Tiếng máy ép rít lên, chói tai như tiếng kim loại cọ vào nhau, vang vọng khắp bãi đất trống.
Bầu trời xám xịt như dự báo một cơn mưa lớn, nhưng trên mặt đất, mọi thứ đã bắt đầu chuyển động. Khu vực ép phế liệu, nơi đã từng chỉ là một bãi đất hoang, giờ đây đang trở thành tâm điểm của những đứa trẻ lang thang. Từ sớm tinh mơ, mùi dầu mỡ, mùi sắt thép han gỉ và bụi bặm đã ngập tràn không gian, hòa quyện cùng mùi đất nồng nàn.
Hùng, với chiếc áo khoác cũ đầy vết dầu nhớt, bước tới gần chiếc máy ép đồ sộ, đôi mắt sắc lạnh như không cho phép bất kỳ sai sót nào. Hắn đứng thẳng, người nhoài về phía trước, như thể đang trực tiếp theo dõi từng bước chuyển động của cỗ máy.
"Bật máy đi!" Hùng ra lệnh, giọng khô khốc.
Những đứa trẻ xung quanh nhảy dựng lên, tay lấm lem đất và mồ hôi, vội vàng làm theo. Tiến, đứng bên cạnh chiếc máy, tay điều khiển những đòn bẩy thô kệch, còn những đứa khác thì kéo từng bao tải phế liệu vào vị trí. Hơi nóng từ máy ép bốc lên hầm hập, thổi tung những tấm vải rách mà chúng đã dựng làm lều tạm bên cạnh.
"Nhanh tay lên, đưa đống sắt vụn kia lại đây!" Hùng hét lên, nhíu mày khi nhìn đám trẻ vụng về, loay hoay với những đống phế liệu nặng trĩu.
Bằng, người được giao nhiệm vụ dẫn dắt thêm người, kéo theo một nhóm trẻ lang thang mới nhập bọn, từng đứa một lộ vẻ mệt mỏi, nhưng không đứa nào dám phàn nàn.
"Mấy đứa nhặt rác kia, chạy qua phụ nhóm phân loại đi!" Bằng chỉ tay ra lệnh, cố gắng giữ không khí làm việc tập trung nhưng không quá căng thẳng.
"Máy ép sắp hoạt động rồi, đừng có mà lười biếng!" Tiến cười nhạt, liếc nhìn đám trẻ, khiến chúng vội vàng lao vào việc với đôi tay nhỏ bé cầm những thanh kim loại và dây nhựa nát nhàu.
Tiếng động cơ gầm lên lần nữa, giờ thì máy ép đã vận hành một cách ổn định. Hùng đi lại giữa các dãy lều tạm, kiểm tra máy móc và đám trẻ làm việc.
"Còn thiếu dụng cụ chứa phế liệu, tao cần thêm mấy cái thùng lớn. Mua sắm cho đủ đi!" Hắn nói với Bằng, giọng ra lệnh, thô bạo nhưng không kém phần cẩn trọng. "Và nhớ liên hệ với mấy xưởng tái chế, chúng ta sẽ sớm giao hàng"
Lũ trẻ con vẫn tiếp tục làm việc dưới ánh mắt săm soi của Hùng và Tiến. Tiếng máy ép vang lên từng hồi, đều đặn, nhưng không hề dễ chịu. Đám trẻ đẩy từng kiện phế liệu đã ép xong ra khỏi máy, những chiếc bao tải nặng nề đè nặng lên đôi vai bé nhỏ, nhưng không đứa nào dám than vãn.
Một thằng nhóc gầy gò với mái tóc rối bù, mặt mũi bẩn thỉu, cố gắng đẩy một kiện sắt to hơn cả cơ thể nó ra khỏi bãi. Mồ hôi túa ra, tay nó run run, nhưng ánh mắt vẫn cố gắng kiên định. Hùng đi ngang qua, liếc nhìn nó một cái. "Mày đẩy không nổi thì đi kêu thằng khác làm đi, đồ con nít!" Hắn lầm bầm, không chút cảm thông.
Ở một góc khác, Bằng đang bận rộn tính toán sắp xếp từng nhóm:
"Mày qua đây, phụ nhóm nhặt phế liệu. Đứa nào giỏi phân loại thì đứng bên kia. Còn mấy đứa kia, dọn bãi đất trống đi, không thì mai mà mưa xuống là ướt hết đống đồ..."
Tiến thấy Cường đang đứng từ xa, tay khoanh trước ngực, để ý đến từng chuyển động nhỏ của mọi người thì liền lại gần nói:
"Mọi thứ đã xong xuôi, bắt đầu chạy rồi. Mấy xưởng tái chế anh Hùng liên hệ cũng đã báo ngày tới nhận hàng"
Cường gật đầu, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn dòng người nhỏ bé đang lầm lũi lao động. Với hắn, đây chỉ là bước khởi đầu, khu ép phế liệu đã vận hành nhưng đích đến còn xa hơn nhiều.
***
Những ngày sau đó, không khí tại các con phố lớn nhỏ rìa tây Hải Thành bỗng chốc đổi màu.
Một buổi sáng sớm, khi ánh nắng vàng nhợt nhạt của tháng chín vừa mới nhô lên khỏi đường chân trời, đám trẻ lang thang và người vô gia cư đã bắt đầu lục lọi quanh các thùng rác như thường lệ.
Đột nhiên, từ một góc khuất của con ngõ, một nhóm thanh thiếu niên hung hãn bước ra. Chúng xuất hiện bất ngờ, từng bước chân nặng nề vang lên trên nền đường nhựa.
"Dừng tay!" Một thằng lớn tuổi, tên Lợi "lé" dẫn đầu đám trẻ hét lớn.
