Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 30: Sự Thành



Chương 30: Sự Thành

Nửa giờ sau,

Trong một kho hàng cũ kỹ nằm cách không xa bến cảng, không gian dường như ngưng đọng, chỉ còn lại tiếng nhịp thở đều đều của mấy người ngồi quanh chiếc bàn gỗ cũ mòn. Cường lặng lẽ đưa mắt nhìn xung quanh, từ ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn treo lủng lẳng trên trần đến những bóng đổ lên tường, dài ngoằng như những kẻ canh giữ bí mật. Mọi thứ đều mang một vẻ gì đó nặng nề và u ám. Bên ngoài, phố phường đã chìm vào bóng tối, chỉ còn lại tiếng rì rầm của vài chiếc xe thỉnh thoảng chạy qua.

Tiếng cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, phá tan bầu không khí im lặng. Luồng gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, mang theo cả ánh sáng nhợt nhạt của đèn đường. Một nhóm người xuất hiện trong khung cửa, dẫn đầu là một gã đàn ông cao lớn với bộ râu quai nón rậm rạp và ánh mắt sắc lạnh. Hắn bước vào với dáng đi uy quyền, sau lưng là hai tên đàn em mặt mày bặm trợn, áo khoác da bóng loáng khiến chúng trông như những bóng đen vô hình.

Cường không nói gì, chỉ ngồi đó, mắt không rời khỏi gã râu quai nón. Hắn cảm nhận rõ sự căng thẳng bao trùm cả căn phòng, nhưng khuôn mặt vẫn điềm tĩnh, không hề dao động. Hùng và Tiến ngồi bên cạnh cũng im lặng, nhưng cử chỉ có phần gò bó, chỉ chăm chú quan sát diễn biến tiếp theo.

Phùng, gã đàn ông vừa bị Cường dã cho một trận, nhanh chóng lao tới cúi đầu trước gã râu quai nón, giọng kính cẩn:

"Đại ca, đây là những người khách muốn mua hàng"

Gã râu quai nón liếc nhìn Phùng với ánh mắt khinh bỉ, nhưng rồi chuyển sự chú ý sang Cường và nhóm của hắn, thấy chỉ là hai tên thanh niên và một đứa nhóc mới lớn thì hơi coi thường.

"Hàng của tao," hắn nói, giọng trầm trầm và lạnh lẽo, "không phải ai cũng có thể xem." Hắn nhếch môi cười nhạt, như thể việc này chỉ là trò tiêu khiển. "Nhưng vì mày đã dẫn họ tới, tao sẽ cho họ một cơ hội."

Gã ra hiệu cho một trong hai tên thuộc hạ. Mấy tên này nhanh chóng bước tới góc phòng và kéo ra một chiếc thùng gỗ to nặng, đã cũ kỹ, các đinh sắt nhô lên tua tủa. Tiếng thùng nặng nề rơi xuống sàn vang lên trong căn phòng yên tĩnh, tạo cảm giác ngột ngạt khó tả.

Cường nhìn thoáng qua chiếc thùng rồi bình thản đứng dậy, tiến lại gần, Tiến và Hùng lập tức đi theo.

Gã râu quai nón đích thân mở nắp thùng ra, bên trong là những linh kiện máy móc sáng loáng, được xếp gọn gàng. Mắt Cường thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, không phải vì chất lượng hàng, mà vì sự tinh vi trong cách giấu giếm.

"Hàng nhập từ nước ngoài," gã râu quai nón nói, ánh mắt sắc lạnh quan sát từng cử chỉ của nhóm Cường. "Không kiểm định, nhưng chất lượng cao. Mày muốn, đây là hàng thật."

Cường không nói gì chỉ nhìn sang Hùng. Hùng hiểu ý liền cúi xuống kiểm tra từng linh kiện. Ánh sáng yếu ớt trong phòng phản chiếu lên các chi tiết máy móc, khiến chúng lấp lánh một cách kỳ lạ.

"Giá cả thế nào?" Hùng chậm rãi hỏi, giọng đều đều nhưng không kém phần sắc bén.



Gã râu quai nón nheo mắt lại, nhếch môi cười nhạt:

"Một lô như thế này không dưới bảy mươi triệu," hắn đáp, giọng đầy vẻ thách thức. "Nhưng vì là mối mới, tao cho mày giá sáu mươi lăm triệu. Tiền cọc ngay bây giờ, phần còn lại thanh toán khi hàng tới nơi."

