Đêm khuya, ánh đèn đường lờ mờ rọi xuống con hẻm hẹp, ẩm ướt, nơi Lực lê lết từng bước chân nặng nề. Hắn vừa ôm cánh tay gãy, vừa gục mặt vào khoảng không phía trước, ánh mắt đầy uất hận. Cơn đau thể xác không thấm vào đâu so với sự nhục nhã đang gặm nhấm tâm can hắn.
Lực từng xưng hùng xưng bá, nay lại bị hạ nhục công khai trước mặt đám đông, bởi Cường – một kẻ mà trước đây hắn luôn xem là chẳng đáng để bận tâm. Nỗi nhục thù này, Lực không thể nào nuốt trôi.
Bước đến trước cửa căn nhà cuối hẻm, Lực khựng lại. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ lại chút khí thế cuối cùng. Bàn tay run rẩy gõ nhẹ lên cánh cửa sắt nặng nề. Cánh cửa mở ra ngay sau đó, không một tiếng động.
Trong phòng, Thành ngồi lặng lẽ giữa ánh đèn vàng leo lét. Hắn mặc chiếc áo khoác dày, đôi mắt trầm lắng như đang suy ngẫm về điều gì đó. Bên cạnh là Đức Sẹo, gương mặt chai sạn với những vết sẹo chằng chịt, im lìm như một pho tượng.
Lực không chần chừ, hắn bước vào và quỳ sụp xuống ngay trước mặt Thành. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, hòa lẫn với bụi bặm và nỗi nhục nhã. Hắn nghẹn giọng nói, vừa đau đớn, vừa đầy phẫn uất:
“Anh Thành… Mong Anh báo thù cho em!” Lực thốt lên, giọng run rẩy.
“Có chuyện gì?” Thành mặc dù đã sớm biết tin tức nhưng vẫn cố ý hỏi.
"Là thằng Cường ra tay. Em nói rõ với nó là đàn em của anh, nhưng nó vẫn dám ra tay! Nó không nể mặt anh chút nào! Em b·ị đ·ánh gãy tay, anh xem, nó coi thường anh như thế nào!" Lực vồn vập lên tiếng, cố gắng gán hành vi của Cường vào việc xúc phạm Thành.
Thành chậm rãi đưa mắt xuống nhìn Lực. Gương mặt hắn bình thản, không chút biểu cảm. Ánh mắt Thành như đã thấy quá nhiều cảnh tương tự, không còn chút động lòng. Hắn chậm rãi thở ra, rồi nhàn nhạt đáp:
“Lực... mày là đàn em của tao từ bao giờ thế?” Giọng hắn trầm và lạnh như cơn gió mùa đông. “Tao chưa từng nhận mày dưới trướng. Tao không có trách nhiệm với mày, cũng không cần phải bảo vệ mày.”
Câu nói như sét đánh ngang tai. Lực sửng sốt, ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ ngầu vì nỗi phẫn nộ. Hắn cố gắng tìm lời để biện minh, nhưng lời Thành vừa thốt ra đã dập tắt mọi hy vọng. Lực chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào Thành, không thốt nên lời.
Thành không để ý đến ánh mắt đó, hắn chỉ nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn, đôi tay vuốt nhẹ chiếc ly sứ như đang suy nghĩ điều gì đó rất xa xăm.
“Mày muốn tao làm gì? Ra mặt vì mày, đánh nhau với thằng Cường sao?” Thành cười nhạt. “Mày b·ị đ·ánh là chuyện của mày. Mày gây sự, tao không can thiệp. Nếu mày không muốn gây thêm chuyện thì tốt nhất nên biến khỏi đây một thời gian. Còn không, thì đừng trách tao không cảnh báo trước.”
Giọng Thành bình tĩnh và lãnh đạm, không một chút thương hại. Ánh mắt hắn rời khỏi Lực, như thể câu chuyện này đã kết thúc. Lực, với gương mặt đẫm mồ hôi và nhục nhã, cảm thấy mình như bị bỏ rơi, ném vào hố sâu không đáy.
