Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 29: Ổ Nhóm



Chương 29: Ổ Nhóm

Trên con đường nhỏ dẫn ra khỏi khu phố sầm uất, tiếng xe cộ dần nhạt đi, không khí cũng trở nên yên ắng hơn. Tiến luôn giữ sự cảnh giác cao độ, ánh mắt quét qua từng ngóc ngách, như thể đang chuẩn bị cho những tình huống xấu có thể xảy ra. Trong khi đó, Cường vẫn giữ được sự bình tĩnh, đôi tay đút vào túi quần, từng bước đi chậm rãi, thản nhiên như một con hổ đang chờ thời cơ.

Hùng đi phía sau, lắng nghe mọi âm thanh xung quanh, chú ý đến từng dấu hiệu bất thường. Hắn cảm thấy rằng việc đi theo gã mặt chuột này không hẳn là một quyết định khôn ngoan, nhưng cũng chẳng có lựa chọn nào khác lúc này.

Cuối cùng, họ dừng lại trước một con ngõ hẹp. Gã mặt chuột dừng lại, liếc mắt nhìn xung quanh, kiểm tra môi trường trước khi quay lại với sự tập trung, giọng nói trở nên khẽ hơn:

“Bây giờ nói cụ thể đi. Mấy anh cần loại máy ép thế nào? Tôi giới thiệu cho. Chứ mỗi loại có giá khác nhau, nhưng đều là hàng tốt cả.”

Cường nhìn Hùng, rồi lại nhìn gã mặt chuột. Hùng bước lên một bước, ánh mắt sắc lạnh:

“Chúng tôi cần máy ép công suất trung bình, bền, có khả năng chịu áp lực cao. Mới hay cũ không quan trọng nhưng phải đảm bảo chất lượng và giá cả hợp lý”

Gã mặt chuột gật đầu, vẻ mặt tỏ ra hiểu biết:

“Rồi, máy công suất trung bình hả? Chỗ tôi có hàng lô hàng chuẩn bị về. Giá tầm một trăm triệu. Nhưng nếu mấy anh đặt cọc trước, tôi lấy cho chỉ còn năm mươi triệu thôi. Hàng bảo đảm không đụng đâu được giá này.”

Tiến nheo mắt, chưa tin tưởng:

“Năm chục à? Sao rẻ thế?”

Gã cười, lộ ra bộ răng hơi vàng:

“Hàng bên kia biên giới chuyển về qua tàu cá, không qua thuế má gì, nên giá mới rẻ thế. Nhưng chỉ có một lô thôi, hàng này khan lắm.” Hắn không ngừng liếc nhìn về phía con hẻm, như thể đang cảm thấy bị theo dõi.

Cường nhìn thẳng vào mắt gã, rồi nhếch mép:

“Có hàng mẫu không? Tôi muốn thấy hàng trước đã, rồi đặt cọc sau.”

Gã mặt chuột hơi sững lại, đôi mắt nheo lại như để đoán xem ý định thực sự của Cường. “Hàng mẫu?” Hắn lặp lại, trong giọng nói có chút lo lắng. “Cái này không tiện lắm. Hàng mẫu đang ở bên ngoài, muốn xem phải đi qua chỗ khác.”

Tiến không bỏ qua cơ hội, chen vào: “Đi đâu mới xem được? Không có hàng mẫu thì sao tôi có thể tin được?”

Cường vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt trở nên sắc bén hơn. Hắn không thích cái cách gã mặt chuột lảng tránh câu hỏi. “Chúng tôi muốn thấy hàng thật trước khi giao dịch. Nếu ông không có, thì chúng ta không cần tiếp tục cuộc trò chuyện này.”

“Được, được!” Gã mặt chuột lúng túng đáp, nhưng trong giọng nói lại có sự sốt sắng, “Tôi có một số mối quan hệ, có thể dẫn mấy anh tới chỗ hàng thật. Nhưng... phải đi nhanh thôi. Nếu không, kẻ khác sẽ tới trước.”

Cường liếc nhìn Hùng và Tiến, rồi gật đầu. “Được, dẫn đường.” Hắn có một linh cảm mơ hồ rằng việc này không đơn giản như những gì gã mặt chuột đang nói, nhưng bây giờ không còn nhiều lựa chọn khác.



Gã mặt chuột mừng rỡ, vội vàng quay lại, dẫn họ đi sâu vào con ngõ. Mỗi bước đi, Cường đều cảnh giác, mắt hắn quét qua từng góc tối, từng bóng dáng khả nghi. Gã đàn ông dẫn đầu vừa đi vừa liến thoắng, tự giới thiệu về những mối hàng của mình, nhưng Cường chỉ nghe với một nửa sự chú ý.

