Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 34: Cho Vay Nặng Lãi



Chương 34: Cho Vay Nặng Lãi

Nhiệt độ buổi chiều đột nhiên trở nên oi bức, như thể báo hiệu sắp có cơn mưa.

Trong một văn phòng nhỏ hẹp nằm gần khu phế thải, không khí nặng mùi ẩm ướt và hơi thối phảng phất khắp nơi. Từ cửa sổ văn phòng, có thể nhìn ra đống phế liệu chất cao ngất, với những chiếc xe tải cũ kỹ xếp hàng dài chờ đến lượt đổ rác. Tiếng còi xe inh ỏi vang vọng trong không gian ảm đạm.

Toàn, phó ban quản lý bãi rác, đang ngồi trước chiếc bàn gỗ cũ, đầu cúi xuống tập trung vào đống giấy tờ trước mặt. Hắn nay tuổi đã ngoài bốn mươi, dáng người thấp đậm, với gương mặt mập mạp và bộ ria mép lưa thưa, đang loay hoay xử lý đống báo cáo. Bộ quần áo công nhân nhầu nhĩ trên người hắn thêm phần xác xơ trong cái không gian mờ mờ bụi bẩn ấy.

Cánh cửa văn phòng khẽ mở ra, một bóng người bước vào, kèm theo tiếng gõ cửa khô khốc.

“Anh Toàn, có người muốn gặp,” giọng một người đàn ông trẻ đứng ngoài cửa nói. Đó là Dũng, một trong những người phụ trách quản lý hiện trường.

Toàn ngước lên, đôi mắt uể oải nhìn về phía Dũng:

“Ai vậy?”

“Là Tùng ‘móm’ đầu nậu thu gom phế liệu. Hắn nói có chuyện muốn bàn riêng với anh”

Toàn khẽ nhíu mày. Cái tên Tùng ‘móm’ không xa lạ gì với hắn. Là một trong những kẻ thu gom phế liệu quanh khu vực này, Tùng cùng giới đầu nậu thường xuyên có những mánh khóe để trục lợi. Tuy nhiên, hôm nay hắn đến đây ắt hẳn không phải chuyện gì đơn giản.

“Cho hắn vào,” Toàn ra lệnh, rồi ngồi lại ngay ngắn, chờ đợi.

Một lát sau, Tùng ‘móm’ bước vào, theo sau là một tên đàn em. Hắn là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt gầy gò, hai gò má hóp lại, khiến bộ râu móm mém càng nổi bật. Cái tên "Tùng móm" cũng từ đó mà ra. Hắn cười nhạt, nhưng nụ cười không hề có chút thiện cảm, mà thoáng châm chọc.

“Chào anh Toàn. Lâu quá không gặp.”

Toàn ngồi thẳng lên, đôi mắt không mấy thân thiện:

“Không cần vòng vo. Mày đến đây làm gì?”

Tùng lùi lại một chút, đưa tay xoa xoa cái cằm:

“Tôi đến để bàn một chuyện... có lợi cho cả anh và tôi. Chắc anh cũng biết gần đây ở bãi hoang xuất hiện một điểm gom phế liệu mới làm ăn rất tốt. Phế liệu chúng tôi thu được ngày càng ít, còn chúng nó thì cứ gom hàng trơn tru. Anh biết rồi đấy, dân đầu nậu bọn tôi cũng cần sống. Không thể cứ để bọn họ lên mặt mãi được.”

Toàn khoanh tay, gương mặt điềm tĩnh nhưng đôi mắt ánh lên vẻ cảnh giác. Là người quản lý trực tiếp bãi rác, hắn đã biết về Điểm Gom Bãi Hoang từ lâu, và biết rằng bọn trẻ con lang thang đang dần chiếm lĩnh thị trường phế liệu. Tuy nhiên, Toàn lại đang gặp phải vấn đề lớn hơn liên quan đến báo chí. Vụ Hải ‘hói’ và Nam ‘rô’ bị khui ra về việc bóc lột trẻ em còn chưa kịp lắng xuống. Nếu hắn can thiệp vào lúc này, rất có thể sẽ thu hút sự chú ý không mong muốn.



“Mày nghĩ tao có thể làm gì được chuyện này?” Toàn hỏi, đôi mắt khẽ nheo lại.

Tùng nhếch môi cười, tiến gần thêm một bước:

“Anh Toàn, đừng giả vờ như không biết. Cả khu vực này ai chẳng biết quyền lực thực sự nằm trong tay ban quản lý bãi rác. Anh mà muốn thì tụi nó chỉ là con tép trong ao thôi.”

Toàn hít một hơi sâu, cẩn thận cân nhắc. Hắn biết vụ việc kia ảnh hưởng không tầm thường, nhưng việc Tùng ‘móm’ nói cũng không phải vô lý. Nếu hắn muốn, chỉ cần một lệnh cấm thu gom phế liệu từ phía bãi rác, bãi thu gom kia sẽ gặp rắc rối lớn.

