Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 27: Viên gạch đầu tiên



Chương 27: Viên gạch đầu tiên

Một tuần sau,

Thời gian trôi nhanh, bãi rác lớn nhất ở vùng ngoại thành, sau ít ngày được xem như "vùng đất vô chủ" giờ đây dần dần thay đổi dưới sự cai quản của Cường. Sau khi hắn lên làm trùm, tình cảnh của đám trẻ con lăn lộn bãi rác cũng khởi sắc hơn.

Những đứa trẻ, từ đám nhặt ve chai, bán đồng nát đến lũ ăn xin trước kia chỉ biết đói khát và vô vọng, nay ít nhất cũng cơm no đủ ba bữa. Cái cảm giác được ăn no không còn xa lạ với chúng như trước nữa, thay vào đó là sự ấm áp ít nhiều len lỏi trong những buổi chiều tan làm khi cả lũ ngồi lại, chia nhau những chiếc bánh mỳ mới toanh từ một tiệm bánh gần đấy - món mà chúng từng chỉ dám thòm thèm nhìn qua lớp kính.

Tiến “Gù” – kẻ mà trước kia chỉ là tay chân của Hải Hói, nay trở thành một trong những cánh tay phải đắc lực của Cường. Dưới quyền Cường, hắn nhanh chóng học được rằng thế giới bãi rác này không chỉ xoay quanh những đống phế liệu mà còn là một t·hế g·iới n·gầm phức tạp, nơi mà quyền lực thực sự được xây dựng từ những thứ tưởng chừng như bỏ đi.

Buổi sáng, ánh nắng chói chang rọi qua những đống phế liệu ngổn ngang, phản chiếu lên từng mảnh vụn kim loại, nhựa cũ mốc, và bao tải vứt bừa bộn khắp nơi. Tiếng lũ trẻ nhặt rác vang lên lốp bốp đều đặn giữa bãi rác rộng lớn, từng đứa một lom khom, cặm cụi mò mẫm trong những ngóc ngách dơ bẩn. Tiếng vỏ chai bị ném vào thùng, tiếng lục lọi vội vàng dưới những lớp bìa cũ kỹ hòa lẫn với mùi ẩm mốc đặc trưng của rác thải, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt nhưng quen thuộc.

Tiến Gù đứng ở rìa bãi rác, lưng khòm xuống, đôi mắt sắc sảo của hắn lướt qua từng gương mặt bọn trẻ đang cặm cụi làm việc. Mặc dù dáng người gầy gò nhỏ bé, Tiến luôn toát ra vẻ lạnh lùng khó gần, và trong mắt lũ trẻ, hắn là một kẻ cai quản nghiêm khắc nhưng không phải là người hay đ·ánh đ·ập vô cớ như một số tay đàn anh trước kia mà chúng đã từng gặp.

Từ xa, Bằng tiến lại, khuôn mặt cau có và bực bội, tay nắm chặt chiếc gậy gỗ vẫn hay dùng để đuổi mấy đứa trẻ ăn xin tìm cách xâm nhập vào bãi rác. Hắn vừa đi vừa lầm bầm trong miệng, dường như đang chịu đựng một sự khó chịu lớn. Bãi rác này vốn đã quá tải người, nay lại thêm lũ lang thang tìm đến khiến công việc trở nên phức tạp hơn.

"Bọn nó lại đến nữa rồi," Bằng lên tiếng, giọng gắt gỏng khi đến gần Tiến. "Tao đuổi mấy lần rồi mà vẫn cứ quay lại. Không hiểu sao Cường không xử lý cho dứt điểm đi. Bãi rác này đâu phải chỗ chứa chấp hết đám rác rưởi đó?"

Tiến lặng lẽ nghe, không trả lời ngay. Ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía xa, nơi một nhóm nhỏ những đứa trẻ lạ mặt đứng lấm lét, quần áo rách rưới và khuôn mặt bẩn thỉu, lén lút dõi theo từ đằng xa. Bọn chúng rõ ràng là những kẻ đến từ các khu phố lân cận, tay chân gầy guộc, đôi mắt hốc hác chứa đầy mong đợi.

"Mày đuổi chúng đi rồi, nhưng tao cá rằng Cường không muốn thế đâu," Tiến nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần chắc nịch. "Cường có ý đồ khác. Hắn đã biết chuyện này từ lâu."

Bằng nhíu mày nhìn Tiến, vẻ không hiểu:

"Ý mày là gì? Bãi rác này đã quá tải rồi. Thêm nữa bọn chúng chỉ gây thêm rắc rối thôi. Làm sao mà chứa thêm được đám ăn xin đó?"

