Ánh nắng chiều dần nhạt đi trên con đường nhỏ dẫn vào trung tâm thành phố, những vệt sáng vàng cuối cùng đổ bóng qua mái tôn bạc màu của dãy nhà kho cũ kỹ. Hải Hói và Nam Rô hớt hải chạy qua những ngõ ngách quanh co, mồ hôi nhễ nhại, hai tên giờ đây không còn vẻ khôn lanh thường thấy, mà chỉ còn lại sự lo lắng hiện hữu trên từng đường nét khắc khổ.
Bọn chúng đã mất liên lạc với Toàn – người được cho là “kẻ bảo kê” toàn bộ bãi rác, một viên chức đứng sau điều phối cho các hành vi của Hải Hói suốt bao năm qua. Giờ đây, khi tin tức về những biến động trong bãi rác và sự việc bất thường liên quan đến nhóm trẻ lang thang đang dần lan ra, sự hoảng loạn trào dâng trong lòng chúng. Chúng cần Toàn giúp dẹp yên mọi chuyện, nhưng giờ mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát.
Âm thanh nhàm chán từ điện thoại báo “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được” vang lên như một điệp khúc châm chọc, khiến Hải Hói phát điên. Sau vài lần thử vô vọng, hắn ném chiếc điện thoại vào ghế sau chiếc xe Jolie cũ nát, chửi thề trong cơn tức giận.
Nam Rô, ngồi ở ghế bên, nhìn qua Hải bằng ánh mắt bất an, giọng run rẩy:
“Giờ sao đây? Đi tới văn phòng của anh Toàn à?”
Hải Hói gật đầu, chân đạp ga mạnh hơn. Chiếc xe cũ kỹ của bọn hắn phóng như tên qua những con đường đông đúc, lách qua dòng người tấp nập về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Những ánh đèn đường mờ mờ phản chiếu vẻ hoang tàn và loang lổ của khu vực mà bọn chúng đi qua.
Khi đến nơi, văn phòng của Toàn im lìm như một ngôi mộ. Hải Hói đỗ xe xộc xệch trước cổng, không buồn khóa cửa mà lập tức lao vào, Nam Rô vội vàng theo sau. Tiếng đập cửa vang lên trong sự hỗn loạn, nhưng bên trong không có dấu hiệu của ai cả.
“Anh Toàn! Mở cửa ra!” Hải hét lớn, vừa đấm vừa đạp vào cánh cửa sắt. Bàn tay hắn run lên, không phải vì mệt, mà vì sợ hãi. Cả bọn đã dựa vào Toàn quá lâu, giờ nếu hắn biến mất, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Nam Rô loay hoay bấm điện thoại tìm cách liên lạc qua các đầu mối quen biết, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng hoặc những câu trả lời lấp lửng.
“Có khi nào... hắn ta bỏ rơi bọn mình rồi không?” Nam Rô khẽ nói, giọng đầy lo lắng.
Hải Hói nhìn Nam Rô, tức tối: “Im mồm! Không có chuyện đó! Chúng ta biết rất nhiều chuyện, hắn không dám làm vậy đâu.” Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt, Hải Hói cũng không dám chắc về lời nói của mình.
Không còn lựa chọn nào khác, cả hai quyết định tới nhà riêng của Toàn. Đường phố lúc này vắng vẻ hơn, chiếc xe lại một lần nữa lăn bánh dưới ánh đèn vàng lạnh lẽo. Khi tới trước cánh cổng sắt của căn nhà nằm trong con hẻm nhỏ, không có dấu hiệu nào cho thấy Toàn đang ở đó. Cửa chính đóng kín, đèn trong nhà cũng không sáng, giống hệt như văn phòng làm việc.
Nam Rô im lặng, mắt đảo quanh như tìm kiếm một tia hy vọng nào đó, nhưng tất cả chỉ là sự vắng lặng.
Đột nhiên, từ trong góc hẻm phía đối diện, một người đàn ông cao lớn, đội chiếc mũ lưỡi trai cũ kỹ che khuất nửa khuôn mặt bước ra. Hắn nhìn hai tên bọn chúng với ánh mắt sắc bén và thản nhiên tiến lại gần.
“Bọn mày đang tìm anh Toàn à?” Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ người đàn ông kia, khiến cả Hải Hói và Nam Rô giật mình.
Hải Hói lập tức cứng rắn lên tiếng: “Mày là ai?”
Người đàn ông không trả lời ngay, chỉ bước tới gần hơn, rồi dừng lại cách bọn chúng một quãng ngắn. Hắn đứng giữa con hẻm tối, mặt vẫn giấu dưới chiếc mũ, chỉ lóe lên ánh mắt lạnh lùng.
“Anh Toàn không có ở đây. Nhưng anh ấy nhờ tao truyền lời.”
“Lời gì?” Nam Rô vội vàng hỏi, mặt hắn tái mét, chân bắt đầu lùi lại một chút.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào bọn chúng, giọng lạnh tanh nhưng rõ ràng từng chữ:
“Bọn mày tự nhận toàn bộ trách nhiệm về mình. Không được khai ra ai khác. Ngoan ngoãn thì sẽ được ra sớm, nếu không, dù mày có vào tù hay ra ngoài, những ngày tháng sau này cũng sẽ không dễ chịu đâu.”
Hải Hói cảm thấy cơn lạnh sống lưng khi nghe lời nói đó. Mọi thứ dường như dần sụp đổ trước mắt hắn. Lý trí của hắn muốn vùng lên, chống lại lời đe dọa, nhưng trong lòng hắn hiểu rằng sự thật tàn khốc đã lộ diện. Toàn không hề có ý định bảo vệ bọn chúng.
