Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 28: Giao Dịch Ngầm



Chương 28: Giao Dịch Ngầm

Buổi trưa, nắng vàng rực rỡ chiếu lên những tòa nhà cũ kỹ của thành phố, làm nổi bật các con đường trải nhựa với vô số xe cộ qua lại, chở hàng hóa ngược xuôi. Không khí nơi đây vừa nhộn nhịp, vừa mang nét trầm mặc của một thành phố công nghiệp đã qua thời hoàng kim, những cửa hàng máy móc, phụ tùng nằm chen chúc dọc phố chính, như một mê cung cho những kẻ tìm kiếm thứ gì đó đặc biệt.

Mặt đường phủ đầy bụi, những chiếc xe tải cồng kềnh chạy qua lại, kèm theo là tiếng ồn ào hỗn tạp của tiếng máy nổ và còi xe, thỉnh thoảng những tiếng gọi nhau từ các quầy hàng. Cường và Tiến Gù đi bộ dọc theo con đường chính, ánh mắt thận trọng quan sát từng cửa hàng máy móc nằm san sát bên nhau.

Tiến dường như không ngừng liếc mắt xung quanh, thi thoảng lẩm bẩm vài câu về việc phải cẩn trọng khi giao dịch ở những nơi thế này. Bên cạnh hai người là Hùng, dáng người cao ráo nhưng có vẻ lười biếng trong cách bước đi, theo sau mà không nói nhiều. Hùng mặc chiếc áo khoác cũ bạc màu, nhưng đôi mắt sau cặp kính đen liên tục liếc nhìn những cửa hàng, như đánh giá từng nơi một cách sắc bén.

“Cái chỗ này được không?” Tiến cất giọng hỏi khi cả ba đứng trước một cửa hàng nhỏ, tấm biển hiệu đã phai màu, có lẽ đã qua nhiều năm không được thay mới. Bên trong cửa kính là dãy máy móc cồng kềnh, cũ kỹ, lớp bụi mờ phủ lên các thiết bị trông như đã bị bỏ quên từ lâu.

Cường nheo mắt nhìn qua cửa sổ, rồi nhún vai:

“Thử xem sao, dù gì cũng tới rồi.”

Hùng - người được Tiến làm quen để hỗ trợ trong lần này, chỉ đứng yên lặng quan sát, không nói gì, nhưng có vẻ như đang cân nhắc điều gì đó trong đầu. Hắn vốn là người làm việc cho một đầu nậu buôn phế liệu, kinh nghiệm trong việc sử dụng máy móc không hề ít. Chính vì thế, Tiến mới dắt hắn theo, hy vọng sẽ giúp họ chọn được thứ đáng giá giữa đống máy cũ này.

Tiến nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kính dày nặng. Tiếng kêu cọt kẹt vang lên khắp không gian, ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người trong cửa hàng.

Bên trong cửa hàng là một thế giới khác, nói đúng hơn đó là một kho hàng tối tăm và vương mùi rỉ sét. Những chiếc máy công nghiệp lớn nhỏ được đặt rải rác, nhiều chiếc đã hoen gỉ, lặng lẽ nằm im như thể đã bị lãng quên trong nhiều năm. Không khí đặc quánh mùi dầu máy và bụi, đèn neon yếu ớt hắt những đốm sáng nhạt nhòa lên bề mặt sần sùi của những chiếc máy.

Phía sau quầy, một người đàn ông trung niên đang ngồi vắt chân lên bàn, đôi mắt trầm lặng, hơi nheo lại khi thấy nhóm của Cường bước vào. Thoạt nhìn, có vẻ hắn chẳng mấy quan tâm tới việc tiếp đón khách. Bàn tay gầy guộc của hắn chỉ khẽ ra hiệu, và ngay lập tức một cậu thanh niên trẻ, có lẽ là nhân viên mới, nhanh nhẹn chạy ra từ phía sau quầy.



“Mấy anh cần tìm gì?” cậu thanh niên hỏi, giọng điệu rụt rè nhưng đầy trách nhiệm, dù biểu hiện không giấu được sự mệt mỏi của một ngày làm việc dài.

Tiến bình tĩnh trả lời: “Bọn tôi muốn tìm một cái máy ép phế liệu, loại công suất trung bình”

Cậu nhân viên gật đầu, dẫn cả nhóm tới khu vực trưng bày máy ép. Bước qua những lối đi hẹp giữa dãy máy móc cồng kềnh, Tiến thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Hùng để nhận những cái gật đầu hoặc lắc đầu nhỏ từ hắn, như một tín hiệu kín đáo.

“Đây là loại máy ép công suất trung bình, phù hợp với các xưởng nhỏ. Dùng cho kim loại nhẹ là tốt nhất,” cậu nhân viên giới thiệu, giọng đều đều như đọc thuộc lòng thông tin từ một tờ giấy.

Hùng đứng trước chiếc máy, mắt lướt qua từng chi tiết. Bề mặt kim loại gỉ sét bong tróc, bánh răng và các bộ phận không được bảo dưỡng cẩn thận. Một cảm giác bất mãn len lỏi trong hắn, nhưng không nói gì. Hắn đưa tay khẽ chạm vào bề mặt lạnh lẽo của chiếc máy, lắng nghe âm thanh mờ nhạt phát ra từ sâu trong máy như thể cảm nhận sức sống còn lại của nó.