Hùng nghe xong khẽ nheo mắt nói:

"Giá cao quá. Chúng tôi có thể tìm được hàng tương tự với giá thấp hơn nhiều"

Gã râu quai nón bật cười lớn, âm thanh vang vọng khắp căn phòng như đang chế nhạo sự thiếu kinh nghiệm của Hùng:

"Đừng nói với tao là mày nghe báo giá từ mấy thằng cò ở phố. Nếu mày muốn hàng rởm, thì cứ việc tìm chỗ đó," hắn nói, giọng khàn đặc. "Nhưng nếu mày muốn hàng xịn với giá hời, thì đây là lựa chọn duy nhất."

Hùng kỳ thực chỉ hiểu một chút về máy móc, cũng lại chẳng phải sở trường trong việc đàm phán giá cả. Hắn nhìn sang thấy Cường ra hiệu cho hắn tùy ý thỏa thuận, mới tự tin lên tiếng:

"Năm mươi lăm triệu," Hùng nói, giọng chắc nịch. "Tiền cọc năm triệu, phần còn lại trả khi hàng đến."

Không khí trong phòng chợt trở nên ngột ngạt hơn. Gã râu quai nón nheo mắt lại, gương mặt thoáng vẻ không hài lòng. Nhưng sau một lúc suy nghĩ, hắn gật đầu, giọng cộc lốc:

"Được! Nhưng nhớ kỹ, hàng giao tiền phải trao đủ, không nợ một xu"

“Tốt! Tiến đưa tiền đi!”

Tiến nhìn thẳng vào gã râu quai nón, tay rút ví từ túi áo, rút ra một sấp tiền mặt. Hắn đếm từng tờ với sự chậm rãi, mỗi tiếng rột roạt của tờ tiền vang lên như thêm phần căng thẳng cho căn phòng vốn đã nặng nề. Tiến ngẩng đầu lên, đưa tiền cho gã râu quai nón với một cái gật đầu ngắn ngủi.

“Năm triệu đặt cọc,” hắn nói, giọng đều đều nhưng cứng rắn. “Địa điểm, giờ giấc giao hàng để các ông quyết. Khi đến nơi, tiền trao hàng nhận, không thiếu không thừa một xu.”

Gã râu quai nón nhận lấy sấp tiền, liếc nhanh qua số tiền trong tay rồi cười nhếch mép, không nói gì, chỉ gật đầu. Hắn ra hiệu cho một trong hai tên đàn em, người kia rút từ túi áo ra một tờ giấy, ghi nhanh mấy dòng rồi đưa cho Hùng.



“Ngày mai, 11 giờ đêm, ở phía sau kho hàng bến cảng số 3. Không trễ, không sớm. Tao không có thời gian chơi với mấy thằng rảnh rỗi.”

Hùng đưa tờ giấy cho Cường nhét tờ giấy vào túi, mắt vẫn không rời khỏi mặt gã râu quai nón.

“Được, bọn tôi sẽ có mặt. Ông cứ chuẩn bị kỹ đi.”

Gã râu quai nón nhận xong tiền liền rời đi, nhà kho chỉ còn lại đám người Cường cùng với Phùng và gã mặt chuột. Cường nãy giờ chỉ đóng vai phụ, lúc này mới quay người lại, rảo bước về phía hai tên vẫn đang ngồi đó như hai kẻ vừa thoát c·hết. Hắn cười khẩy, nhìn hai tên đầy khinh bỉ.

“May cho bọn mày lần này thành thật một lần, không là tao cho chúng mày hít đất ngay lập tức rồi,” Cường nói, giọng nhẹ bẫng nhưng sắc lạnh. “Giúp tao đạt được thứ tao cần, không tệ. Nhưng mà nhớ đấy, lần sau thấy tao đi đường thì né ra”

Phùng gật đầu lia lịa, không dám ngẩng mặt lên nhìn Cường. Tên mặt chuột cũng chỉ biết cúi đầu, không dám nói gì thêm. Cường hất mặt với Hùng và Tiến, ra hiệu:

“Thôi, xong việc rồi. Đi, chúng ta đi làm vài ly. Dù sao cũng bận cả ngày rồi” Cường nói với Hùng, giọng nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn đầy uy quyền.

Cả ba rời khỏi kho hàng cũ kỹ, bước ra ngoài con phố đêm đầy gió lạnh. Họ chọn một quán nhậu ven đường, vừa đủ tối để không ai chú ý, nhưng cũng đủ sáng để ngồi uống mà không lo bị làm phiền. Bàn rượu đã sẵn sàng, Tiến gọi một chai rượu mạnh cùng vài món mồi đơn giản, dù sao hắn từng có thời gian đi theo đám Hải Hói, vẫn quen với những chuyện này hơn Cường.