“Anh Thành, nhưng chẳng phải trước đó… trước đó…”
“Trước đó thế nào, tao chẳng nhớ gì cả”
Trong lúc Lực đang ấp úng, Thành đã cắt ngang lời không cho hắn nói tiếp. Lực còn định cố gắng mở miệng van xin, nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Thành, lời nói cứ mắc kẹt trong cổ họng. Hắn biết, bất kể hắn nói gì lúc này cũng sẽ vô ích. Thành sẽ không bao giờ bị lay động.
Cuối cùng, Lực đành phải nuốt trọn nỗi uất ức. Hắn đứng dậy, đôi chân run rẩy, từng bước chân nặng nề rời khỏi căn phòng. Hắn không dám quay đầu lại nhìn, chỉ biết rằng cánh cửa sau lưng đã khép lại, như khép lại mọi hy vọng cuối cùng.
Trong phòng, chỉ còn lại Thành và Đức Sẹo. Không khí trở nên trầm lắng hơn. Đức Sẹo nhấp một hơi thuốc, đôi mắt nheo lại, rồi chậm rãi cất giọng:
“Cường càng ngày càng trở nên quyết đoán, nó đã công khai đứng lên chiếm trọn khu phế liệu. Nó biết Lực dựa vào chúng ta mà lại không chút nể nang ra tay nặng như vậy. Nếu cứ để nó tự tung tự tác thế này, e là chúng ta đang dưỡng ra một con hổ dữ. Đến lúc nó lớn mạnh, sẽ khó khống chế được.”
Thành không trả lời ngay, chỉ khẽ nhếch miệng như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát. Hắn ngả người ra sau, đôi mắt mờ mờ nhìn về phía ánh đèn trần lập lòe. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi đáp lại, giọng đầy tự tin:
“Nếu không thu phục được nó, tao sẽ ra tay trước khi nó kịp trưởng thành!”
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa hàn ý lạnh lẽo như băng.
***
Buổi chiều chạng vạng, ánh nắng cuối cùng còn le lói trên bãi rác, nơi không khí nồng nặc mùi hỗn tạp của nhựa cháy, sắt gỉ và thực phẩm phân hủy. Cả khu vực rộng lớn chất đầy những đống rác cao ngất, một thế giới mà những kẻ lang thang, trẻ mồ côi, và những người cùng khổ gọi là nhà. Dưới ánh sáng mờ mờ, đám trẻ vẫn cần mẫn cúi người, lục tìm từng món đồ trong đống phế liệu khổng lồ. Chúng biết rõ, mỗi mảnh kim loại, mỗi mảnh nhựa đều có thể đổi lấy một bữa cơm ngày mai.
Tiến gù đứng đó, lặng lẽ nhìn đám trẻ làm việc. Hắn không phải còn quá trẻ, người cong vẹo theo đúng nghĩa đen như cái tên gù gán cho hắn từ lâu, nhưng đôi mắt vẫn sáng và tay chân vẫn khỏe.
Tiến hít sâu, cảm nhận cái mùi rác nồng nặc này đã gắn bó với hắn cả đời, và rồi chầm chậm đưa tay xoa cánh tay đau nhức sau ngày dài làm việc. Đầu óc hắn ngổn ngang suy nghĩ, nhưng sau cùng vẫn phải chấp nhận một sự thật: làm việc cho Cường cũng chẳng khác gì làm cho Hải Hói trước kia. Chỉ khác ở chỗ lần này, ít nhất hắn không bị bóc lột đến xương tủy.
"Tiến, mày thấy không, giờ bãi rác này khác hẳn rồi." Bằng bước tới từ đằng xa, tay cầm theo một sấp tiền, miệng cười toe toét như vừa mới bắt được vàng. "Chẳng còn cảnh bị ép giá, bị bóc lột từng đồng như trước nữa. Giá trị thực của đống phế liệu này, giờ thằng Cường đã cho bọn tao thấy rồi."
Tiến chỉ khẽ hừ mũi, không buồn đáp lại. Hắn đã sống đủ lâu trong thế giới tàn bạo này, để không dễ dàng bị những lời đường mật che mắt.
