Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 25: Tính Nợ



Chương 25: Tính Nợ

Ngày hôm sau,

Giữa trưa, Cường đứng sừng sững giữa bãi rác, ánh mắt lướt qua những đống phế liệu chất cao như núi. Hắn biết rõ rằng, để thực hiện tham vọng chiếm lấy thị trường rác thải, không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần đến kiến thức và kỹ năng – điều mà hắn và đám trẻ không có.

Việc phân loại rác là một kỹ thuật phức tạp, đòi hỏi sự hiểu biết sâu về từng loại phế liệu, thứ mà chỉ những kẻ đã lăn lộn lâu năm ở đây mới nắm được. Hải Hói và Nam Rô – hai kẻ cầm đầu trước kia – đã bỏ trốn, nhưng những kẻ phụ việc vẫn còn lại, bám víu vào bãi rác như một con đường sinh tồn duy nhất.

Trong số đó, Tiến gù là một tên khá quen thuộc. Hắn đã làm việc cho Hải Hói từ lâu, biết cách phân loại, biết mọi ngóc ngách của việc thu gom phế liệu. Chính vì thế, Tiến gù là kẻ đầu tiên mà Cường muốn gặp.

“Tiến gù đâu?” Cường hất cằm hỏi một đứa nhóc đứng gần đó, giọng hắn trầm và đầy uy lực.

Thằng nhóc rụt rè chỉ tay về phía một góc khuất, nơi Tiến gù thường ngồi nghỉ sau mỗi ca làm việc.

Cường bước tới, không nhanh cũng không chậm, nhưng từng bước chân của hắn nặng nề, như thể hắn đang giẫm lên cả bãi rác. Gió thổi qua, mang theo mùi h·ôi t·hối quen thuộc, nhưng Cường không thèm nhăn mặt. Hắn đã quá quen với cảnh này.

Tiến gù ngồi dựa lưng vào một đống rác vụn, miệng phì phèo điếu thuốc đã tắt từ lâu. Khi thấy Cường, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt thoáng qua vẻ khó chịu.

“Mày cần gì?” Tiến hỏi, giọng cộc cằn.

Cường không đáp ngay. Hắn chỉ đứng nhìn Tiến một lúc, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao. Rồi hắn từ từ cúi người, kéo một cái ghế gãy chân từ đống phế liệu gần đó, ngồi xuống trước mặt Tiến.

“Tao muốn mày làm việc cho tao,” Cường nói, giọng không hề có dấu hiệu thương lượng. “Mày biết rõ cái bãi rác này hơn tao, và tao cần một thằng có kinh nghiệm.”

Tiến gù nhếch môi cười, vẻ mặt khinh thường:

“Làm cho mày? Mày nghĩ mày là ai mà tao phải nghe lời?”

Cường không hề tỏ ra bực tức trước lời nói khiêu khích của Tiến. Hắn chỉ ngồi đó, mắt vẫn chăm chú nhìn đối thủ trước mặt, rồi đột ngột cúi người thấp hơn, đến mức mặt hắn gần sát với Tiến:

“Mày hiện tại có hai lựa chọn, Tiến,” Cường nói chậm rãi, từng từ phát ra rõ ràng, đầy đe dọa. “Một là làm cho tao. Hai là cút khỏi bãi rác này ngay lập tức. Tao không có thời gian để thương lượng. Nếu mày không làm việc tốt, hoặc cố tình làm hỏng việc... thì mày biết kết cục của mày sẽ ra sao. Đừng hi vọng những người trong ban quản lý bãi rác sẽ lại tìm tới mày, bọn họ giờ không dám ra mặt đâu”



Tiến gù nhìn thẳng vào mắt Cường, một tia lo sợ lóe lên trong đáy mắt hắn. Cường rõ ràng không phải là đứa trẻ mà hắn có thể xem thường. Hắn đã từng nhìn thấy cảnh Cường đánh gục băng Tài “lác” và hắn biết rõ, với tính cách tàn nhẫn và quyết đoán của Cường, nếu từ chối, không chỉ bản thân hắn mà cả những kẻ khác trong bãi rác cũng khó mà yên ổn.

Tiến thở dài, vứt điếu thuốc xuống đất rồi dẫm lên như một thói quen. Hắn ngồi thẳng dậy, đối diện với Cường, nhưng lần này không còn vẻ khinh thường ban đầu.

“Mày muốn tao làm gì?” Tiến hỏi, giọng hắn trở nên nghiêm túc hơn.

