Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 20: Thách thức



Chương 20: Thách thức

Kể từ hôm đánh cho đám Tài “lác” chạy mất dạng, suốt mấy ngày liền, đám Bằng và tụi trẻ cứ đều đặn kéo nhau đến bãi rác như thường lệ. Từng mảng phế liệu, sắt vụn, chai lọ, và các loại đồ cũ kỹ không còn giá trị gì với người khác được bọn nó cần mẫn gom lại. Lúc đầu, cả nhóm đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận những màn trả đũa từ đám Hải Hói hay Nam Rô. Nhưng kỳ lạ thay, không có ai xuất hiện. Không có một dấu hiệu nào cho thấy bọn giang hồ đang bày mưu chặn đường bọn họ.

Ngày qua ngày, sự im lặng ấy trở nên ngột ngạt, có điều cả đội không ai dám thì thầm trao đổi, chỉ lặng lẽ làm việc, mắt thỉnh thoảng liếc về phía Cường ngồi vắt vẻo trên một đống rác cao, bên cạnh còn có một con mèo đen to lớn lạ thường đang nằm ngủ.

"Lạ thật, mấy ngày nay tụi Hải Hói không thấy động tĩnh gì... tụi nó chịu bỏ qua cho mình à? Hay là thật b·ị đ·ánh sợ rồi?" Bằng dù sao cũng từng là đại ca, lá gan vẫn tính lớn hơn đám nhỏ, hắn tiến lại gần Cường chủ động lên tiếng.

Cường từ từ liếc mắt xuống nhìn Bằng, đôi mắt lạnh như thép. Hắn không vội trả lời, chỉ khoanh tay trước ngực, quan sát những đứa trẻ đang chăm chỉ thu gom phế liệu. Một lúc sau, hắn cất giọng khàn khàn, âm thanh trầm và nặng như sắt đá:

"Bọn họ không sợ tao đến mức để yên thế đâu."

Bằng hơi rùng mình, sự khẳng định của Cường làm hắn nghi ngờ:

"Vậy... mày nghĩ bọn họ đang bày trò gì?"

Cường khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh quét qua khung cảnh bãi rác:

"Hải Hói chỉ đang chờ cơ hội thôi. Tao không biết chúng tính làm gì, nhưng chắc chắn không đơn giản."

Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, im lặng bao trùm. Những đứa trẻ vẫn lặng lẽ tiếp tục công việc với vẻ bồn chồn, không ai dám mở miệng.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, ngày này nối tiếp ngày kia trong sự đề phòng. Điều kỳ lạ là, sau cả tuần, vẫn chẳng có gì bất thường xảy ra. Đám trẻ đã gom được một lượng phế liệu khá lớn, chất thành đống nhưng điều làm Cường bực mình nhất là những người thu mua mà hắn sai Bằng đi liên hệ đều đồng loạt từ chối, không rõ lý do.

Lúc thì họ viện cớ bận rộn, khi thì đùn đẩy chuyện mua bán sang người khác. Những lời từ chối cứ diễn ra lặp đi lặp lại, đến mức đáng ngờ. Sự khó chịu bắt đầu dâng lên trong lòng Cường. Mỗi lần Bằng quay về với một cái cớ mới, ánh mắt Cường lại sắc lạnh hơn, nhưng hắn chẳng nói gì. Sự im lặng của hắn chỉ càng làm tăng thêm không khí nặng nề bao trùm cả nhóm.

Cường không phải kẻ dễ bị qua mặt, hắn cảm nhận được có điều gì đó không đúng, mơ hồ đoán được chuyện gì đang diễn ra.



Buổi chiều muộn, trong lúc Cường đang nhíu mày suy tính biện pháp đối phó thì bãi rác lại đón một vị khách. Kẻ này có thân hình cao lớn, gương mặt đầy vết sẹo chằng chịt, cơ thể vạm vỡ, ánh mắt sắc lạnh như muốn khoét sâu vào bầu không khí nặng nề.

Đám trẻ ngay lập tức dừng tay, không ai nói gì, chỉ lặng lẽ lùi ra xa, nhường chỗ cho người mới đến. Bóng dáng của gã dần trở nên rõ ràng trong màn khói bụi. Hắn không vội, chậm rãi tiến đến trước mặt Cường.

Cường ngước lên nhìn người thanh niên với vẻ hờ hững, ấn tượng đầu tiên là hắn chưa từng gặp qua gã này trước đây.

