường, hắn vẫn giữ vẻ bình thản, đôi mắt sáng quắc như ánh đuốc giữa màn đêm, đầy toan tính.

Khi đến gần cổng bãi rác, cả đám đột nhiên khựng lại. Phía trước, một nhóm côn đồ đứng chặn lối vào, chúng bặm trợn và lăm lăm gậy gộc, mắt sắc như dao, trông như thể sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ kẻ nào dám ngáng đường. Dẫn đầu là Tài "lác" một kẻ khét tiếng tàn bạo trong mấy khu phố gần đây, với nụ cười nham nhở tràn đầy thách thức.

“Đứng lại!” Tài "lác" quát lên, giọng đầy hung ác. “Bãi rác hôm nay đóng cửa với lũ nhóc ranh như chúng mày!”

Bằng nghe xong hoảng hốt, vội kéo áo Cường:

“Cường, phải làm sao bây giờ?”

“Xông vào! Sợ cái gì?” Cường hờ hững đáp, làm như không có chuyện gì.

“Nhưng chúng nó đông quá, tao sợ mình không đánh lại được!”

Cường nhìn thẳng vào đám côn đồ, ánh mắt bình tĩnh đến kỳ lạ. Hắn khẽ gằn giọng nói với Bằng và đám trẻ:



“Tao bảo xông vào là xông vào đừng hỏi nhiều! Còn nữa, nếu b·ị đ·ánh đừng đánh trả. Chịu đựng một lúc, tao sẽ vào sau”

Ánh mắt của Bằng tràn đầy lo lắng, hắn và lũ trẻ không hiểu vì sao lại phải làm chuyện mạo hiểm như vậy nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe lời Cường.

Bằng ra hiệu cho lũ trẻ tiến lên, từng bước chân nặng nề hướng về phía bãi rác, mặc kệ những lời đe dọa từ đám côn đồ.

Khi bọn trẻ vừa tiến đến gần, Tài "lác" hất hàm, giơ chiếc gậy sắt trong tay lên cao chỉ thẳng vào đám trẻ, giọng điệu uy h·iếp lớn hơn:

“Mẹ nó! Mấy thằng ngu không nghe rõ à? Chỗ này không phải chỗ cho bọn mày, khôn hồn thì cút!”

Dù bị h·ăm d·ọa, lũ trẻ vẫn tiến tới, dù sao chuyện đánh nhau bọn nó cũng chẳng phải là thiếu nên không tới mức quá sợ hãi.

Nhìn thấy sự liều lĩnh của chúng, Tài "lác" nhếch môi cười độc ác:

“À, ra là mấy thằng ranh thích chịu đòn à? Đánh!”

Hắn quát lớn, đồng thời vung mạnh cây gậy sắt trong tay hướng về phía Bằng. Sức thanh niên sao một đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi như Bằng so được, cú đánh đầu tiên giáng xuống vai Bằng, khiến hắn ngã quỵ xuống đất, đau đớn như bị trúng một cú sét.



Tiếng cười khùng khục của đám côn đồ vang lên, thỏa mãn với sự thống trị của mình, trong khi Tài "lác" tiếp tục nhảy bổ tới, đạp lên Bằng. “Mày thấy chưa? Đây mới là thực tế, nhóc!” Hắn gầm lên, ánh mắt đầy hả hê.

Bằng đau đớn đến mức suýt khóc, nhưng không kêu lên tiếng nào. Lũ trẻ phía sau hoảng loạn, nhưng vẫn giữ lời dặn của Cường, không ai dám phản kháng.

Những tên côn đồ như điên cuồng xông vào, gậy gộc vung lên, trúng xuống những thân thể nhỏ bé. Tiếng gậy gộc v·a c·hạm với xương, nghe khô khốc như tiếng gãy của cành cây khô, mỗi cú đánh đều để lại những vết bầm tím trên làn da mỏng manh của bọn trẻ. Chúng hét lên trong đau đớn, nhưng không dám lùi bước, không dám phản kháng. Đã có những đứa trẻ ngã xuống, nhưng những đứa khác vẫn đứng vững, mắt đẫm nước nhưng không hề muốn chạy trốn.

Cường đứng từ xa, quan sát, lòng dạ sắt đá không chút suy suyển, thậm chí khóe môi khẽ cong lên vì âm mưu được thực hiện. Trong khi đám côn đồ đang thỏa sức trút giận lên lũ trẻ, Tuấn vẫn đang núp ở một góc khuất, loay hoay với chiếc máy quay nhỏ giấu trong áo, ghi lại toàn bộ cảnh tượng tàn khốc trước mắt. Từng cú đánh, từng tiếng thét, tất cả đều được lưu lại trong ống kính của hắn.

“Mày muốn cái gì, hả?” Tài "lác" quát, tiếp tục vụt gậy vào một đứa trẻ khác đang nằm co quắp dưới đất, miệng rên rỉ. “Dám chống lại ông chủ! Vậy thì chỉ có c·hết!”