Đợi Tiến rót xong rượu, Cường mới đẩy một ly về phía Hùng rồi nâng ly của mình lên:

"Hôm nay anh cũng giúp bọn tôi không ít, uống một ly coi như cảm ơn."

Hùng bật cười, cầm ly rượu lên:

"Không có gì. Thật ra, chuyện xảy ra hôm nay cũng thật kích thích. Thân thủ của mày, tao phải công nhận, rất ấn tượng."

Cường chỉ khẽ cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng không phản hồi lại lời khen. Hắn đặt ly rượu xuống bàn, nhẹ nhàng nhưng có phần kiên quyết:

“Uhm… sống trong nơi của bọn tôi, không biết chút đánh nhau là không được. À, sáng giờ quên chưa hỏi, công việc của anh hiện tại là thế nào?”



Hùng ngập ngừng một lúc, tay chơi đùa với ly rượu rồi chép miệng:

"Vẫn làm tạm thôi, chứ công việc ở đó không có tương lai lắm. Nhưng biết làm sao bây giờ, tao cũng chỉ là một thằng tứ cố vô thân, không có nhiều lựa chọn."

Cường chăm chú nhìn Hùng, ánh mắt hắn như muốn khám phá sâu hơn vào tâm trí đối phương. Hắn cảm nhận được sự phân vân trong giọng nói của Hùng, nhưng hắn không vội vàng. Thay vào đó, hắn khẽ nhếch mép, tạo không khí thoải mái hơn.

“Anh nghĩ thế là phải,” hắn nói, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn mang theo sự lạnh lùng. “Nhưng nếu anh thấy thế, sao không làm cùng tôi? Việc quản lý khu ép phế liệu cần người có chút kinh nghiệm, mà giờ trong tay tôi không có ai thích hợp. Anh cũng có chút kinh nghiệm và quen biết trong nghề, hợp lý đấy chứ?”

Hùng sững sờ, ánh mắt bất ngờ nhìn Cường. Hắn không nghĩ đến việc được đề nghị tham gia vào t·hế g·iới n·gầm mà Cường điều hành. Sau một hồi im lặng, hắn hơi lưỡng lự, có chút lo lắng.

“Cường, mày tuy còn nhỏ tuổi nhưng qua việc hôm nay, tao thực sự rất nể mày, chỉ là… chuyện này tao cần phải suy nghĩ kỹ”

Tiến ngồi bên cạnh, nghe thấy vậy liền xen vào, giọng có phần hăng hái:

“Hùng, anh nghĩ đi, công việc hiện tại của anh có bao nhiêu tương lai? Theo Cường, không chỉ có tiền, mà còn có cơ hội phát triển. Đừng nói với tôi là anh muốn mãi ở cái khu ép phế liệu đó với đồng lương ít ỏi”

Cường vẫn ngồi im lặng, cũng không cố ý gượng ép Hùng, dù sao có hay không Hùng tham gia, bãi ép phế liệu vẫn có thể mở ra được.

Hùng im lặng một lúc, dường như đang cân nhắc giữa những lựa chọn. Rượu trong ly dần cạn, nhưng bầu không khí trong quán vẫn nhộn nhịp, chỉ quanh họ lại trầm lắng hẳn. Cuối cùng, Hùng thở dài, rồi gật đầu.

“Được rồi, tao sẽ thử. Nhưng mày phải hứa với tao một điều, Cường.”

Cường nhướng mày, hơi ngạc nhiên nhưng cũng có phần hứng thú.

“Gì?”

“Không có chuyện gì bẩn thỉu. Tao sẽ làm, nhưng tao không muốn dính vào những thứ quá đen tối.”

Cường mỉm cười, nhấc tay ra bắt lấy tay Hùng, một hành động thân mật nhưng cũng mang tính chất khẳng định.

“Yên tâm. Tôi cũng không thích dính vào mấy trò bẩn thỉu. Tôi là người trung thực mà… Anh cứ hỏi Tiến là biết”

Cường hiếm khi nói một câu pha trò khiến cả ba bật cười, không khí giữa họ đã bớt căng thẳng. Hùng nâng ly lên một lần nữa, lần này có sự tự tin hơn, như thể hắn vừa vượt qua một cột mốc quan trọng. Buổi nhậu kéo dài thêm chút nữa, nhưng không ai nhắc đến chuyện công việc nữa. Họ chỉ còn nói về những chuyện ngoài lề, những kỷ niệm trong cuộc sống lang bạt mà cả ba đã từng trải qua.
— QUẢNG CÁO —