Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 32: Chèn Ép



Chương 32: Chèn Ép

Giữa tháng chín, bầu trời Hải Thành vẫn đặc sệt màu xám tro như thường lệ, những cơn gió lạnh thổi từ biển càng làm không khí trở nên u ám hơn.

Trên các tuyến phố lớn nhỏ ở rìa tây thành phố, một nhóm thiếu niên với những gương mặt cứng rắn và ánh mắt lạnh lùng không ngừng lang thang khắp nơi. Đó là đàn em của Cường mới thu nhận, từng bước chiếm lĩnh địa bàn, ép đám trẻ bụi đời và người vô gia cư mang rác, phế liệu nhặt được tới "Bãi Hoang" — cái tên mới mà Cường và đám Hùng đã chọn cho điểm thu gom.

Từ sáng sớm, tại các ngã tư, góc phố, bọn trẻ con lang thang đang cố gắng nhặt nhạnh từng mảnh giấy, lon nước, hay những miếng sắt rỉ từ các công trình bỏ hoang nhưng giờ đây bọn chúng không còn tự do như trước.

Một nhóm thanh thiếu niên mặt mũi bặm trợn, đầu tóc bù xù, bước tới. Đi đầu là thằng Dũng “Méo,” một tên có danh tiếng vì tật cười nhếch mép đặc trưng, nhưng hành động thì đầy b·ạo l·ực.

“Mày nhặt cái gì đấy?” Dũng gằn giọng, đôi mắt đầy ám khí nhìn thằng nhỏ tóc rối đang ôm một bao tải sắt vụn.

“Phế... phế liệu thôi mà anh,” thằng nhóc đáp, giọng run run.

“Phế liệu hả? Mang tới 'Bãi Hoang' đi. Tụi tao đợi ở đó. Hiểu chưa?” Dũng nhếch mép cười, tay vỗ vỗ cái còng đen gắn chặt ở thắt lưng như một lời cảnh cáo không lời.

Thằng nhóc mím môi, tay ôm chặt cái bao tải như một cách cố gắng bảo vệ chút công sức mình nhặt được cả buổi sáng. Nhưng ánh mắt dọa nạt của Dũng, cùng với đám đàn em đứng phía sau, khiến nó không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu và đi về hướng mà Dũng chỉ.

Ở một góc phố khác, một thằng nhóc bụi đời đang định bán rác nhặt được cho một chủ thu mua quen thuộc. Nhưng trước khi nó kịp bước vào, một cú đá mạnh mẽ từ phía sau làm nó ngã xuống đất.

“Mày dám bán chỗ khác hả?” Một tên trong nhóm đàn em của Cường đạp mạnh vào bao tải phế liệu của thằng nhỏ, khiến những mảnh sắt vụn rơi tung tóe ra đường. “Mày muốn giữ cái chân của mày hay không?” hắn gằn giọng đe dọa.

Thằng nhỏ mặt mũi tái nhợt, hoảng hốt gật đầu, lượm nhặt lại những gì còn sót lại rồi vội vàng kéo chúng về hướng “Bãi Hoang”

Những ngày tiếp theo, "Bãi Hoang" trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Phế liệu từ khắp nơi đổ về, đa phần từ những đứa trẻ bụi đời và người lang thang bị ép buộc. Tiếng máy ép rít lên đều đặn, hoà lẫn với tiếng chửi rủa và hò hét của đám trẻ con đang hì hục làm việc.



Cường đứng từ xa, khoanh tay, đôi mắt sắc lạnh nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn thở dài một hơi, nhưng rõ ràng không thể che giấu nụ cười thoả mãn. Cái kế hoạch này đang vận hành trơn tru hơn cả mong đợi. Phế liệu thu được không chỉ nhiều mà còn được phân loại rõ ràng trước khi ép khối, nhờ đó bán được giá hơn rất nhiều.

Đúng lúc này, Bằng bước vào phòng, nơi Cường đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, đôi chân gác lên bàn, tay cầm một điếu thuốc còn đang cháy dở, đây là thói quen hắn mới học được từ Hùng.

