Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 33: Phong Ba Ngầm



Chương 33: Phong Ba Ngầm

Thời gian trôi qua, lượng phế liệu đổ về bãi gom ngày càng nhiều. Từng đợt xe tải chở đầy các khối sắt thép, giấy vụn, nhựa... đều được phân loại và ép khối một cách chuyên nghiệp dưới sự giá·m s·át của Hùng và Bằng.

Cường đứng ở góc sân, tay đút túi quần, mắt liếc nhìn những thùng phế liệu chất thành đống cao như núi. Hắn không khỏi hài lòng. Lượng tiền thu được từ mỗi đợt giao phế liệu cứ thế mà tăng lên, số liệu báo cáo từ Bằng luôn mang lại cảm giác thắng lợi.

Nhưng giữa những tiếng kim loại v·a c·hạm, động cơ xe nổ giòn, có một thứ khác đang âm thầm dâng lên. Một thứ nguy hiểm và khó đoán - sự bất mãn từ những kẻ bị thua thiệt.

Tại cách điểm thu gom không xa, nơi ánh mặt trời le lói qua màn khói bụi của khu công nghiệp, đám đầu nậu thu gom phế liệu tụ tập trong một quán cà phê cũ kỹ nằm sâu trong con hẻm tối tăm. Tiếng muỗi vo ve xen lẫn với tiếng gió luồn qua các khe cửa sổ ọp ẹp tạo ra một không gian bức bối. Những kẻ ngồi quanh chiếc bàn gỗ nhỏ đều có chung một biểu cảm: tức tối và bất lực.

“Không thể tiếp tục thế này được!” – Một gã trung niên với bộ râu rậm rạp đập tay lên bàn, giọng hắn khàn đặc như lưỡi cưa gỉ. “Nguồn cung phế liệu ngày càng khan hiếm. Tụi nó đang hút cạn thị trường của chúng ta!”

“Bãi Hoang mới nổi thôi, làm sao có thể chi phối cả khu vực lớn như vậy?” – Một gã khác lên tiếng, ánh mắt lo lắng.

“Hừ! Đừng có xem thường. Tao nghe nói thằng đứng sau đám trẻ lang thang đó tên là Cường, cái thằng... mày còn nhớ không? Cái thằng từng hạ gục cả băng thằng Lực ‘điên’ đó.” Gã râu rậm tiếp lời, giọng đầy vẻ ngưng trọng, nhớ lại tình cảnh khủng bố xảy ra vào buổi sáng hôm đó, khi hắn tới bãi rác thu gom.

Nghe nhắc đến tên Cường, cả bọn im lặng trong chốc lát. Ánh mắt của từng người đều thoáng lộ vẻ sợ hãi.

“Tao không muốn dính dáng gì đến thằng Cường. Nó... không phải loại người dễ đối phó đâu, nghe đâu thằng Lực b·ị đ·ánh sợ đến mức bỏ xứ rồi” một gã khác thì thào, đôi mắt hắn láo liên như đang sợ có ai nghe thấy.

“Nhưng mà không thể ngồi yên để mất hết mối làm ăn như thế được!” Gã râu rậm nói lớn, không giấu được sự tức tối. “Tụi nó làm ăn quá mức láo lếu! Cưỡng bức thu gom hết nguồn phế liệu, ép chúng ta đến đường cùng!”

Một gã khác với khuôn mặt xương xẩu, tay cầm điếu thuốc cháy dở, khẽ nhíu mày rồi lên tiếng:

“Tao thấy ngoài một vài đứa hơi lớn xác thì bọn nó chỉ là lũ nhóc lang thang thôi. Có thể tìm cách dọa nạt, đập tan cái bãi gom đó. Chỉ cần tìm đúng đội, chúng nó có mà chạy hết.”

“Tụi nhỏ thì không đáng sợ, nhưng thằng Cường mới là vấn đề,” một gã ngồi ở góc phòng nhấn mạnh. “Mày quên chuyện của Lực ‘điên’ rồi à?”

Cả bọn quay sang nhìn nhau. Lực ‘điên’ vốn là một tên côn đồ có tiếng hoạt động ở chợ đồ cũ, từng gây ra bao nhiêu vụ ẩ·u đ·ả, nắm trong tay cả một băng nhóm côn đồ. Vậy mà, sau vài trận đối đầu với Cường, hắn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của giới giang hồ, chỉ còn nghe nói hắn thu mình lại, không dám động đến ai nữa.

Nghe đến đây, cả nhóm ngồi im lặng. Cuối cùng, gã râu rậm cắn môi, mắt hắn lóe lên sự toan tính:

“Vậy thì thuê người. Tao biết vài đứa chịu làm việc bẩn, chỉ cần có tiền, chúng nó sẽ không từ chối.”



Cả đám lặng lẽ gật đầu. Thuê người khác làm thay là lựa chọn an toàn nhất.