Tiến nhếch môi, một nụ cười mỉa mai thoáng qua:

"Mày cứ nghĩ ngắn như thế thì không bao giờ hiểu được Cường. Hắn nhìn xa hơn chúng ta nhiều. Đám trẻ này, hắn muốn thu nhận chúng. Cường cần thêm người cho kế hoạch lớn hơn, không chỉ đơn thuần là nhặt ve chai."



Bằng vẫn chưa hiểu, nhưng hắn cảm thấy lo lắng:

"Kế hoạch gì? Tao chỉ thấy bãi rác này là một đống phế liệu, không hơn không kém. Kiếm được chút tiền từ mấy thứ rác rưởi này thôi. Thêm người làm chỉ tổ chia nhỏ miếng ăn ra, tiền càng ít."

Tiến lắc đầu, giọng vẫn bình thản nhưng ánh mắt nghiêm túc hơn:

"Mày thực sự nghĩ chỉ có thế thôi sao? Cường đã tính toán từ lâu. Đống phế liệu này có giá trị hơn rất nhiều so với những gì mày thấy. Tiền bán phế liệu mỗi ngày đã là chục triệu, nhưng đó chỉ là con số ban đầu. Mày có biết rác thải này còn có thể tạo ra giá trị gì không?"

Bằng mở to mắt, hắn chưa từng nghĩ đến điều này.

"Ý mày là gì?"

Tiến nhếch môi, một nụ cười mỉa mai thoáng qua. Hắn nghiêng đầu nhìn Bằng, ánh mắt lóe lên một tia chế nhạo:

"Mày thì biết gì chứ! Mấy hôm trước mày bận mua bán phế liệu nên Cường bảo tao thay mày bám theo lũ đầu nậu, xem tụi nó xử lý rác kiểu gì. Đống rác này kiếm ra tiền nhiều hơn chúng ta tưởng nghĩ. Không phải chỉ nhặt ve chai đâu. Mấy thứ đồng nát đó chỉ là phần nhỏ thôi"

Bằng ngớ người ra, lẩm bẩm: "Không lẽ Cường định làm theo bọn họ thật...?"

Tiến nhún vai, nói tiếp, giọng đều đều nhưng rõ ràng từng chữ:

"Tao nghĩ chắc là như thế. Cường nó tính xa lắm, không như mày. Đám trẻ con này, nó đâu có thu về chỉ để nhặt rác. Cường cần tụi nó để mở rộng việc làm ăn. Sau này cần thêm người, nhiều người lắm, chứ ba chục đứa trong tay bây giờ thì ăn thua gì "

Bằng cau mày, hơi bối rối, giọng đầy lo lắng:

"Nhưng mà, rác là rác thôi. Chỗ này gom phế liệu được tí tiền, chia thêm người thì bớt phần. Chứ còn gì nữa đâu?"

Tiến hạ giọng, nhìn thẳng vào mặt Bằng, đôi mắt sắc lẻm:

"Mày nghĩ đơn giản quá đấy. Rác không chỉ là rác. Tao biết bọn đầu nậu gom đống rác thải điện tử, rồi xử lý ra bao nhiêu thứ có giá trị. Tụi nó còn bán lại cho mấy nhà máy chế biến, kiếm gấp mấy lần cái giá mày tưởng. Cường đã nắm được hết rồi, giờ chỉ cần thêm người, làm đúng bài, là ăn đậm "



Bằng im lặng, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ. Hắn đã nghĩ mọi thứ chỉ xoay quanh việc nhặt phế liệu để sống qua ngày, nhưng giờ thì...

Tiến không nói tiếp, thay vào đó, hắn ngoái nhìn về phía Cường, người vừa xuất hiện từ đằng xa, tay cầm theo một cặp táp nặng nề. Cường bước đến gần, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt đầy toan tính.

"Cường kìa, hỏi thẳng hắn đi," Tiến chỉ tay về phía Cường, gương mặt vẫn giữ nụ cười nhạt. Bằng quay đầu, nhìn thấy Cường đang tiến lại gần. Hắn liền đứng thẳng người, cảm giác căng thẳng hiện rõ.

Khi đến gần, Cường không vội vàng nói ngay mà đảo mắt qua đám trẻ lang thang lạ mặt đang đứng lấm lét nhìn vào trong này. Ánh mắt hắn lướt qua từng đứa, một cách chậm rãi và cẩn thận. Hắn dừng lại ở Bằng rồi hỏi:

"Chuyện gì xảy ra với lũ trẻ kia?" Cường hỏi, giọng trầm trầm nhưng không che giấu được ý tứ.

Bằng nhanh chóng trả lời, vẻ bối rối:

"Bọn chúng cứ tìm đến xin nhập bọn. Tao đã đuổi mấy bận rồi, nhưng mà..."