Những cú đánh như mưa rơi, mỗi lần tiếp xúc đều gây ra những v·ết t·hương và nỗi đau không thể tả. Một cậu bé gầy gò, mặt mũi lấm lem, đã kiệt sức, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy. Nó trợn mắt nói “Đại ca tao sẽ đ·ánh c·hết bọn mày!” Giọng cậu yếu ớt, nhưng đầy lòng tin tưởng.

“Câm miệng!” Tài "lác" gầm lên, lại vung gậy, khiến cậu ngã lăn ra đất, cơ thể co quắp lại như một con vật b·ị t·hương. Bọn côn đồ cười như điên, tỏ ra thích thú với cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Họ như những kẻ săn mồi, thỏa sức nhạo báng và h·ành h·ạ những đứa trẻ yếu ớt không thể phản kháng.

Cường nheo mắt chứng kiến từng giây từng phút trôi qua. Hắn biết, đây chính là thời điểm để hành động. Như một con sói không còn kiên nhẫn, hắn ra hiệu cho Tuấn tắt máy, đôi mắt lạnh lùng không rời khỏi đám côn đồ.

Tuấn ở phía xa hiểu ý, lập tức hạ camera xuống, giữ cho mọi thứ không bị chú ý. Trong tích tắc, Cường không chần chừ, lao vào bãi rác như một cơn bão lửa bùng nổ. Hắn xông thẳng vào giữa đám côn đồ, sức mạnh và sự dũng mãnh của hắn không thể tưởng tượng nổi.



Từng bước chân mạnh mẽ, Cường vung tay đấm một cú thẳng vào mặt Tài, làm hắn choáng váng, miệng há hốc, máu phun ra như suối. Tài "lác" lùi lại, mắt trừng lớn, miệng hắn gằn lên một tiếng:

“ĐM… Mày là thằng nào?”

Cường không thèm đáp lời, chỉ hất cằm, ánh mắt lạnh lẽo như dao sắc, rồi tiếp tục lao vào cuộc chiến. Hắn quay lại nhanh chóng, sử dụng chân phải đá mạnh vào đầu gối của một tên đàn em bên cạnh, khiến thằng này ngã sõng soài xuống đất, không kịp phản ứng.

Cường như một con sư tử hoang dã, tung ra những cú đấm dồn dập, mạnh mẽ. Những tiếng v·a c·hạm giữa cơ thể và gậy gộc vang lên trong không khí, như tiếng sấm rền trong cơn bão. Hắn không chỉ đánh bại kẻ thù, mà còn khiến cả bọn phải cảm thấy sự hoảng loạn.

Bọn trẻ, trước đây vốn sợ hãi và cam chịu đòn, giờ thấy đại ca của mình ra tay, đột nhiên bừng tỉnh. Ánh sáng trong mắt chúng lóe lên, như thể một ngọn lửa mới đang được thắp lên. Cường tuy rất tàn ác nhưng hắn cũng là biểu tượng cho sức mạnh vô địch của nhóm.

“Anh em! Đánh c·hết bọn nó!” Bằng hét lên, lập tức vùng dậy, tham gia vào cuộc chiến. Bọn trẻ khác cũng theo sau, lấy lại tinh thần, cùng nhau liều mạng chiến đấu.

Cường không ngừng lại. Hắn tiến về phía những tên còn lại, đấm và đá như một cơn mưa, khiến cho từng tên côn đồ ngã gục một cách thảm hại. Tiếng thét hoảng loạn của chúng vang lên, càng làm tăng thêm sự phấn khích trong lòng bọn trẻ.

“Đừng để thằng nào chạy!” Cường hét lên, và từng cú đấm của hắn như là một lời tuyên chiến. Hắn dồn ép kẻ thù vào một góc, không cho chúng bất kỳ cơ hội nào để phản công.

Tài "lác" nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, tim đập nhanh, cảm giác như mình đang ở trong một cơn ác mộng. Hắn đã quen với việc thao túng và khống chế, nhưng giờ đây, chính hắn lại trở thành con mồi. Trong lòng, một nỗi sợ hãi lớn dần hình thành.

“Đánh đi! Chúng ta không thể thua bọn nhãi này!” Tài quát, nhưng giọng của hắn giờ đã không còn chắc chắn. Hắn thấy đồng bọn lần lượt ngã xuống, từng tên một đều bị hạ gục trước sức mạnh khủng bố của Cường.

Cường không để ý đến những lời của Tài, hắn chỉ biết tiến lên phía trước, như một chiến binh không biết đến sự mệt mỏi. Ánh sáng trong mắt hắn bừng bừng như ngọn lửa, đánh thức mọi sự dũng cảm trong lòng những đứa trẻ.

p/s: Cầu đề cử, cầu đánh giá, cầu bình luận!
— QUẢNG CÁO —