“Xong rồi đại… đại ca” Bằng mở lời, giọng có chút gượng khi đổi cách xưng hô. Đây là danh tự mới mà đám trẻ bụi đời dùng để gọi Cường, thể hiện sự kính trọng vì đã thay đổi cuộc sống của chúng.

Trên tay Bằng là một cuốn sổ cũ, từng con số được hắn ghi nắn nót. Khác với phần lớn đám trẻ lang thang, Bằng từng có gia đình. Cha mẹ hắn là công nhân nhập cư, nhờ vậy mà trước đây hắn còn được đi học đến lớp ba. Nhưng rồi một t·ai n·ạn bất ngờ đã c·ướp đi cả hai người, để lại hắn bơ vơ một mình nơi thành phố này, từ đó cuộc đời dạt trôi và trở thành một kẻ sống đầu đường xó chợ.

Có lẽ chính quãng thời gian ngắn ngủi đó giúp hắn biết đọc, biết viết và tính toán, điều mà đám trẻ khốn khổ nơi đây hiếm có được.

Cường lơ đãng nghịch chiếc bật lửa trong tay, đốm lửa chập chờn phản chiếu trên đôi mắt lạnh lùng của hắn. Bằng đứng trước mặt, tay cầm cuốn sổ, vừa đọc vừa báo cáo những con số mà hắn đã tỉ mỉ ghi lại.

"Số lượng phế liệu thu gom tuần này tăng đáng kể, đặc biệt là từ những nhóm trẻ con nhặt rác ở khu phố Nam Hoa. Mấy xưởng tái chế cũng đã nhận hàng, giá tốt hơn hẳn so với việc bán đống phế liệu thập cẩm trước kia," Bằng nói, ánh mắt đăm chiêu khi nhìn vào sổ.

Cường gật đầu, rít một hơi thuốc rồi thở ra làn khói mờ ảo, trên môi nở nụ cười nhạt:

"Đúng như tao dự đoán, có phân loại, ép khối theo quy cách, giá bán sẽ cao hơn. Tiền thu về ổn chứ?"

Bằng gật đầu, chậm rãi lật sang trang mới:

"Ổn, rất ổn. Số lượng giao hàng lần này có lời lớn. Nếu cứ tiếp tục thế này, bãi thu gom của mình sẽ nhanh chóng vượt xa bọn khác."

Dù là trẻ lang thang, nhưng Bằng khá nhanh nhẹn trong tính toán. Từ khi còn nhỏ, hắn đã quen với việc mua bán phế liệu với Hải Hói, biết cách tính toán giá trị từng loại phế liệu. Cường nhìn ra điểm này nên từ đầu đã quyết định để Bằng là "tay hòm chìa khóa" trong đội.



Đang lúc hai người trò chuyện, bỗng từ phía bãi thu gom vang lên tiếng ồn ào, hỗn loạn. Cường nhướng mày, dập điếu thuốc lên mặt bàn, rồi đứng dậy:

"Đi xem có chuyện gì!"

Bằng vội vã cất cuốn sổ vào trong túi, theo sát Cường ra ngoài. Khi đến gần, họ thấy một đám trẻ lang thang, lấm lem đất cát, đứng thành nhóm nhỏ trước cổng bãi thu gom, vẻ mặt thách thức và bực bội. Một thằng nhóc gầy gò, có lẽ là thủ lĩnh của đám trẻ, bước lên trước, giọng gay gắt nói với Hùng:

"Bọn em biết ở đây mua phế liệu giá thấp hơn mấy điểm thu gom khác rồi, nhưng sao bọn em nhặt rác ngoài bãi còn bị trả thấp hơn cả đám trẻ làm trong khu của mấy anh?"

Cường lầm lũi bước đến thu hút sự chú ý của đám trẻ. Hắn im lặng quan sát thằng nhóc, ánh mắt sắc lạnh như đang xuyên thấu mọi suy nghĩ của nó. Đám trẻ xung quanh dần lùi lại, sợ hãi trước khí thế lạnh lẽo toát ra từ hắn, nhưng chúng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần, nhìn Cường đầy thách thức.