Bọn trẻ lang thang đang cặm cụi nhặt nhạnh giật mình đứng dậy, lo lắng nhìn về phía những kẻ lạ mặt. Lợi đứng giữa, hai tay chống nạnh, cười khẩy. Hắn vung tay, chỉ vào đống phế liệu đang gom lại.
"Từ nay, tất cả rác rưởi, sắt vụn, chai lọ chúng mày nhặt được đều phải mang tới bán ở Điểm Gom Bãi Hoang! Chúng mày nghe chưa?" Lợi hất hàm ra lệnh, giọng điệu không cho phép bất kỳ ai cãi lời.
Một đứa trẻ bụi đời, chỉ khoảng mười hai tuổi, lấm lét nhìn lên, đôi mắt mờ đục vì sợ hãi. "Bãi Hoang… là chỗ nào vậy anh?" Nó lắp bắp hỏi, tay vẫn nắm chặt lấy chiếc túi nhựa rách bươm chứa đầy lon bia.
Lợi nheo mắt, tiến lại gần đứa trẻ, cúi xuống. Hơi thở của hắn phả vào mặt thằng nhỏ khiến nó run rẩy.
"Bãi Hoang là chỗ mới do bọn tao mở ra, nằm ở gần bãi rác thành phố. Chỉ có chỗ đó mới được phép thu mua phế liệu ở khu này. Chúng mày mà dám bán cho chỗ khác, biết hậu quả rồi chứ?" Hắn nhấn mạnh từng từ, giọng khàn khàn như lưỡi dao cứa vào không khí.
Cả đám trẻ câm lặng, không ai dám hỏi thêm. Một vài đứa liếc nhìn nhau, trong mắt đầy hoang mang. Nhưng rồi chúng gật đầu lia lịa, như thể sợ chỉ cần phản ứng chậm một chút thôi là cái gậy trong tay Lợi sẽ giáng xuống đầu.
"Được rồi," Lợi gật đầu, hài lòng với sự khuất phục của bọn trẻ. "Tụi tao sẽ kiểm soát hết khu này. Đứa nào muốn sống yên ổn thì biết phải làm gì."
Một đứa khác, gã thanh niên mập mạp tên Toàn "Lợn" tiến lại gần đám người vô gia cư đang đứng nép mình bên lề đường. Bọn họ là những người lớn tuổi hơn, những kẻ đã sống qua nhiều năm tháng bám víu vào các con phố này.
Toàn nhìn họ với ánh mắt khinh bỉ.
"Mấy ông bà già này, đừng nghĩ là lớn tuổi mà thoát. Phế liệu nhặt được cũng phải mang đến Bãi Hoang. Không thì…" Hắn giơ tay ra hiệu, một cú đấm giả vào không khí, đám người đứng đó run lên, khuôn mặt lộ rõ nỗi sợ hãi.
Một người đàn ông vô gia cư già yếu, tóc đã bạc trắng, gầy gò đứng bên đường, khẽ giọng hỏi:
"Nếu… nếu chúng tôi bán ở nơi khác thì sao?"
Toàn "Lợn" quay lại, cười nhếch mép:
"Nếu bán ở chỗ khác á? Thì bọn tôi sẽ xử lý! Đầu tiên là một trận đòn nhừ tử, nếu còn tái phạm thì không có chỗ kiếm ăn ở khu này nữa."
Nghe tới đó, người đàn ông già rụt đầu lại, cúi gằm mặt không dám nói thêm gì nữa.
Cả khu phố chìm vào im lặng đáng sợ. Cùng lúc này, tại một ngõ nhỏ gần đó, Tuấn, một cậu bé bụi đời khoảng 14 tuổi, đứng nấp sau bức tường, quan sát nhóm của Lợi đang đi tuần qua.
Trong tay Tuấn là một túi phế liệu mà nó định đem bán cho một điểm thu gom quen ở đầu đường, nhưng bây giờ, chỉ cần sơ suất một chút thôi, nó sẽ bị phát hiện và đánh không thương tiếc.
"C·hết tiệt… Chẳng lẽ mình phải bán cho Bãi Hoang thật sao?" Tuấn lẩm bẩm, mặt nhăn nhó.
Cậu biết rõ rằng, bán cho Bãi Hoang chẳng được bao nhiêu, nhưng nếu không tuân thủ, chắc chắn sẽ lãnh hậu quả.
Một bóng dáng gầy gò tiến lại gần Tuấn. Là Long, bạn thân của cậu. Long kéo tay Tuấn lại, giọng lo lắng:
"Tuấn, đừng làm bậy. Bọn nó đ·ánh c·hết đấy! Không đùa được đâu! Mấy thằng này gần đây ngày nào cũng đi tuần khắp các ngõ ngách, sẵn sàng đánh dằn mặt bất cứ ai không nghe theo bọn nó. Như hôm qua tao thấy thằng Tèo ở khu phố Đại Từ chỉ vì mang vài cái lon bán chỗ cũ mà bị bọn nó đập cho một trận suýt c·hết."
Tuấn cắn môi, mặt căng thẳng. "Nhưng… bán cho Bãi Hoang thì chẳng đủ tiền ăn. Mày có thấy không, giá nó ép xuống thấp quá…"
Long thở dài, mắt lờ đờ mệt mỏi. "Tao biết… nhưng giờ mày có lựa chọn khác sao?"
Cả hai đứa đứng im lặng trong góc tối của con ngõ, chỉ có tiếng động của những bước chân bọn Lợi “lé” xa dần, và một thực tế khắc nghiệt đè nặng lên vai chúng: thế giới của chúng, từ nay, đã bị kiểm soát chặt chẽ bởi bọn băng đảng và những quy luật tàn nhẫn.
P/s: Cầu đánh giá, cmt, đề cử. truyện cần có tương tác để không bị drop