“Được, vậy thì làm nhanh đi. Trễ ngày nào thiệt hại ngày đó”

“Uhm… để tao đi gọi điện”

***

Mười phút sau,

Trong một căn nhà cũ nát ở khu phố ven sông, tiếng cười ha hả của Tài ‘lác’ vang vọng khắp phòng. Hắn ngồi dựa lưng vào ghế, chân gác lên bàn, tay cầm một chai rượu rẻ tiền. Đôi mắt hắn hằn lên vẻ ngạo mạn, môi mím lại thành một nụ cười khoái trá.

“Ha…ha…ha! Đám đầu nậu phế liệu đó nghĩ sao mà tìm đến tao? Chúng nó muốn tao đập cái bãi gom của một lũ nhóc à?” Tài nhếch mép, ánh mắt lóe lên sự khinh bỉ.

Đám đàn em xung quanh cũng cười theo, một thằng vỗ vai Tài, hùa theo:

“Anh Tài, bọn nhóc lang thang đó thì có gì mà phải lo? Chỉ cần anh ra tay là chúng nó chạy tán loạn hết thôi.”

Tài nhếch mép, nhưng không hề thoải mái như vẻ bề ngoài. Trong lòng, kỳ thực vẫn luôn bị trận thua nhục nhã trước Cường ám ảnh lâu nay. Hắn vốn là kẻ ngông cuồng, luôn xem thường người khác, nhưng lần đó Cường đã khiến hắn phải cúi đầu.

Đang ngồi tự đắc, một tên đàn em đột nhiên lên tiếng:

“Nhưng anh Tài... đừng nói đó là Điểm Gom Bãi Hoang gần bãi rác thành phố nhé. Em nghe nói thằng Cường đứng sau đám trẻ lang thang đó...”

Cả căn phòng đột nhiên im bặt. Tài "lác" khựng lại, mặt hắn tái mét. Tay hắn run rẩy đến mức chai rượu suýt rơi khỏi tay.

“Mày... nói cái gì?” Tài hỏi, giọng hắn run run.

“Thật đấy anh. Chính là thằng Cường! Em nghe nói bãi gom đó là do nó đứng sau, toàn đám trẻ làm việc cho nó thôi.”



Không gian như đông đặc lại. Tài cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nề. Những ký ức cũ ùa về, khiến hắn toát mồ hôi lạnh. Sau trận thua trước, hắn đã tính đến chuyện báo thù, nhưng khi nghe tin Lực - một tay cứng cựa khác - cũng từng bị Cường đánh bại không chỉ một lần phải bỏ xứ mà trốn, hắn đành nuốt hận, tuyệt chẳng nghĩ đến chuyện đòi nợ.

Tài đứng bật dậy, đẩy ghế ra phía sau, đôi mắt đảo nhanh quanh phòng như tìm kiếm một lối thoát.

“Mẹ nó, cái đám buôn rác khốn kiếp kia lại định chơi tao à. Thôi... thôi! Hủy bỏ! Tao không muốn dính dáng gì đến chuyện này nữa. Bọn chúng muốn làm gì thì làm!” Hắn thở dốc, lùi lại vài bước như thể vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.

Đám đàn em của hắn cũng ngẩn ngơ nhìn theo, không ai dám nói thêm câu gì. Đại ca đã quyết định, chẳng ai đủ gan để cãi lời hắn.

***

Trở lại quán cà phê trong con hẻm nhỏ, đã nửa ngày trôi qua đám đầu nậu vẫn đợi tin từ Tài ‘lác’ nhưng rồi chẳng có ai xuất hiện. Nỗi thất vọng của bọn họ dâng cao khi hiểu ra rằng Tài đã rút lui, không dám đối đầu với Cường. Cuộc họp lần nữa rơi vào im lặng, không một kẻ nào muốn là người đầu tiên ra mặt.

Bóng chiều nhá nhem, không khí trong quán cà phê lụp xụp càng ngột ngạt hơn. Đám đầu nậu ngồi quanh chiếc bàn cũ, mặt ai nấy đều đăm chiêu.

Lần lượt từng tay anh chị mà bọn họ thử liên hệ nhờ cậy sau đó đều lắc đầu từ chối, không ai dám đối đầu với Cường. Những tiếng cười nhạo ban đầu giờ đã tắt lịm, thay vào đó là sự im lặng nặng nề, như một chiếc áo ẩm ướt đè nặng lên vai. Đám đông chỉ còn biết nhấp những ngụm cà phê đắng ngắt trong vô vọng.

“Chẳng lẽ... không còn cách nào khác?” Một gã có bộ mặt khắc khổ, làn da ngăm đen, rít mạnh điếu thuốc rồi nhả khói, đôi mắt hằn lên tia căm giận.

“Cách gì đây?” Gã râu rậm, người dẫn đầu nhóm, gắt gỏng. “Tất cả đám côn đồ quanh đây đều lắc đầu. Chúng nó sợ Cường như sợ quỷ. Tao cũng không muốn dây vào thằng đó, nhưng bọn mình mà tiếp tục thế này, rồi sẽ c·hết đói hết.”