“Máy này cũ quá rồi,” Hùng khẽ thì thầm, vừa đủ để Cường và Tiến nghe thấy. “Không đảm bảo đâu, dùng vài tháng là phải thay linh kiện.”

Cường khẽ gật đầu, không tỏ ra bất ngờ. Tiến nhíu mày, cố kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn trong lòng.

Cả nhóm tiếp tục đi dọc theo dãy máy, mỗi chiếc đều nhận được cái lắc đầu nhẹ từ Hùng. Cậu nhân viên, dù vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, dần dần cũng trở nên nản lòng, Cường cảm nhận rõ cậu ta bắt đầu thiếu nhiệt tình trong cách trình bày về các máy móc, như thể biết trước rằng chẳng chiếc nào sẽ được chọn mua.

Đến khi cả nhóm dừng lại trước chiếc máy cuối cùng trong dãy, Tiến không giấu nổi sự bực bội. “Mấy cái này chẳng cái nào ra hồn cả,” hắn lầm bầm.

Cường nhíu mày, nhìn lại lần cuối những chiếc máy đã xem qua, cảm thấy buổi đi tìm hàng hôm nay thật lãng phí. Hắn thở ra một hơi dài, rồi xoay người, nói với cả nhóm rời khỏi đây:



“Đi thôi!”

Cường lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa. Hùng im lặng gật đầu theo sau, còn Tiến thì chẳng thèm che giấu sự chán chường.

Chỉ vừa bước tới cổng, một giọng nói khàn khàn vang lên từ bên lề đường, khiến cả nhóm khựng lại.:

“Ê, mấy anh đang tìm mua máy ép phế liệu hả?” giọng nói lạ, đầy vẻ mờ ám, thoáng như tiếng rít của một con chuột chạy ngang.

Cả nhóm quay đầu lại, và đối diện họ là một người đàn ông thấp bé với dáng vẻ mảnh khảnh nhưng ánh mắt láo liên, như một con chuột đang tìm mồi. Đôi mắt nhỏ hẹp và bộ tai hơi lớn so với khuôn mặt khiến gã trông có vẻ không đáng tin từ cái nhìn đầu tiên.

Gã đứng dựa lưng vào tường, cách nhóm của Cường một khoảng an toàn, nụ cười mờ ám nở trên môi. Gã không vội tiến lại gần, giữ một khoảng cách nhất định như đã quá quen với việc tiếp cận khách hàng ngoài phố.

"Mấy anh mua máy ở đây làm gì, toàn hàng đắt mà không đáng tiền. Nếu muốn hàng ngon, giá rẻ, thì đi theo tôi. Tôi chỉ chỗ cho," giọng hắn nửa thì thào, nửa bí hiểm, như đang chia sẻ một bí mật lớn mà không muốn ai khác nghe thấy.

Cả nhóm im lặng vài giây, như đang cân nhắc. Tiến nheo mắt lại, không giấu nổi sự nghi hoặc. “Nghe có mùi chẳng ra gì cả,” hắn lẩm bẩm đủ để Cường nghe thấy.

Cường ngược lại, không tỏ vẻ gì là lo sợ bị lừa. Ánh mắt hắn vẫn sắc lạnh, quan sát gã đàn ông như một con thú săn mồi đang theo dõi đối phương từ xa. Không có cử động nào là thừa thãi. Gã đàn ông thấp bé ấy cũng đã gặp nhiều kiểu người, nhưng hắn hơi ngạc nhiên trước sự lãnh đạm từ Cường.

Cường nhìn chằm chằm vào gã, không trả lời ngay, chỉ hỏi một cách lãnh đạm: “Hàng gì mà rẻ?”



Gã mặt chuột liền mỉm cười, nụ cười nham nhở hiện rõ sự xảo trá. "Hàng lậu từ bên kia biên giới, giá chỉ bằng một phần ba chỗ này thôi”

Thấy Tiến định nói, Cường đưa tay ra hiệu đối phương im lặng, hắn nói với giọng bình thản: “Chỗ ông nói là chỗ nào?”

Gã mặt chuột cười khẩy, nheo mắt nhìn Cường, rồi đáp nhanh:

“Cứ đi theo tôi, tôi dẫn tới. Chỉ cách đây một đoạn thôi”

Tiến không nhịn được liền chen vào, rõ ràng không tin:

“Thế sao ông không nói luôn ở đây, phải dẫn đi lòng vòng làm gì?”

Gã mặt chuột hạ giọng, ánh mắt lóe lên vẻ ranh mãnh:

“Ở đây nói không tiện”

Cường im lặng suy nghĩ, đôi mắt hẹp lại một chút. Hắn đã nghe đám Hải Hói nói không ít về những vụ b·uôn l·ậu qua biên giới, và cũng đã từng giao dịch trong t·hế g·iới n·gầm. Nhưng gã này trông không phải hạng đáng tin. Tuy vậy, việc có được chiếc máy ép với giá thấp như thế lại là điều đáng để cân nhắc.

“Được, ông dẫn đường đi.” Cường hất cằm, ra hiệu cho gã mặt chuột.

Người này nghe xong liền nở một nụ cười vui vẻ, như thể sắp trúng số:

“Yên tâm, yên tâm. Chỉ mất vài phút thôi, hàng ngon lành hết.” Hắn nhanh nhẹn quay người, dẫn đường, còn nhóm Cường lặng lẽ theo sau.