“Đây là khu vực gần cảng. Nhiều người b·uôn l·ậu hay tới đây. Hàng lậu ở đây đảm bảo chất lượng, mấy anh cứ yên tâm. Tôi đã giao dịch ở đây hàng trăm lần rồi,” gã ta nói, hơi phấn khích.

Cuối cùng, họ dừng lại trước một căn nhà cũ kỹ, vách tường phủ đầy rêu xanh. Hùng cảm thấy có điều gì không đúng. Hắn nhìn xung quanh, cẩn thận quan sát từng chi tiết. Căn nhà trông như một nơi hoàn toàn bình thường, nhưng không gian xung quanh thì lại có vẻ hoang vắng, không một bóng người. Một dự cảm không lành bắt đầu dấy lên trong lòng hắn.

“Chúng ta tới rồi, vào đi,” gã mặt chuột nói, giọng điệu tự tin trở lại. Hắn mở cửa, hé một chút cho ánh sáng bên trong chiếu ra, rồi ra hiệu cho nhóm Cường bước vào.

Hùng không vội vàng bước vào ngay, hắn giơ tay ngăn Cường lại:

“Có cần phải vào không? Nếu không có hàng mẫu thì có thể đợi ở đây cũng được.”

Gã mặt chuột nhìn Hùng với vẻ khó hiểu, nhưng rồi lại cười:

“Mấy anh lo lắng làm gì. Chỉ xem hàng thôi mà. Cứ yên tâm, không có gì phải sợ cả.”

Cường không muốn mất thời gian, khẽ đẩy nhẹ Hùng, khẽ thì thầm: “Đi thôi, biết đâu có hàng thật. Yên tâm, không sao đâu!”

Hùng thở dài, rồi bước theo sau Cường và Tiến.

Bên trong căn nhà là một không gian tối tăm, với ánh sáng lờ mờ từ một chiếc đèn treo tường cũ. Gần như không có đồ đạc gì ngoài một cái bàn gỗ cũ kỹ và vài thùng hàng nằm ngổn ngang ở một góc.

Gã mặt chuột bước vào trước, chỉ tay vào một thùng hàng. “Đây là hàng của mấy anh. Đảm bảo chất lượng.” Hắn nói với vẻ tự mãn.

Cường tiến lại gần, mở nắp thùng hàng ra. Bên trong là những linh kiện máy móc, trông có vẻ rất tạm bợ. “Đây là hàng gì?” Hùng hỏi, giọng điệu trở nên nghiêm túc.

“Máy ép đấy, máy ép tốt lắm,” gã mặt chuột phản bác, nhưng rõ ràng hắn cũng không tự tin lắm.

“Máy ép này là loại nào? Có thông số kỹ thuật không?” Hùng tiếp tục chất vấn, nhìn chằm chằm vào gã đàn ông, khiến hắn cảm thấy bị áp lực.

“Thì, nó... nó chỉ là hàng mới thôi, chứ không có tài liệu gì cả.” Gã ta bắt đầu lắp bắp.

Tiến, không còn kiên nhẫn nữa, bước lên, giọng cộc cằn: “Nói như vậy là đủ để biết đây không phải hàng thật rồi. Chúng tôi không muốn mua đồ dởm.”

Gã mặt chuột chợt cứng lại, mặt mày biến sắc. Hắn nhìn Cường, rồi nhìn Hùng và Tiến. Rõ ràng, họ đã không tin tưởng hắn, và điều đó khiến hắn cảm thấy bất an.

“Đợi đã,” gã ta hối hả nói, “Cái này chỉ là hàng mẫu thôi, có thể tôi có hàng tốt hơn, cho mấy anh xem. Chỉ cần chờ một chút...” Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng rõ ràng có điều gì không ổn.



Cường không cho hắn cơ hội để lấp liếm. Hắn đã quyết định. “Chúng tôi không có thời gian. Nếu không có hàng chất lượng, thì chúng tôi sẽ không giao dịch.” Hắn vừa nói vừa tiến gần hơn, đôi mắt không rời khỏi gã mặt chuột.

Gã mặt chuột bị khí tràng khủng bố trên người Cường át vía, thấy tình thế căng thẳng, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi. “Tôi... tôi sẽ gọi người mang hàng thật tới đây ngay.”

Cường không thả lỏng, vẫn giữ thái độ cứng rắn. “Đừng đùa. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không để yên đâu.”.

Gã mặt chuột trông như sắp ngã quỵ, hắn hít một hơi thật sâu, rồi lắp bắp: “Thôi được, mấy anh cứ chờ tôi một chút.” Hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra, những ngón tay run rẩy bấm một dãy số. Cường không ngừng quan sát từng hành động của hắn, từng cử chỉ nhỏ nhặt đều không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của hắn.