Nam Rô lùi thêm một bước, giọng hắn run run: “Chúng... chúng tao phải làm gì bây giờ?”
Người đàn ông khẽ nhếch mép, nhưng không phải là nụ cười. Hắn chỉ nói:
“Giữ im lặng. Đó là cách duy nhất nếu bọn mày muốn sống sót.”
Nói xong, hắn quay người bước đi, để lại hai người đứng đó, giữa con hẻm tối mịt, với nỗi lo sợ bao trùm.
Cả Hải Hói và Nam Rô đứng sững một lúc lâu. Tiếng bước chân của người đàn ông đã tan biến trong đêm, chỉ còn lại âm thanh ồn ào của phố xá xa xa vọng lại. Nam Rô thở mạnh, như vừa rơi vào một cơn ác mộng. Còn Hải Hói, dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay hắn đã nắm chặt lại, run rẩy không ngừng.
“Giờ sao?” Nam Rô thì thào, mắt nhìn vào Hải, chờ đợi chỉ dẫn.
Hải Hói im lặng, đầu óc hắn rối tung. Đối mặt với sức ép từ cả chính quyền và thế lực ngầm phía sau, hắn hiểu rằng không còn con đường nào khác. Nếu khai ra Toàn hay bất kỳ ai khác, hắn biết rằng hậu quả sẽ còn tồi tệ hơn rất nhiều.
“Hay là... chúng ta trốn đi?” Nam Rô bỗng lên tiếng, ánh mắt cầu khẩn. “Đi khỏi đây, tìm một nơi nào đó, sống tạm cho đến khi mọi chuyện lắng xuống.”
Hải Hói quắc mắt nhìn Nam Rô, tức giận quát:
“Mày điên à? Trốn đi thì có ích gì? Công an sẽ tìm kiếm chúng ta khắp nơi. Nếu b·ị b·ắt, tội sẽ càng nặng thêm!”
Nam Rô nhíu mày, giọng khó xử:
“Nhưng nếu ở lại, có khi bọn mình sẽ bị bọn hắn đổ hết trách nhiệm. Chẳng lẽ mày muốn cứ đứng đây đợi c·hết à?”
“Không, không phải như vậy...” Hải Hói lầm bầm, nhưng sự bối rối đã thể hiện rõ trên nét mặt hắn. Hắn nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông trong hẻm, sự tự tin của hắn bỗng chốc sụp đổ. Hắn không thể để mọi thứ kết thúc như vậy, không thể dễ dàng buông xuôi.
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.” Nam Rô tiếp tục, hy vọng vẫn còn le lói. “Nếu không chạy đi ngay bây giờ, có thể sẽ không kịp nữa.”
Hải Hói trầm tư, trong lòng đấu tranh giữa sự mạo hiểm và lý trí. Hắn biết rằng việc chạy trốn có thể giúp bọn hắn thoát khỏi nguy hiểm trước mắt, nhưng đồng thời, nếu b·ị b·ắt, tất cả sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Cuối cùng, hắn thở dài, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gật đầu. Cả hai bước vào chiếc xe Jolie, một lần nữa lao vào màn đêm đầy sự mờ mịt.
***
Bãi rác thành phố, thường ngày chỉ là chốn lui tới của những đứa trẻ lang thang và người vô gia cư, hôm nay bỗng trở nên nhộn nhịp khác thường. Những gương mặt lạ lẫm xuất hiện, trong đó có cả cánh phóng viên xô bồ đến đưa tin và những cán bộ điều tra của công an thành phố, tất cả đều dồn mắt vào khu vực này để tìm hiểu tình hình.
Cường đứng sau một tấm bạt cũ, âm thầm quan sát cảnh hỗn loạn diễn ra bên ngoài. Tiếng xe của công an rầm rập vang lên, làm cho đám trẻ con khá căng thẳng. Hắn đã dặn Bằng và tụi nhỏ không được để lộ bất kỳ thông tin nào về mình. Đám trẻ đứng im lặng, ánh mắt hoang mang, bọn nó không hiểu sự nghiêm trọng của tình huống này.
Cường quay sang Bằng, ánh mắt hắn chợt lạnh lùng:
“Nhớ chưa? Không được nói gì về tao,” hắn nói khẽ, giọng sắc như dao. “Chỉ cần kể về Hải Hói và những gì hắn đã làm với chúng mày. Những chuyện khác... không cần nhắc đến.”
Bằng gật đầu, nỗi lo lắng hiện rõ trên gương mặt:
“Nhưng nếu bọn họ hỏi gì về mày thì sao?”
“Chỉ cần nói không biết” Cường cắt ngang, giọng điệu cương quyết. “Video và hình ảnh của tao đã được xử lý, trên báo cũng chỉ là cái bóng lưng mà thôi. Nếu cần, mày cứ nhận đó là mày!”
Một lúc sau, công an ập vào bãi rác, ánh đèn pin rọi sáng từng ngóc ngách. Cường chỉ có thể đứng lặng, nén lại mọi cảm xúc trong lòng, chờ đợi. Đám trẻ bắt đầu trả lời câu hỏi của công an, Bằng là người dẫn dắt. Theo lời Cường đã dặn, họ kể về những điều tồi tệ mà Hải Hói và đồng bọn đã làm, giọng nói lấp lửng, như thể mỗi lời nói đều là một con dao sắc bén có thể chạm đến nỗi sợ hãi trong lòng bọn hắn.