Người thanh niên dừng lại trước mặt, nở một nụ cười mỉm lạnh nhạt, rồi châm một điếu thuốc. Hắn đứng đó, khoan thai hút một hơi dài trước khi nói, giọng trầm đục: “Mày là Cường phải không?”

Cường chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt không rời khỏi gã.

Người đàn ông tiếp tục, vẻ mặt hắn không có gì thay đổi:

“Tao là Đức. Đức Sẹo, đàn em của anh Thành. Hẳn mày từng nghe qua tên anh ấy!”

Nghe cái tên “Thành” Cường thoáng chau mày. Hắn biết, trong t·hế g·iới n·gầm rìa tây Hải Thành này, danh tự kia không phải là một tên bình thường. Đó là người đứng đầu của một thế lực mới nổi có máu mặt, kẻ kiểm soát phần lớn hoạt động phi pháp ở khu vực này. Cường chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Thành, nhưng cái danh “Sói Đen” đó luôn khiến người ta phải dè chừng.

Đức tiến đến, bước chân thong thả nhưng chẳng giấu nổi vẻ tự tin lộ rõ trên từng bước đi. Hắn dừng lại trước mặt Cường, hơi cúi đầu xuống, nhả ra một làn khói thuốc mờ mịt, ánh mắt không chút lay chuyển:

“Tao nghe nói bọn mày dạo này gặp rắc rối lớn?” Đức mở lời, giọng khàn khàn nhưng rõ ràng. “Cả tuần gom phế liệu, chẳng ai mua nổi một miếng. Đúng chứ?”

Cường không vội đáp, đôi mắt sắc bén chỉ lướt qua Đức, nhẹ như một cái nhìn vô tình nhưng sâu bên trong lại đầy toan tính. Bầu không khí giữa hai người chợt chùng xuống, chỉ còn làn khói thuốc lẩn quẩn trong không gian.

Đức chẳng đợi Cường nói gì, hắn vẫn tiếp tục với giọng điệu tự tin của mình:

“Anh Thành sai tao đến đây. Anh ấy biết rõ có người đứng sau chọc phá, khiến bọn mày không bán được phế liệu. Phía sau tụi Hải Hói có nhân vật lớn, khó qua mặt lắm.”



Cường vẫn không nói một lời, đôi mắt hắn không ngừng quan sát. Trong sự im lặng của hắn có gì đó rất khó đoán, như một con thú đang đánh giá xem liệu kẻ đối diện có thực sự xứng đáng để hắn bận tâm.

Đức lại nhả thêm một làn khói, giọng hắn bỗng trở nên mềm mỏng hơn, tưởng chừng như một lời khuyên thân tình:

“Nếu mày chịu về với anh Thành, mọi chuyện sẽ khác.”

Cường nhìn chằm chằm vào Đức, chẳng có chút bất ngờ nào trong ánh mắt hắn. Hắn nhận ra ngay mục đích của kẻ này. Tuy nhiên, hắn vẫn giữ cho mình vẻ điềm nhiên, không tỏ ra vội vàng mà hỏi lại, giọng chậm rãi nhưng lạnh lẽo:

“Ý mày là anh Thành sẽ lo cho phế liệu của tao được tiêu thụ?”

Đức lắc đầu nhẹ, ánh mắt thoáng chút tiếc nuối:

“Không, phế liệu đó không bán được nữa. Nhưng tao bảo đảm, có rất nhiều cách khác để kiếm tiền, nếu mày chịu về với tụi tao. Trên địa bàn của anh Thành không thiếu việc cho bọn mày đâu.”

Cường khẽ nhếch môi, nụ cười của hắn lạnh toát. Đôi mắt sắc như lưỡi dao:

“Vậy tức là ông Thành cũng không làm gì được bọn nó. Nếu vậy thì dẹp đi. Lỡ sau này tao gặp bọn khó hơn, ông ấy cũng bỏ chạy à?”

Không gian trở nên căng thẳng. Đức đứng yên, tay siết chặt điếu thuốc, chẳng nói thêm gì. Hắn hiểu rằng, Cường không phải là kẻ dễ bị lôi kéo.

Im lặng một lúc, ánh mắt Đức hơi chao đảo khi phải đối diện với sự kiên quyết của Cường. Hắn thầm cảm thấy bất an. Không khí xung quanh như nặng trĩu hơn, và sự im lặng kéo dài đủ lâu để khiến bất kỳ ai cũng phải cảm thấy khó chịu.