Chờ đợi trong im lặng, không khí trở nên căng thẳng hơn. Tiến nhíu mày, không ngừng đánh giá tình hình xung quanh. Hắn cảm thấy nơi này không an toàn, nhưng sức mạnh của Cường rất đáng tin cậy. Họ cần một chiếc máy ép tốt, và lúc này, sự liều lĩnh có thể mang lại cơ hội lớn.

Sau một hồi, gã mặt chuột cúp máy, vẻ mặt trở nên nhợt nhạt: “Người tôi gọi sẽ tới trong khoảng dăm phút nữa. Mấy anh muốn làm gì thì làm, nhưng tôi khuyên nên đợi ở đây.” Giọng hắn run rẩy, như thể lo sợ điều gì sắp xảy ra.

“Chờ ở đây?” Hùng hỏi, không che dấu vẻ hoài nghi. “Sao tôi phải tin ông? Nơi này có vẻ không ổn chút nào.”

“Yên tâm đi,” gã mặt chuột vội vàng trấn an. “Tôi bảo đảm, người này là mối hàng uy tín. Hàng thực sự, không dối trá.” Hắn nuốt khan, ánh mắt lướt qua nhóm Cường, như đang tìm kiếm sự đồng tình.

Cường đứng im lặng, đan tay nắn bóp khớp tay khiến nó vang lên răng rắc.

“Nếu ông có bất kỳ ý định gì khác, thì nên biết kết cục sẽ ra sao.” Hắn nói với giọng lạnh lùng, khiến gã mặt chuột có vẻ hơi run.

“Không, không!” Hắn phản bác, giọng nói lạc đi. “Tôi chỉ muốn làm ăn, không có ý đồ gì khác.”

Cường tiến lại gần gã mặt chuột, không rời mắt khỏi hắn. “Nói cho tôi biết, ông thực sự có hàng không? Nếu ông lừa tôi, hậu quả không dễ chịu đâu”

“Có, có mà!” Gã mặt chuột vội vàng khẳng định, vẻ mặt khẩn trương. “Tôi không dám lừa dối các anh. Tôi đã nói rồi, hàng thật, mấy anh chỉ cần đợi một chút.”

Cường vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng, không rời khỏi gã mặt chuột, kẻ đang thở hổn hển vì lo sợ. Gã ta cố gắng duy trì vẻ tự mãn, nhưng sự bối rối của hắn đã quá rõ ràng. Ánh đèn lờ mờ chiếu lên gương mặt hắn, làm nổi bật những mồ hôi ướt đẫm trên trán. Hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra lần nữa, tay run rẩy bấm một dãy số.

“Nghe đây, mau đến đây, nhanh lên!” Hắn gào lên, vẻ cầu khẩn lấp lánh trong ánh mắt khi nhìn nhóm Cường. “Bọn họ đang nghi ngờ.”

Chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân ồn ào từ bên ngoài vọng vào, cánh cửa bật mở mạnh mẽ. Một gã to lớn, mặc áo khoác đen, cùng với một đám đàn em hung tợn tràn vào. Họ đều có vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm vào nhóm của Cường.

“Nghe nói có người tìm máy ép,” gã to lớn lên tiếng, giọng trầm và hung dữ. “Đừng có mơ mà muốn lấy hàng giá rẻ.” Gã tiến lên, dáng đi mạnh mẽ, mỗi bước đi như thể dẫm lên đất đá.

Hùng như đã đoán trước sự việc, liền kéo tay Cường:

“Nếu không có hàng chất lượng, chúng ta không cần lãng phí thời gian ở đây.”



“Rời đi?” Gã to lớn bật cười, không hề dài dòng che dấu ý đồ liền ra hiệu cho thuộc hạ tiến lên, mỗi bước chân đều tràn đầy sức mạnh. “Mày không thấy mình đang ở đâu à? Chúng mày dám đến đây mua hàng mà không có tiền? Để tao dạy cho mày biết lễ độ!”

Thấy Hùng là người lớn tuổi nhất, cho rằng là kẻ dẫn đầu, gã đàn em đầu tiên lao vào, tay nắm chặt một cây gậy sắt hướng Hùng đánh tới, ánh đèn phản chiếu ánh sáng trên thân gậy, tạo ra một hình ảnh đáng sợ.

Nhưng Cường đã chắn phía trước. Hắn vung tay sang một bên, đẩy gã kia ngã về phía bức tường. Tiếng thở hổn hển của gã vang lên khi cơ thể đập mạnh vào tường, không thể giữ thăng bằng.

