Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 21: Ván Cờ Mở Màn



Chương 21: Ván Cờ Mở Màn

Vài ngày trôi qua, không khí trong khu đất trống trở nên nặng nề, u ám. Ánh nắng gay gắt chiếu thẳng xuống những mái đầu cúi gằm của đám trẻ, nhưng chẳng đứa nào buồn ngẩng lên. Bụng chúng đói cồn cào, mắt thâm quầng vì mất ngủ, những cơn đói h·ành h·ạ từng đứa, không ngừng nghỉ. Nhiều đứa đã bắt đầu suy kiệt, ngồi gục một chỗ, tay ôm lấy bụng, chân run rẩy không thể đứng dậy. Những tiếng rên khẽ thi thoảng vang lên, nhưng chẳng ai đủ sức để an ủi nhau. Chúng chỉ có thể chờ đợi.

Bằng đứng nhìn cảnh tượng đó, lòng như lửa đốt. Trước mặt hắn, một đứa bé gầy gò, da bọc xương, đôi mắt trũng sâu như một hố không đáy. Nó nhìn hắn, ánh mắt như đang van nài một điều gì đó mà hắn không có khả năng cho.

"Không thể cứ đói mãi thế này được!"

Bằng thở dài, quay người đi. Chân hắn nặng trĩu từng bước khi rời khỏi khu đất trống. Hắn biết mình không thể chờ đợi thêm được nữa, không thể tiếp tục đứng nhìn đồng bọn c·hết dần c·hết mòn vì đói.

Bằng bước chậm rãi về phía căn lều tồi tàn mà Cường đang ở tạm, mỗi bước chân nặng nề mang theo vẻ lo âu. Tấm vải che cửa căn lều lay động nhẹ nhàng trong làn gió, để lộ bên trong một không gian đơn sơ, trống trải. Cường ngồi đó, trên chiếc ghế cũ kỹ, ánh mắt vô định nhìn về xa xăm, tựa như hắn đang chìm vào những suy nghĩ phức tạp, tính toán điều gì đó.

Bằng đứng ngay ngưỡng cửa, khẽ hắng giọng để báo hiệu sự hiện diện của mình. Tiếng động nhỏ vang lên trong không gian tĩnh lặng, nhưng Cường vẫn không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt cất giọng, chất giọng khàn khàn nhưng lạnh lùng, như thể đã dự đoán được cuộc trò chuyện này:

“Gặp tao có chuyện gì?”

Bằng lúng túng, hắn ngập ngừng vài giây, lòng ngổn ngang. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều suốt cả ngày về chuyện này, nhưng đến lúc đối diện với Cường, sự lo lắng vẫn dâng lên. Cuối cùng, hắn thở dài, quyết định nói ra:

“Cường... bọn tao đói lắm rồi. Tao nghĩ... hay là mình cứ bán phế liệu cho bọn Hải Hói như trước kia. Ít ra còn có tiền mua đồ ăn cầm cự.”

Nghe đến đó, Cường quay đầu lại. Đôi mắt hắn, lạnh lùng như dao, chiếu thẳng vào Bằng, khiến Bằng như bị đóng băng. Ánh nhìn ấy không phải là sự tức giận, mà là sự cương quyết không thể lay chuyển. Giọng Cường vang lên, trầm nhưng sắc bén:

“Mày đang đùa đấy à, Bằng? Tao đã nói không bán cho bọn chúng nữa, nghĩa là không!”



Bằng cảm thấy cổ họng khô khốc, hắn cố nuốt xuống, nhưng sự thất vọng trong lòng cứ trào lên. Hắn đứng yên lặng, ánh mắt dao động, nhưng vẫn cố gắng giải thích:

“Nhưng mà Cường... bọn nhóc chịu đói như thế này không ổn đâu. Ít nhất, có tiền thì chúng nó còn sống qua ngày.”

Cường không trả lời ngay lập tức. Hắn nhìn Bằng một lúc lâu, rồi nhếch mép cười, nhưng nụ cười ấy không có sự ấm áp, mà chỉ mang theo một sự cứng rắn và lạnh lùng. Ánh mắt hắn lấp lánh sự quyết tâm không thể bị khuất phục:

“Nhịn vài hôm không c·hết được. Bao nhiêu khó khăn trước kia có l·àm c·hết đứa nào chưa? Tao không chấp nhận lũ khốn đó bắt nạt chúng ta thêm nữa. Chúng ta đã chịu đủ rồi!”

Lời nói của Cường như những nhát dao chém xuống, dứt khoát và không thương lượng. Bằng lặng người, không nói thêm được gì. Hắn biết Cường không sai, những gì Cường nói đều là sự thật. Nhưng hình ảnh những đứa trẻ gầy guộc, đôi mắt mệt mỏi đầy tuyệt vọng vẫn hiện rõ trong tâm trí hắn, như một gánh nặng đè lên vai.

Bằng thở dài, đôi vai chùng xuống vì mệt mỏi. Hắn gật đầu, ánh mắt buồn bã nhưng không còn cách nào khác:

“Được rồi,” hắn đáp khẽ, “Tao sẽ nói lại với bọn nó, nhưng tao hy vọng mày có cách... Chứ không thể chờ mãi như này được.”

Cường không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, rồi quay lại với suy nghĩ của mình, ánh mắt hắn vẫn xa xăm, như đang dõi về một hướng mà Bằng không thể nhìn thấy. Sự im lặng giữa hai người kéo dài, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua tấm vải ngoài cửa lều, tạo nên một cảm giác trống trải và lặng lẽ đến lạnh lùng.