“Tao không phủ nhận bọn nó đang phát triển nhanh,” Toàn trầm ngâm nói, giọng cẩn trọng, “Nhưng mày cũng biết đấy, cái vụ của Hải ‘hói’ và Nam ‘rô’ chưa qua. Nếu tao nhúng tay vào quá sâu lúc này, sẽ có nhiều con mắt soi mói. Mà tụi nhà báo thì tao không muốn dây vào.”

Tùng gật đầu, thở dài ra chiều thông cảm, nhưng trong ánh mắt lộ rõ ý đồ:

“Tôi hiểu chứ. Anh luôn biết cách cân nhắc. Nhưng mà này, không phải cứ ngồi im mà chờ mọi thứ qua đâu. Chúng ta vẫn phải bảo vệ miếng cơm manh áo chứ, đúng không?”

Toàn im lặng, tay gõ nhẹ trên bàn, như đang suy nghĩ. Hắn biết, nếu không giải quyết vấn đề với bãi gom, chẳng sớm thì muộn sẽ có thêm những vụ ồn ào khác.

Bãi gom phế liệu phát triển ngày càng mạnh, và việc đó gây tổn thất trực tiếp đến cả những đầu nậu như Tùng và đến cả lợi ích của ban quản lý. Nhưng, vấn đề là ở thời điểm n·hạy c·ảm này, một nước đi sai lầm có thể khiến hắn bị lôi vào những rắc rối không đáng có.

“Để tao xem xét,” Toàn cuối cùng nói, giọng lưỡng lự. “Nhưng tao nói trước, nếu có hành động gì, phải kín đáo. Tuyệt đối không được làm rùm beng. Nếu bọn nhà báo đánh hơi được... thì cả tao lẫn mày đều không xong.”

Tùng ‘móm’ gật đầu lia lịa, cười đắc ý:

“Tất nhiên, tất nhiên. Tôi cũng chỉ muốn mọi chuyện êm xuôi thôi mà.”

Cả hai trao nhau ánh mắt hiểu ngầm, rồi Tùng đứng dậy:

“Vậy tôi không làm phiền anh nữa. Hy vọng chúng ta sớm có tin tốt.”

Toàn chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Khi bóng Tùng và đàn em khuất dạng ngoài cửa, hắn ngả lưng ra sau ghế, nhắm mắt lại, đôi tay đan vào nhau suy nghĩ. Cường... cái tên mới nổi này đã gây ra nhiều phiền toái hơn hắn tưởng. Nhưng dù sao, Toàn cũng không thể bỏ qua việc giữ vững quyền kiểm soát khu bãi rác này. Chỉ có điều... phải tìm ra cách hành động sao cho thật khôn khéo, không để bị cuốn vào những trò hề của lũ nhà báo và dư luận.

Trong không khí nồng nặc mùi rác rưởi, Toàn ngồi đó, chìm trong suy nghĩ phức tạp về nước đi tiếp theo của mình.

***

Buổi chiều muộn, ánh nắng hắt hiu phủ lên bãi thu gom phế liệu khiến đống sắt vụn và những mảnh kim loại cũ kỹ ánh lên những vệt sáng chập chờn.



Tiếng xe tải ì ạch tiến vào bãi, cùng tiếng ồn ào của những người công nhân đang dọn dẹp, tạo nên một khung cảnh lộn xộn nhưng quen thuộc. Hùng, với khuôn mặt rám nắng và bộ quần áo công nhân đã sờn, ngồi trên một chiếc ghế nhựa cũ trước cửa văn phòng. Đôi mắt hắn nheo lại vì mệt mỏi, nhưng trong lòng lại phấn khởi vì tháng này bãi thu gom phế liệu lẫn cá nhân hắn đều có thu nhập tốt.

Đúng lúc đó, một nhóm người bước vào khu bãi, trong đó có Thành – một người bạn cũ của Hùng. Thành từng học cùng với Hùng thời phổ thông, nhưng đã bỏ học sớm để làm đủ nghề ngoài đường. Giờ gặp lại, Thành cười cười tiến đến gần, vỗ vai Hùng một cách thân thiện.

“Hùng, lâu rồi không gặp. Nghe nói giờ mày làm quản lý ở đây, phất lên rồi hả? Nhiều tiền lắm ha!” Thành cười nhạt, mắt lấp lánh như đang có ý đồ gì đó.

Hùng lắc đầu, cười nhạt:

“Tao chỉ là làm thuê thôi, đâu phải chủ gì đâu mà phất lên. Tiền đâu mà dư dả.”