Cường cười nhạt, một nụ cười không mang theo chút niềm vui:

“Phân loại phế liệu, thu gom, kết nối với các đầu mối xung quanh. Tao muốn nắm quyền tiêu thụ rác thải ở đây. Đám Hải Hói và Nam Rô đã trốn rồi, bọn đứng sau không dám lộ mặt, ít nhất là trong lúc này. Đây là cơ hội tốt để tao chiếm lấy thị trường này.”

Tiến gù nhìn Cường một lúc lâu, rồi gật đầu chấp nhận. Hắn biết rõ tình thế, và dù có chút không ưa Cường, Tiến cũng hiểu rằng đây là cơ hội duy nhất để hắn tiếp tục tồn tại ở nơi này.

“Nhưng nhớ kỹ,” Cường đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, rồi nhìn thẳng vào Tiến. “Tao không cần những thằng lừa lọc hay gian xảo. Nhớ kỹ lời tao, làm tốt thì mày còn chỗ đứng. Nếu mày dám chơi tao, đừng trách tao không cảnh cáo trước.”

Hắn nói rồi quay lưng bỏ đi, để lại Tiến ngồi đó, mặt lấm tấm mồ hôi. Những lời đe dọa của Cường không phải là lời nói suông, và Tiến biết rằng, lần này hắn không có đường lui.

***

Sau khi giải quyết xong với Tiến, Cường bước ra giữa bãi rác, ánh mắt hắn tìm kiếm Bằng đang đứng cách đó không xa, gặm bánh mì.

"Bằng, lại đây!" Cường gọi lớn.

Bằng hơi giật mình, nhưng nhanh chóng chạy lại gần:

"Mày gọi tao có việc gì?"

"Chọn ra mười thằng khỏe mạnh, cầm gậy theo tao ra ngoài. Nhanh lên!"

Bằng chớp mắt nhìn Cường, thoáng chút ngạc nhiên nhưng không dám hỏi thêm. Hắn chỉ gật đầu rồi quay đi, kéo theo những đứa trẻ khỏe khoắn nhất trong nhóm. Chẳng mấy chốc, một đội nhỏ đã được tập hợp, mười thằng nhóc tuổi từ mười ba đến mười lăm, tất cả đều nhìn Cường với ánh mắt tò mò lẫn chút lo lắng.

Cường dẫn đầu đoàn, không nói lời nào, chỉ bước đi như một hung thần trong cái nóng oi bức của buổi trưa. Đám trẻ nối đuôi theo sau, lặng lẽ. Chúng biết lần này không phải là một nhiệm vụ bình thường, nhưng không ai dám hỏi.



Chợ đồ cũ vào buổi chiều, nơi những dãy sạp hàng nhếch nhác trải dài, tiếng la hét, mặc cả vang vọng khắp nơi. Bên trong khu đông, Lực và đám đàn em của hắn đang đứng tụ tập gần một dãy sạp cũ kỹ vắng người, đếm số tiền bảo kê mới thu được từ những người bán hàng. Khuôn mặt hắn cau có, liên tục kiểm tra từng xấp tiền nhàu nhĩ, trong khi bọn đàn em đứng xung quanh, gã nào gã nấy đều tỏ ra hung hãn.

Đột nhiên, Lực ngẩng đầu lên khi nghe tiếng chân bước tới. Mặt Lực lập tức tái mét, tay hắn nắm chặt xấp tiền trong tay, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán, từng giọt lăn dài khi hắn cảm nhận được không khí lạnh lẽo đang dần bao trùm. Tiếng bước chân đều đặn vang lên từ xa, dần trở nên rõ ràng hơn, hắn không thể nhầm được, bước chân ấy, ánh mắt ấy – lần này, mọi chuyện chắc chắn sẽ không đơn giản.

Hắn cố giữ bình tĩnh, nhưng tay cầm xấp tiền đã run rẩy thấy rõ. Lực biết mình không thể tránh được sự trừng phạt hôm nay.

"C-Cường... sao hôm nay lại tới đây?" Lực lắp bắp, cố gượng cười, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả.

Cường không trả lời ngay. Hắn dừng lại trước mặt Lực, khoanh tay trước ngực, đôi mắt híp lại đầy đe dọa. Một tiếng rít khẽ nhưng lạnh buốt thoát ra từ khóe miệng hắn:

“Hừ… Nói tiếng người! Đừng giả ngu!”

Giọng Cường khẽ mà sắc bén, cắt ngang không khí như lưỡi dao lạnh lẽo. Lực nuốt nước bọt, cố tìm cớ biện minh, dù bản thân hắn biết rõ sẽ không dễ dàng qua mặt được Cường.