Nhưng điều Bằng nói không phải không có lý. Từ ngày Cường nắm quyền kiểm soát bãi rác, mọi thứ thay đổi. Những người như Tiến, vốn lăn lộn từ nhỏ, giờ đây không còn cảnh cầm chút tiền lẻ do đám Hải Hói bố thí về nhà mà phải nhịn đói cả ngày nữa. Giờ mỗi ngày bọn trẻ có thể kiếm được đủ cơm no áo ấm, chỉ cần chúng chịu khó bới tìm và phân loại rác.
"Nhưng mày có biết không," Bằng tiếp tục, giọng không giấu nổi sự đắc thắng, "Hải Hói trước kia toàn lừa chúng tao. Cái bãi rác này đáng giá hơn nhiều, tao vừa báo cho Cường, tiền thu về gấp năm gấp sáu so với trước kia rồi."
Tiến vẫn giữ im lặng, nhưng khóe môi nhếch lên vẻ mỉa mai, chuyện này hắn vốn biết từ lâu nhưng sự bất công là lẽ dĩ nhiên ở khu đất bị bỏ rơi này, trước giờ chỉ cần có miếng ăn, hắn sẽ không thừa hơi đi can dự những chuyện ngoài lề.
Bằng vừa hào hứng khoe dứt lời, Cường bỗng nhiên xuất hiện, bóng dáng âm trầm của hắn bước từ phía căn lều phía xa. Gương mặt không biểu lộ cảm xúc, chỉ có đôi mắt sắc lạnh khiến người ta cảm thấy một nỗi lo lắng ngầm.
"Bằng, mày dễ hài lòng quá." Cường lạnh lùng nói. "Mày nghĩ cái bãi rác này chỉ đáng giá vài đồng lẻ đó thôi à?"
Bằng giật mình, chưa hiểu ý Cường. Hắn mấp máy môi định hỏi, nhưng chưa kịp thốt ra lời thì Cường đã cắt ngang, tay vẫy nhẹ hắn lại gần. "Lại đây," Cường nói, giọng đều đều nhưng đủ sức nặng, khiến Bằng răm rắp làm theo.
Cường chỉ tay về phía đám xe ba gác đang lục tục chở những túi rác đã được phân loại rời khỏi bãi:
"Mày nhìn xem, bọn đầu nậu gom hàng rồi chở đi đâu? Rác của mình mà mày không muốn biết bọn họ mang đi làm gì à?"
Bằng ngơ ngác, rồi chậm chạp lắc đầu. Mấy ngày nay, hắn chỉ quen việc cùng với Tiến gù phân gom rác, cân đong đo đếm từng kí rồi giao cho bọn thu gom. Hơn nữa hắn cũng không bao giờ thắc mắc chúng xử lý số rác đó ra sao.
"Nếu mày chịu khó để ý, mày sẽ thấy, đống rác này sau khi rời khỏi đây còn có thể mang lại giá trị gấp mấy lần," Cường nói, giọng điềm tĩnh. "Đừng chỉ biết nhặt nhạnh. Theo dõi chúng, xem rác thải được xử lý tiếp theo như thế nào. Chúng ta có thể học được cách làm của bọn chúng. Khi đó, cái bãi rác này mới thực sự trở thành mỏ vàng."
Cường nói xong, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Bằng như để kiểm tra xem hắn có thực sự hiểu lời mình không. Bằng cúi đầu, đầu óc bắt đầu quay cuồng với những tính toán. Hóa ra rác không chỉ là rác, mà còn có thể trở thành một thứ có giá trị lớn hơn, nếu biết cách khai thác.
Tiến đứng từ xa, lặng lẽ quan sát, trong lòng dấy lên cảm giác vừa kính nể vừa bất an. Cường không chỉ là một kẻ mạnh tay, hắn còn là một kẻ có tầm nhìn, một người mà trong tương lai không biết sẽ còn gây ra bao nhiêu biến động trong cái khu bãi rác này.