Thành vẫn không tin, nhìn quanh bãi phế liệu rồi quay lại Hùng, giọng nghi ngờ:

“Đừng có khiêm tốn với tao. Mày là quản lý ở đây, phế liệu đổ về đây cũng là qua tay mày cả. Chả lẽ không bỏ túi được chút nào à?”

Hùng thở dài, cố gắng giải thích:

“Tao làm thuê thật, lương chỉ đủ sống thôi. Tiền không phải của tao, mày biết mà. Chỗ này là của người khác, tao chỉ phụ trách quản lý thôi”

Nhưng Thành không dễ dàng buông tha. Hắn đưa tay lên, vỗ vai Hùng thêm lần nữa, lần này là một cái vỗ nặng nề:

“Thôi đi, mày đừng giấu nữa. Bọn tao cũng có chút khó khăn, muốn mượn mày ít vốn làm ăn. Mày xem thế nào giúp anh em một tay đi. Đừng keo kiệt!”

Mấy gã bạn của Thành đứng bên cạnh cũng hùa vào, nhao nhao nói theo.

“Phải đó, Hùng! Giúp đỡ nhau lúc khó khăn, sau này bọn tao có cơ hội sẽ không quên ơn mày đâu!”

Hùng lắc đầu, nhưng không biết phải làm sao để thoát khỏi cái vòng vây này. Đúng lúc đó, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ phía xa. Cường, trong bộ quần áo đen giản dị với con mèo đen trên vai chậm rãi bước đến. Đôi mắt hắn quét qua nhóm người đang đứng quanh Hùng.

“Có chuyện gì thế?” Giọng Cường lạnh lùng cất lên, làm cả nhóm giật mình.

Thành quay lại, đôi mắt hơi dao động khi gặp khí thế độc đoán trên người Cường và con mèo phát ra.



“Hùng, đây là…”

Nghe Thành hỏi, Hùng nhếch miệng đáp:

“Đây là Cường, đừng nhìn cậu ta còn nhỏ, nhưng là chủ của bãi thu gom này đấy. Muốn vay tiền thì phải tìm cậu ta!”

Thành khó tin khi nghe được câu trả lời của Hùng, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói với Cường:

“À... cũng không có gì đâu. Bọn tao đúng là đến gặp Hùng để mượn ít tiền làm ăn thôi”

Cường nhếch mép, đôi mắt lóe lên chút gì đó đầy ý nhị. Hắn bước tới gần Hùng, đặt tay lên vai một cách nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực:

“Mượn tiền? Được thôi. Nhưng tiền ở đây đều là của tôi và không có chuyện vay không lãi. Nếu muốn vay, thì phải theo luật.”

Thành nuốt khan, hắn biết trong lời nói của Cường không hề có đùa cợt:

“Luật gì?”

Cường cười lạnh, giọng hắn trầm nhưng rõ ràng từng chữ:

“Năm nghìn một triệu một ngày, trả hàng tuần! quá hạn lãi tăng gấp đôi”

Cả nhóm nghe xong mặt mày tái mét, chẳng ai dám nói thêm lời nào. Mức lãi suất như thế chẳng khác nào g·iết người, nhưng trước ánh mắt sắc lạnh của Cường, không ai dám phản đối.

Thành đứng im một lúc, rồi cười gượng:

“Thôi, chắc bọn tao... cũng không cần vay nữa. Chỉ là đùa thôi mà”

Nói xong, Thành nhanh chóng quay sang Hùng, cố tỏ ra bình thường nhưng mắt thì chẳng dám nhìn thẳng:

"Chắc mày cũng bận, khi khác gặp nói chuyện sau nhé!"

Nhóm Thành vội vã lùi dần, bước chân nhanh chóng nhưng đầy lúng túng, như thể chỉ muốn tránh xa chỗ này càng sớm càng tốt. Nụ cười lạnh nhạt hiện lên nơi khóe môi của Cường khi hắn nhìn bọn chúng rút lui, chẳng thèm thêm một lời. Trong thâm tâm, hắn biết rõ, lũ này đã sợ đến mức không dám quay lại nữa.

Sau khi chúng đã biến mất khỏi tầm mắt, Cường quay lại nhìn Hùng. Giọng hắn hạ xuống, nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng, chẳng khác gì lời cảnh cáo ngầm:

“Nhớ đấy, đừng để mấy kẻ không ra gì lôi kéo”

Dứt lời, Cường quay lưng bước đi, bóng dáng hắn trở nên xa dần về phía góc bãi phế liệu. Hắn định tìm Bằng, tiền trong túi của hắn ngày càng nhiều, để c·hết một chỗ thế này thật lãng phí. Cường bắt đầu nghĩ tới những cách phi vụ kiếm lợi khác mà hắn có thể nhúng tay vào để tiền đẻ ra tiền.

P/s: Cầu đánh giá, cmt, đề cử. truyện cần có tương tác để không bị drop
— QUẢNG CÁO —