"Tao... tao bận quá, mấy ngày nay nhiều việc, chưa xử lý kịp chuyện của mày," hắn vừa nói vừa đảo mắt, mồ hôi giờ đã ướt đẫm lưng áo.

Cường nhếch môi, ánh mắt sắc như dao chiếu thẳng vào Lực:

“Mày tưởng tao là trẻ con à? Đã mấy tuần rồi. Mày nghĩ tao dễ bỏ qua cho sự chậm trễ này sao?”

Lực bước lùi một bước, hoảng loạn hiện rõ trên mặt. Nhưng rồi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, đứng thẳng dậy, ánh mắt lóe lên chút thách thức.

“Mày định làm gì, đừng quên đây là địa bàn của tao. Tao là đàn em của anh Thành “Sói” mày mà động tới tao, coi chừng hậu quả!"

Lực cố tìm một cái cọc bám vào, hắn hy vọng rằng khi nhắc đến Thành, Cường có lẽ sẽ không dám động vào chúng. Nhưng Cường chẳng hề nhúc nhích, ánh mắt hắn không hề dao động. Hắn bước một bước dài về phía Lực, khiến đối phương phải lùi lại thêm vài bước.

Cường im lặng vài giây, nhưng không hề có dấu hiệu sợ hãi hay dao động. Hắn lại tiến tới một bước, khoảng cách giữa hắn và Lực giờ chỉ còn vài phân. “Đừng đem bất cứ kẻ nào ra dọa tao” Cường nói, giọng điệu trầm nhưng đầy uy lực. “Điều duy nhất tao quan tâm là mày đã không giữ lời hứa.”



Chưa để Lực kịp phản ứng, Cường bất ngờ tung một cú đấm mạnh vào giữa ngực hắn. Cú đấm làm Lực loạng choạng, cảm nhận cơn đau nhói truyền khắp cơ thể, rồi ngã bật ra sau, không thể giữ thăng bằng. Tiếng thở hổn hển của hắn vang lên, như một tiếng kêu xé tan không khí nặng nề. Cơn đau buốt từ ngực lan tỏa, khiến hắn phải co người lại, mắt mở lớn đầy hoảng loạn.

Nhưng Cường không hề dừng lại. Hắn tiến gần, ánh mắt như hổ đói nhìn thẳng vào Lực, không chút thương xót. “Chưa đủ đâu,” hắn quát, rồi lại giáng thêm một cú đấm mạnh vào bụng Lực. Cú đấm thứ hai khiến Lực không thể kiềm chế, há miệng thở hổn hển như một con cá mắc cạn, gập người xuống, tay ôm chặt lấy bụng, đau đớn quằn quại trên mặt đất.

Cường không để cho Lực có thời gian thở. Hắn túm lấy cổ áo hắn, nhấc bổng lên như nhấc một con búp bê rách nát, rồi lại tung ra một cú đấm nữa, lần này vào hàm Lực. Hắn cảm nhận được cái cảm giác răng v·a c·hạm với nhau, kèm theo tiếng kêu thét không thành lời của Lực khi máu từ khóe miệng hắn rỉ ra. Lực ngã xuống đất, tay ôm mặt, nước mắt lưng tròng, cảm thấy sự nhục nhã lẫn đau đớn tột cùng.

Đám đàn em của Lực đứng phía sau, mặt tái nhợt như tờ giấy. Chúng chỉ biết đứng nhìn, không dám nhúc nhích hay mở miệng. Sự sợ hãi tràn ngập trong ánh mắt chúng khi nhớ lại những lần trước, nơi mà sự trả thù của Cường đã khiến không ít kẻ phải trả giá đắt. Lực, đàn anh của chúng, giờ đây cũng chỉ là một con rối trong tay Cường. Mỗi cú đấm, mỗi cú đá mà Cường giáng xuống Lực như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về sức mạnh khủng bố mà hắn nắm giữ.

“Mày nghĩ tao chỉ cảnh cáo?” Cường quát lên, giọng nói lạnh lẽo như băng. “Lần sau mà mày dám chơi tao, hậu quả sẽ không chỉ dừng lại ở một cú đấm.” Hắn không ngần ngại tiếp tục giáng thêm những cú đấm liên tiếp vào bụng và mặt Lực, khiến hắn không ngừng gục xuống, cố gắng chống cự nhưng chỉ làm cho cơn đau thêm tồi tệ.

Sau đó, Cường dừng lại, hít một hơi thật sâu, rồi nắm lấy tay Lực, giữ chặt lấy cổ tay hắn. Với một động tác nhanh như chớp, Cường bẻ mạnh cổ tay của Lực. Tiếng rắc rắc vang lên, khiến cả đám đàn em đứng phía sau phải rùng mình. Lực thét lên đau đớn, cảm giác như toàn bộ sức lực trong cơ thể đã b·ị c·ướp đi. Hắn ngã xuống đất, tay ôm chặt lấy cổ tay đã gãy, mặt nhăn nhó trong đau đớn.