Cường giơ tay ngăn lại, ánh mắt sắc bén khiến Bằng lập tức im lặng:

"Được rồi! Nhưng đừng đuổi chúng nữa. Tao đang cần thêm người."

Bằng trố mắt nhìn:

“Vậy là cho chúng nhập bọn à?”

“Uh! Nhưng cũng giống như bọn mày, tao không nuôi lũ ăn hại. Đứa nào làm được việc thì ở lại, còn tính chuyện ăn bám thì cút” Cường hờ hững đáp, giọng lạnh như băng.

“Vậy cho chúng làm gì? Nhặt rác sao?”



“Không, tao đã biết cách bọn đầu nậu kia kiếm tiền. Tao sẽ làm theo bọn họ,” Cường nói với một vẻ tự tin. Hắn dừng lại một chút, rồi bắt đầu triển khai kế hoạch của mình với Bằng và Tiến.

“Đầu tiên, chúng ta sẽ chia đám trẻ thành từng nhóm nhỏ. Mỗi nhóm sẽ phụ trách một khu vực cụ thể trong bãi rác. Chúng sẽ không chỉ nhặt rác mà còn phải phân loại. Để làm được điều đó, tao cần mua một vài thùng chứa để phân loại rác đúng cách: nhựa, kim loại, giấy, và rác thải sinh hoạt. Nhóm nào làm tốt sẽ được thưởng, nhưng đứa nào không chịu làm sẽ bị đuổi khỏi đây”

Bằng gật gù, bắt đầu cảm thấy hào hứng:

“Nghe hợp lý đấy. Nhưng mấy cái đó không ít tiền đâu”

“Cái đó mới là vấn đề. Bây giờ, chúng ta cần ít nhất một cái máy ép chạy bằng dầu để nén rác, biến nó thành các khối nhỏ dễ vận chuyển. Tao đang nghĩ đến việc đi tìm một cái máy cũ, giá rẻ. Thêm vào đó, chúng ta cần phải làm một số bảng hiệu hướng dẫn cho các nhóm, để mọi người biết việc của mình.”

Tiến chen vào:

“Làm như thế, bọn nhóc hẳn phải được hướng dẫn kỹ”

“Đó là lý do tao cần bọn mày hỗ trợ. Chúng ta phải chỉ cho bọn nó cách làm việc đúng cách. Hơn nữa, cần phải tạo ra một quy định chặt chẽ. Mỗi ngày, các nhóm sẽ phải báo cáo kết quả và số lượng rác thu gom được. Nếu làm tốt, tao sẽ trả cho chúng một phần tiền từ lợi nhuận, không tốt sẽ chịu phạt”

Bằng nhướng mày:

“Chỉ đơn giản như vậy liền có thể thu nhập cao hơn nữa à”

Cường nhếch miệng:

“Không chỉ có thế, chúng ta không chỉ dừng lại ở việc nhặt rác, mà sẽ học hỏi từ bọn đầu nậu kia cách biến rác thành tiền. Nếu làm đúng cách, chúng ta có thể bán trực tiếp những thứ này cho các cơ sở tái chế và kiếm được một khoản kha khá mà không cần qua bọn đầu nậu. Rác thải điện…điện..”

“Điện tử” thấy Cường ngắc ngứ, Tiến ở bên nhắc nhẹ,

“Uhm… rác thải điện tử, nhựa, kim loại… Mỗi thứ đều có giá trị riêng. Chỉ cần biết cách khai thác, chúng ta sẽ có tiền.”

Ánh mắt Bằng bắt đầu sáng lên:

“Vậy thì bọn tao sẽ bắt đầu từ đâu?”

“Trước tiên, phải tạo một chỗ làm việc. Bãi rác này thuộc quản lý của thành phố, không thể làm ở đây được. Mày tìm một khu vực riêng trong khu đất bỏ hoang ở đằng kia, để mọi người có thể phân loại mà không bị ảnh hưởng bởi rác rưởi xung quanh. Sau đó, phải tìm mua thùng phân loại và bảng chỉ dẫn, có thể là từ những chỗ bán hàng cũ sẽ được giá rẻ”

Bằng và Tiến nhìn nhau, thấy rằng kế hoạch đã bắt đầu hình thành, và chỉ cần thực hiện từng bước một, bãi rác này có thể trở thành một nguồn thu nhập đáng kể cho cả nhóm. Họ cảm nhận được điều gì đó đang bắt đầu hình thành từ chính bãi rác tồi tàn này, và những đứa trẻ lang thang, từ đây sẽ không còn chỉ là những kẻ ăn xin vô dụng. Họ có thể trở thành một phần trong kế hoạch lớn hơn mà Cường đang vạch ra.