Một gã khác nheo mắt, cẩn trọng nói:

“Hay là... tụi mình thử chịu thua nó một thời gian? Để tình hình lắng xuống, rồi tìm cơ hội khác.”

“Mày nghĩ bọn mình còn bao nhiêu thời gian?” Gã râu rậm nạt lại. “Phế liệu ngày càng ít, mà cái bãi gom của nó ngày càng lớn. Chờ lắng xuống thì chúng nó gom hết hàng rồi, lúc đó có muốn ngóc đầu lên cũng không còn gì để mà gom!”

Không khí trong quán càng thêm nặng nề. Bọn chúng đã nghĩ đủ mọi cách nhưng không thể tìm ra lối thoát.

Một lúc sau, gã có vẻ trầm lặng nhất trong nhóm bất ngờ lên tiếng. Hắn ngồi ở góc tối của căn phòng, hai tay đan vào nhau, đôi mắt nhỏ nheo lại như đang suy nghĩ điều gì đó. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn khi hắn khẽ nhún vai, cất giọng chậm rãi:

“Thiệt thòi... không chỉ có bọn mình.”

Gã râu rậm nhướng mày, không hiểu:



“Ý mày là gì?”

Gã kia liếc mắt nhìn quanh, thấy không gian quán vẫn yên tĩnh, hắn mới nói tiếp:

“Ban quản lý bãi rác! Đám phế liệu đó từ đâu mà có? Bãi gom của Cường cũng không thể tự tạo ra phế liệu, phần lớn phải lấy từ bãi rác. Mà bọn quản lý bãi rác cũng đâu được hưởng lợi gì khi Cường ngày càng mạnh. Mày thử nghĩ xem, trước đây bọn mình giao dịch với Hải ‘hói’ và Nam ‘rô’ nhưng ai chẳng biết bọn chúng chỉ là con tốt, đứng sau đó là những tay to hơn trong ban quản lý.”

Đám đầu nậu sững lại, mắt bừng lên khi nghe đến tên Hải ‘hói’ và Nam ‘rô’. Hai cái tên này không còn xa lạ gì với giới thu gom phế liệu, bởi cả khu bãi rác đó trước kia gần như nằm trong tay hai kẻ này.

Nhưng tất cả đều hiểu ngầm rằng chúng chỉ là bề mặt, còn quyền lực thực sự nằm ở một thế lực cao hơn - những người có quyền trong ban quản lý bãi rác. Hải và Nam có thể lộng hành nhờ thế lực này chống lưng, và rõ ràng, đám quản lý bãi rác chắc chắn cũng chẳng vui vẻ gì khi Cường thu gom gần như toàn bộ phế liệu, gián tiếp tước đi phần lợi của chúng.

Gã râu rậm gật đầu, bắt đầu hiểu ra vấn đề:

“Mày nói đúng. Bọn quản lý bãi rác chẳng được lợi gì từ thằng Cường. Nếu chúng ta tìm cách liên hệ với chúng... thì có thể đẩy Cường vào thế khó.”

“Đúng vậy,” gã kia đáp, nhếch mép cười nhạt. “Chúng ta không cần đối đầu trực tiếp với Cường. Cứ để ban quản lý ra tay. Bọn chúng có đủ quyền lực để gây khó khăn, thậm chí c·ướp lại quyền thu gom từ tay Cường.”

Một gã khác ngồi gần đó xen vào:

“Nhưng mà mấy tay trong ban quản lý bãi rác cũng toàn kẻ tham lam. Nếu không cẩn thận, bọn mình có thể tự rước họa.”

Gã râu rậm ngẫm nghĩ, rồi đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn:

“Không sao. Đằng nào cũng đã đến đường cùng, chẳng còn gì để mất. Tao sẽ thử liên hệ với người bên đó. Nếu bọn họ đồng ý giúp tụi mình, thì... chuyện sẽ dễ dàng hơn.”

“Cẩn thận vẫn hơn. Mấy tay làm việc trong chính quyền đều không đơn giản. Nhưng nếu thuyết phục được chúng, Cường sẽ không còn dễ dàng như bây giờ nữa,” một gã khác lên tiếng, ánh mắt lóe lên sự hăm hở.

Không khí trong phòng dường như thay đổi. Một kế hoạch mới dần thành hình trong đầu từng kẻ ngồi quanh bàn. Bọn chúng không còn phải đối đầu trực diện với Cường nữa, mà có thể dựa vào thế lực lớn hơn để gây khó dễ cho hắn.

“Tao có người quen biết, để tao hẹn gặp xem hắn ta nói gì,” gã râu rậm gật đầu quyết định.

Cả bọn cùng nhau lặng lẽ đứng dậy, từng người rời khỏi quán trong im lặng, như những bóng ma biến mất vào màn đêm.

P/s: Cầu đánh giá, cmt, đề cử. truyện cần có tương tác để không bị drop
— QUẢNG CÁO —