Trong lúc Bằng và đám trẻ dần trở nên kiệt quệ vì đói, ở một nơi khác trong thành phố, Hải Hói và Nam Rô lại đang chìm đắm trong cảm giác hả hê của kẻ chiến thắng. Cả hai ngồi trong một quán bia lề đường, bên cạnh là một đám tay chân thân tín. Không khí rộn rã, tiếng cười đùa vang lên không ngớt. Hải Hói ngả lưng ra ghế, ánh mắt lóe lên sự tự mãn. Gã nâng ly bia lên, nhấp một ngụm dài rồi nói với giọng đầy khoái chí:

“Thằng Cường cứng đầu thật đấy, nhưng tao muốn xem nó sẽ chịu đựng được bao lâu. Không bán được phế liệu, tao xem chúng nó sống kiểu gì.”



Nam Rô ngồi bên cạnh, cười khẩy, tiếng cười sắc lạnh, khinh khỉnh. Gã vỗ tay lên bàn, hưởng ứng:

“Rồi thì sớm muộn gì cũng phải quỳ xuống xin thôi. Đám trẻ con đói sắp c·hết rồi, tao cá là thằng Cường sẽ quay lại cầu xin tụi mình. Đến lúc đó thì tha hồ mà ép giá.”

Những lời nói của chúng vang lên trong không khí, như một thứ âm thanh đầy ác ý, phảng phất sự tàn nhẫn của những kẻ không còn chút lương tri nào. Chúng đã quen với việc bóc lột, với việc dùng tiền và quyền lực ép người khác phải phục tùng.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.

Đột nhiên, Nam Rô nhận được một cuộc điện thoại. Gã vừa nhấc máy lên nghe, vẻ mặt dần dần biến sắc. Những tiếng cười từ trước đó tan biến, thay vào đó là sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của gã. Giọng gã trở nên gấp gáp:

“Hải, có chuyện lớn rồi! Bài báo của Hải Thành Nhật Báo vừa lên trang chiều nay, nó tố cáo chúng ta bóc lột đám trẻ con!”

Hải Hói đang ngả người thư giãn, nghe vậy lập tức bật dậy, đôi mắt trợn tròn, đầy hoang mang:

“Cái gì? Bài báo gì?”

Nam Rô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại nhưng giọng vẫn không giấu nổi sự hoảng sợ:

“Là báo điện tử hàng ngày của thành phố đó, anh Toàn nói phóng viên viết một bài rất dài, tố cáo tụi mình bóc lột bọn trẻ lang thang, từ việc ép chúng làm việc cật lực, ép bán phế liệu giá thấp, đến chuyện đe dọa, đ·ánh đ·ập... có cả hình ảnh và video kèm theo”

Hải Hói nghe mà như sét đánh ngang tai. Gã không tin vào những gì vừa nghe. Làm sao có thể? Gã cố nhẩm tính, nhưng không nhớ nổi làm sao lũ phóng viên có thể biết được tất cả những chuyện này.

“C·hết tiệt!” Hải Hói rít lên qua kẽ răng, mặt đỏ bừng vì tức giận. “Sao lại có chuyện này xảy ra?”



Nam Rô cũng chẳng khá hơn. Gã hoảng sợ nhìn quanh, như thể sợ rằng ngay lúc này có người đang rình mò theo dõi chúng. Không khí quanh bàn đột ngột trở nên ngột ngạt, như thể những tiếng cười hả hê vừa nãy chưa từng tồn tại.

Cả hai vội vã mở điện thoại ra xem, nhưng chưa kịp định thần lại đọc được hàng loạt tin tức từ các nguồn tin quen thuộc. Từng dòng thông báo đập vào mắt chúng:

“Các tổ chức bảo trợ xã hội đang lên án mạnh mẽ.”

“Bài báo của Hải Thành Nhật Báo đã thu hút sự chú ý của công chúng. Dư luận đang rất phẫn nộ.”

“Công an đã vào cuộc, thông báo sẽ tiến hành điều tra vụ việc bóc lột trẻ em lang thang. Họ sẽ sớm tiếp cận với các đối tượng có liên quan.”

Hải Hói và Nam Rô nhìn nhau, mặt cắt không còn giọt máu. Những tưởng rằng mình có thể ép Cường và đám trẻ con đến đường cùng, nhưng không ngờ gió đã đổi chiều quá nhanh. Niềm vui thắng thế của chúng chỉ tồn tại trong chốc lát, giờ đây là sự lo sợ, là nguy cơ bị vạch trần trước pháp luật.

Sự sụp đổ đến nhanh hơn chúng tưởng.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi sau đó, câu chuyện về sự bóc lột đám trẻ con lang thang đã lan truyền khắp nơi. Bài báo của Hải Thành Nhật Báo không chỉ khơi mào cho dư luận mà còn châm ngòi cho một làn sóng phẫn nộ chưa từng có. Những bức ảnh chụp đám trẻ héo hon, mệt mỏi vì bị bóc lột và đ·ánh đ·ập đã làm r·úng đ·ộng trái tim nhiều người.

Từng dòng bình luận phẫn nộ xuất hiện khắp nơi trên mạng xã hội:

“Bọn này thật vô nhân tính! Sao lại có thể ép bọn trẻ con làm việc cực khổ như thế!”

“Cần phải xử lý chúng ngay! Không thể để chuyện này tiếp diễn nữa!”

Sức ép từ xã hội dâng cao không ngừng…
— QUẢNG CÁO —