Cường bước lên một bước, đôi mắt sâu thẳm và trầm tĩnh, nhưng ánh lên sự đe dọa vô hình:

"Mày tên gì?"

Thằng nhóc, người đứng đầu nhóm, hơi run rẩy trước khí chất ngột ngạt của Cường, nhưng vẫn cố nuốt nước bọt, gắng gượng trả lời:

"Em... là Đại. Bọn nó hay gọi em là Đại Sứt."

"Mày cầm đầu bọn này?" Cường hỏi, giọng đầy quyền uy, không chừa chỗ cho sự lưỡng lự.

Đại gật đầu, tuy cố tỏ ra tự tin nhưng giọng nói vẫn có phần ngập ngừng:

"Đúng... đúng thế! Em là đại ca của bọn nó!"



Cường nhếch mép cười lạnh, ánh mắt khinh khỉnh:

"Bọn mày thắc mắc tại sao tao trả giá thấp à? Để tao nói cho rõ: giá thấp hơn vì bọn mày chỉ là lũ nhặt rác tự do, không có quy củ. Đám trẻ trong khu của tao, bọn nó làm theo lệnh, phân loại phế liệu, biết công việc. Còn mày? Cứ nhặt bừa, chẳng biết sắp xếp gì cả."

Đại đứng đó, mặt cứng lại, đôi mắt ánh lên vẻ khó chịu. Tuy nhiên, trước sự sắc bén của Cường, nó chỉ biết im lặng, không dám cãi lại.

Sau cùng nó liếm môi, vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh:

"Nhưng… bọn em cũng làm việc chăm chỉ, cũng chịu khổ như bao đứa khác mà."

Cường lắc đầu, giọng trầm thấp nhưng đầy uy lực:

"Chăm chỉ thì chưa đủ. Muốn được trả giá như nhau, mày phải là người của tao. Không chỉ nhặt rác và phế liệu, mà khi tao cần, mày phải làm những việc khác, phải nghe lệnh. Nếu chỉ muốn kiếm lợi mà không chịu làm, đừng mong tao đối xử như người của tao."

Không khí trở nên nặng nề, đám trẻ im lặng, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của Cường. Đại khẽ nuốt khan, đôi mắt dao động khi nhìn quanh đám bạn mình. Rồi, sau một chút do dự, nó lên tiếng, giọng run rẩy nhưng vẫn kiên cường:

"Còn nếu… bọn em không muốn theo anh, mà vẫn muốn tự mình đi nhặt rác?"

Cường nhếch mép, khẽ cười, ánh mắt lạnh lùng, nguy hiểm hơn bao giờ hết:

"Không muốn làm cho tao? Không sao. Vẫn là như hiện tại. Nhưng nếu tao phát hiện ra bọn mày bán cho chỗ khác, hoặc tự ý làm mà không báo, thì đừng trách tao tàn nhẫn." Giọng hắn trầm xuống, nhấn mạnh từng từ cuối cùng, đủ để khiến cả đám trẻ rùng mình.

Tiến đứng bên cạnh, im lặng theo dõi, đôi mắt hắn như một chiếc cân vô hình, đang âm thầm đánh giá từng đứa trẻ trước mặt. Hắn biết rõ, trong những tình huống thế này, không chỉ là về chuyện phế liệu, mà là quyền kiểm soát. Chỉ một lời đe dọa của Cường cũng đủ khiến bất kỳ ai phải suy nghĩ lại, và hắn chờ xem chúng sẽ lựa chọn ra sao.

Cường thì đã quá quen với việc ép buộc và đe dọa như thế này. Hắn hiểu, trong cái thế giới bụi đời khắc nghiệt này, một cú chèn ép nhỏ cũng có thể thay đổi vận mệnh của người ta. Chỉ cần đám trẻ này chịu khuất phục, hắn sẽ có thêm một đội quân mới dưới tay, sẵn sàng làm theo lệnh.

P/s: Cầu đánh giá, cmt, đề cử. truyện cần có tương tác để không bị drop