“Nghe này, Cường,” Đức quyết định lên tiếng, giọng điệu có phần trầm lại. “Chỉ cần mày đồng ý, mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn. Anh Thành không phải là kẻ đơn giản. Anh ấy có mối quan hệ rộng rãi, và không dễ gì mà những kẻ đó dám gây rối khi có sự bảo trợ từ anh ấy.”

Cường vẫn chỉ im lặng, ánh mắt hắn không chút lay động, như thể đã sớm dự đoán được những lời Đức sẽ nói. Hắn lùi lại một bước, chậm rãi đưa tay quệt lên chiếc bàn gỗ cũ kỹ bên cạnh, ánh mắt dừng lại ở những vết xước xát trên bề mặt.



“Vấn đề là tao không cần sự bảo vệ của ông Thành,” Cường nói, giọng lạnh như băng, nhưng lại mang theo một chút đùa cợt. “Mày nghĩ rằng một mối quan hệ tốt đẹp có thể giải quyết được mọi thứ sao? Kẻ yếu thì vẫn mãi là kẻ yếu. Mày không thấy à?”

Đức hơi khựng lại, gương mặt hắn trở nên căng thẳng. Hắn biết rõ Cường không phải là kẻ mà có thể chỉ dùng những lời đường mật để lôi kéo. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp:

“Cường, tao không muốn phải nói dối mày, mà chuyện này hẳn mày cũng biết. Bọn chúng ở phía sau không chỉ là một đám côn đồ bình thường. Nếu mày không cẩn thận, sẽ có lúc mày phải trả giá đắt. Mày có chắc rằng mình đủ sức đối đầu với chúng không?”

Cường chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao, khiến Đức không khỏi rùng mình. Hắn tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại vài bước chân. Hơi thở của Cường nặng nề, nhưng ngập tràn tự tin.

“Tao không sợ những kẻ như vậy,” hắn nói, mỗi từ đều rõ ràng và mạnh mẽ. “Tao đã sống qua những ngày tháng khó khăn nhất. Những kẻ như Hải Hói hay Nam Rô, thậm chí là cả những kẻ phía sau bọn họ cũng chỉ là một phần nhỏ trong cái thế giới này. Nếu bọn họ muốn ép tao, tao sẽ để tụi nó biết, tao cũng không phải đứa dễ b·ị b·ắt nạt”

Giọng nói của Cường vang lên như một lời tuyên chiến. Đức cảm thấy như có một luồng khí lạnh lẽo chợt ập đến, cảm giác giống hệt như lúc hắn đứng núp một bên xem Cường lần lượt đánh gục cả băng Tài “lác” vài hôm trước. Nhưng hắn vẫn cố gắng giữ vững tinh thần:

“Vậy mày tính sao? Một mình đối đầu? Đừng tưởng rằng có thể dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, chuyện không đơn giản như vậy đâu” Đức hỏi, nhưng trong giọng hắn đầy vẻ nghi ngờ.

Cường nhìn thẳng vào mắt Đức, không chút sợ hãi, như thể hắn đã chuẩn bị cho mọi thứ:

“Không,” hắn trả lời, “Tao không đơn độc. Tao có người của tao và cách của tao”

Đức lặng lẽ quan sát, một phần trong hắn bỗng nảy sinh sự tôn trọng dành cho Cường. Hắn biết rõ rằng những điều Cường đang nói không phải chỉ là ngôn từ. Ẩn sâu trong đó là sự quyết tâm mà nhiều người khác thiếu, bao gồm cả hắn.

“Được rồi,” Đức nhún vai, “nếu mày đã quyết, tao cũng không vội cưỡng ép. Nhưng nhớ lấy, cuộc sống này không chỉ có ý chí. Có những kẻ sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để hạ gục mày.”

Cường không nói gì thêm. Hắn quay lưng lại, hướng ra ngoài bãi đất trống, nơi ánh nắng đang dần lùi lại, nhường chỗ cho màn đêm. Những suy nghĩ trong đầu hắn bắt đầu xoay chuyển với những kế hoạch trong đầu.

Trước khi Đức rời đi, hắn quay lại một lần nữa, ánh mắt vẫn dán chặt vào Cường:

“Thằng nhóc! Tao phải thừa nhận mày có bản lĩnh, nhưng cẩn thận nhé, mày không thể mãi mù quáng trước những thứ không thể thấy. Lựa chọn của mày có thể dẫn đến những hệ lụy không lường trước được.”

Cường chỉ cười nhạt, nụ cười ấy chứa đầy thách thức.
— QUẢNG CÁO —