Gã này chưa kịp đứng dậy, Cường đã nhanh chóng áp sát, cúi thấp người, và tung một cú đá mạnh vào hông của gã. Cú đá này không chỉ mạnh mẽ mà còn được tính toán kỹ lưỡng, khiến hắn kêu lên đau đớn, gập người lại, mặt mày tái mét vì đau.

Gã to lớn thấy tình hình không ổn, gầm lên: “Đánh c·hết nó đi!” Âm thanh của gã như sấm rền, nhưng Cường không cho hắn cơ hội phản kháng. Hắn tiếp tục hành động, không cho địch thủ bất kỳ thời gian nào để hồi phục.

Hai tên khác xông lên cùng lúc, gã bên trái cầm một cây búa lớn, còn gã bên phải nắm chặt một chiếc ghế gỗ trong phòng. Cường nhanh chóng quay người, vận dụng sức mạnh từ chân, đạp mạnh vào ngực tên bên trái. Động tác này mạnh mẽ và dứt khoát đến mức hắn cảm nhận được xương sườn của kẻ địch nứt gãy dưới sức ép. Gã kia gục xuống đất, không thể thở nổi, nằm co quắp trên sàn, tay ôm chặt lấy bụng.

Tên còn lại, thấy đồng bọn đã b·ị đ·ánh bại, nhưng sự hung hãn trong hắn không bị dập tắt. Hắn quơ chiếc ghế về phía Cường, nhưng với sự nhanh nhẹn của mình, Cường đã né được. Hắn chỉ chờ có vậy, dùng một cú chặt tay lên cẳng tay của kẻ đó, khiến chiếc ghế bay ra khỏi tay hắn. Gã chưa kịp phản ứng đã bị Cường nắm lấy cổ áo, kéo hắn lại gần và đấm một cú mạnh vào mặt, khiến hắn choáng váng, máu phun ra từ miệng.

Cường không cho kẻ nào có cơ hội đứng dậy. Hắn tiến gần gã to lớn, ánh mắt như lửa cháy, từng bước một đầy quyết đoán. “Bây giờ đến lượt mày!” Hắn hùng hổ, giơ nắm đấm lên.

Gã to lớn, thấy tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát, nhanh chóng lùi lại, nhưng Cường không cho hắn cơ hội. Hắn lao tới, không hề có chút do dự nào. Đúng lúc gã to lớn định nhảy về phía sau, Cường ra tay như chớp, đấm thẳng vào bụng gã. Âm thanh v·a c·hạm nặng nề vang lên, khiến gã lùi lại, mặt mày nhăn nhó vì đau đớn. Cường không dừng lại, hắn nhanh chóng xoay người, tung một cú đá chéo vào mặt gã, làm gã ngã gục xuống đất, không còn sức chống cự.

Gã mặt chuột chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này, mặt mày trắng bệch, lùi lại từng bước, như thể muốn trốn chạy. Hắn cảm thấy như thế giới xung quanh đang sụp đổ. Ánh đèn lờ mờ phản chiếu trên mặt hắn, làm nổi bật sự sợ hãi.

“Tôi... tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn làm ăn!” Hắn run rẩy, mắt long lanh đầy lo sợ. “Mọi chuyện không như mấy anh nghĩ!”

Người đàn ông to lớn, thấy thuộc hạ của mình lẫn bản thân b·ị đ·ánh bại dễ dàng, biết đụng tới thứ dữ, bắt đầu hoảng sợ:

“Tha mạng cho tao! Tao... tao có thể giúp mày tìm máy ép thật. Tao có mối liên hệ, có hàng chất lượng!” Gã ta cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng âm thanh của hắn như một đứa trẻ sợ hãi.

Cường đứng chặn trước mặt gã, ánh mắt như ngọn lửa bùng cháy, không cho hắn có chút cơ hội nào để thoát.

“Mày còn định lừa tao lần nữa?” Cường gằn giọng, từng chữ phát ra như dao sắc.

“Thật! Tao thề! Tao xin lấy đầu ra đảm bảo!” Gã đàn ông, mặt mày nhăn nhó, đôi mắt sợ hãi, không ngừng gật đầu như điên.

Cường cảm thấy mình đang nắm giữ thế chủ động. Nghĩ đến việc đã tốn cả ngày trời mà không thu hoạch được gì, hắn không ngại tìm thêm nơi phát tác. Hắn hít sâu, thản nhiên nói:

“Được! Tao cho mày nửa tiếng. Nếu hàng không thấy thì vào viện nửa năm một năm đi!”

“Không, không!” Gã đàn ông hoảng hốt, mặt mày bơ phờ, không còn chút tự tin nào. “Tao sẽ đưa mày đến chỗ người bán máy thật!”

Cường nheo mắt, một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi:

“Được, nhưng nhớ kỹ, nếu có bất kỳ điều gì mờ ám, thì đừng có trách tao!”