“Đây là bài học cho mày,” Cường nói, giọng lạnh như băng, không hề có chút thương xót nào. “Đừng bao giờ dám xem thường tao. Tao cho mày thêm một cơ hội nữa, nếu lần này mày còn dám tái phạm, cái kết không chỉ đơn giản là gãy tay.” Hắn quay lưng, bước đi chậm rãi, không thèm nhìn lại, để lại Lực nằm co rúm trên mặt đất, tay ôm chặt lấy v·ết t·hương, nước mắt ứa ra không ngừng.

Cảm giác sợ hãi như một cái bóng bao trùm lấy Lực. Hắn biết rằng lần này không chỉ đơn thuần là một lời nhắc nhở. Nếu như còn dám tái phạm, cái kết đang chờ hắn sẽ không chỉ đơn giản là đau đớn, mà sẽ là một sự trừng phạt khắc nghiệt hơn, tàn khốc hơn rất nhiều. Đám đàn em của Lực vẫn đứng đó, bất động, sợ hãi khi chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn này, biết rằng trong thế giới này, kẻ nào dám chống lại Cường sẽ phải trả giá đắt.

Cảnh tượng diễn ra giữa lòng chợ đã thu hút sự chú ý của nhiều người bán hàng, nhưng thay vì hoảng sợ, họ đứng nhìn với ánh mắt quen thuộc. Chẳng ai còn lạ gì những màn ẩ·u đ·ả của băng nhóm côn đồ trong khu vực này. Một số người thậm chí còn nhếch miệng cười, như thể đây chỉ là một phần trong cuộc sống thường nhật của họ.

Một người bán đồ điện gần đó, tóc bạc phơ nhưng mắt vẫn tinh anh, chỉ tay về phía Lực đang nằm co quắp trên mặt đất, cười khẩy:

“Nhìn kìa, tên d·u c·ôn này, giờ thì đã biết tay rồi! Hắn tưởng mình là ông vua khu này sao? Hôm nay bị dạy dỗ một bài học là đáng đời!”

Một bà lão bán hàng rong cạnh bên gật đầu tán đồng, miệng nhấp nháp món bánh mỳ:

“Đúng đấy! Đã bao lâu rồi hắn ta cứ chèn ép người khác, nay gặp kẻ mạnh hơn, không oan gì cả! Cái kiểu côn đồ này, ai thấy chả ghét”

Có người khác, một thanh niên đang bưng thúng hoa quả bán dạo, thắc mắc:

“Nhưng mà kẻ đánh hắn là ai vậy?”

“Chắc cũng cùng một dạng thôi, chó cắn chó, không có gì lạ!” Có người nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm lắm.

“Mày không thấy mắt của hắn sao?” Một người khác, có vẻ đã từng chứng kiến nhiều cuộc ẩ·u đ·ả, lắc đầu, giọng nói trầm tĩnh. “Cái nhìn đó, không phải dạng vừa đâu. Hắn ta không chỉ là một kẻ côn đồ thông thường. Hắn làm cho thằng Lực và đám đàn em đứng im chịu đòn, xem chừng rất ghê gớm”

Mọi người xung quanh tiếp tục bàn tán rôm rả, xen lẫn giữa niềm hả hê và sự cảnh giác. Họ đã quen với cuộc sống đầy rẫy mạo hiểm trong khu phố này, nơi những cuộc ẩ·u đ·ả diễn ra như cơm bữa, và những kẻ cầm đầu tự xưng vẫn luôn nắm quyền. Đối với họ, đây chỉ là một phần của cuộc chiến sinh tồn, nơi mà kẻ mạnh sẽ luôn vươn lên.

Trong khi đó, Lực vẫn nằm bệt trên mặt đất, tay ôm chặt lấy cổ tay đã gãy, cảm nhận từng ánh mắt chế nhạo của đám đông đổ dồn vào mình. Hắn nhận ra rằng hình ảnh của mình đã bị tổn hại nặng nề trong mắt những người xung quanh sau sự kiện hôm nay. Họ không còn coi hắn là một tên côn đồ đáng sợ nữa, mà chỉ là một kẻ thất bại, một nỗi nhục nhã chồng chất. Sự uất hận và phẫn nộ dâng trào trong lòng hắn, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt hơn, như thể nó muốn bùng nổ ra bên ngoài.