Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 35: Con Mồi



Chương 35: Con Mồi

Đêm buông xuống một góc khu lao động nghèo, nơi những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo len lỏi giữa những ngôi nhà tồi tàn. Ánh đèn đường vàng vọt rọi xuống những vũng nước đọng sau cơn mưa chiều, phản chiếu những bóng dáng mờ mờ, tạo cảm giác ẩm ướt và tù túng.

Tại một góc khuất, trong căn nhà bỏ hoang cũ nát, sòng bạc ngầm tự phát đã hoạt động từ bao giờ, ánh sáng le lói từ vài chiếc bóng đèn chập chờn soi rõ khuôn mặt hốc hác của những con bạc.

Căn phòng tối om, chỉ có vài luồng ánh sáng mờ từ ngọn đèn nhỏ treo trên trần nhà. Cái bàn gỗ lớn ở giữa phòng là tâm điểm của mọi sự chú ý.

Những kẻ ngồi quanh bàn, phần lớn là dân lao động, vài thanh niên trẻ mặc áo ba lỗ lấm lem dầu mỡ, có người h·út t·huốc lá với vẻ mặt lầm lì, có người liên tục gõ tay lên bàn vì sốt ruột.

Tiếng bài lá lật qua lật lại, tiếng kim loại va vào bát sứ khi đám con bạc chơi xóc đĩa, tiếng tiền xu rơi rành rọt. Không khí đặc quánh bởi khói thuốc lá rẻ tiền, ám mùi chua của mồ hôi và hơi thở của những kẻ đang say máu đỏ đen.

Trong góc phòng, Khánh “Râu” – một gã đàn ông trung niên với bộ râu lún phún, dáng người lêu khêu – đang nhấp từng ngụm rượu rẻ tiền. Gã vừa thua sạch túi ở mấy ván trước, khuôn mặt đanh lại với sự tức giận và thất vọng.

Bên cạnh Khánh, Trung "Béo" – gã thanh niên mập mạp, đeo kính, hai tay vẫn nắm chặt con xúc xắc – cau có nhìn đám người còn lại với vẻ bực bội, miệng lẩm bẩm không ngớt về những lần “đen đủi.”

"Mẹ kiếp, sao ván nào cũng thua thế này?!"

Khánh nhìn Trung, ném cho hắn một cái nhìn trống rỗng, rồi lại ngửa cổ uống một hơi rượu:

"Cứ từ từ. Đợi thời vận đến, tao sẽ gỡ lại tất cả!"

Cùng lúc này, Hoàng - một gã thanh niên gầy gò, khuôn mặt chi chít vết sẹo, ngồi lặng lẽ ở một góc bàn, hai tay run run nắm chặt những lá bài cuối cùng. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, vằn lên những tia máu từ sự căng thẳng và tuyệt vọng. Mồ hôi rịn đầy trên trán Hoàng, chảy thành dòng xuống thái dương. Lúc này, hắn chỉ còn lại vài tờ tiền nhàu nát, đủ để đặt một ván cuối cùng.

"Mày hết tiền rồi à?" Một gã to con ngồi đối diện, cười khẩy, giọng nói đầy vẻ khinh khỉnh khi nhìn thấy đống tiền lẻ của Hoàng.

Hoàng không trả lời, chỉ ném cái nhìn căm phẫn về phía gã to con, rồi liếc mắt về phía mấy kẻ ngồi cùng bàn. Ai nấy đều đang chăm chăm vào những lá bài trên tay, đợi đến lượt mình. Cả căn phòng như bị hút vào cuộc chơi, mỗi kẻ đều mang theo sự tham lam và hy vọng mong manh, không ai muốn buông xuôi, ngay cả khi đang trên bờ vực trắng tay.

“Làm cú chốt đi!” Hoàng tự nhủ với mình, hơi thở nặng nề. Trong đầu hắn, chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Gỡ lại”.

Hoàng run rẩy đặt hết số tiền cuối cùng lên bàn. Hắn liếc nhìn những kẻ xung quanh, đôi mắt chứa đầy nỗi khao khát và sự căng thẳng. Gã không thể thua. Nếu thua nữa, gã sẽ mất tất cả.



Một giây, hai giây trôi qua như kéo dài vô tận. Khi lá bài cuối cùng lật lên, tất cả hi vọng của Hoàng bị đập tan.

Hắn đã thua! Lại thua!

"C·hết tiệt!" Hoàng đập mạnh tay xuống bàn, giọng đầy tức giận, bàn tay nắm chặt đến mức các khớp xương kêu lên thành tiếng. Hắn quay ngoắt lại nhìn mấy thằng bạn bên cạnh, như thể chờ đợi chút hy vọng.

"Tao hết sạch rồi," Hoàng lẩm bẩm, giọng run rẩy. “Cho tao vay ít đi, chỉ đủ để gỡ lại thôi!”

Bọn bạn của hắn ngồi xung quanh đều tránh né ánh mắt, giả vờ như không nghe thấy. Chẳng ai khá khẩm hơn Hoàng là bao, tất cả bọn họ đều đang cạn túi sau nhiều giờ sa vào cuộc chơi.

Khánh "Râu" nhấp một ngụm rượu nữa, nhìn Hoàng với ánh mắt châm chọc. Gã nhếch mép:

“Vay? Vay ở đây á? Mày nghĩ bọn tao có mà cho mày vay chắc?”

Hoàng gục mặt xuống, đôi tay vẫn nắm chặt những lá bài, run run như cố níu giữ chút hi vọng cuối cùng. Trong khoảnh khắc, cả căn phòng như chìm vào im lặng. Tiếng đồng hồ cũ kỹ trên tường tích tắc vang vọng. Không khí căng thẳng tột độ, nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt mỗi kẻ ngồi quanh bàn.

Bỗng cửa phòng sòng bạc mở ra, một luồng không khí ẩm ướt ùa vào. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía ba người mới xuất hiện. Cường, Bằng và Tiến đứng lặng ở cửa, mắt đảo qua một lượt khung cảnh bên trong. Cường, khóe miệng hơi cong lên nhưng không che giấu được sự lạnh lùng và đôi mắt sắc bén. Bên cạnh hắn, Tiến và Bằng trông có vẻ bặm trợn hơn, với khuôn mặt lạnh tanh và ánh mắt láo liên.

Tụi con bạc trong phòng im bặt, vài kẻ đã nhận ra hai người lạ và xì xào bàn tán. Họ chưa bao giờ thấy Cường và bọn Bằng, Tiến xuất hiện ở đây trước đó. Cái cách họ bước vào, tự tin và không e dè, khiến bầu không khí càng thêm ngột ngạt.

Đằng sau họ là Dũng "Mắt Lươn" một gã cò mồi khét tiếng trong khu vực. Dũng là tay môi giới chuyên dẫn dắt khách hàng mới vào những sòng bạc tự phát như thế này. Gã cười nham hiểm, đẩy nhẹ lưng Tiến một cái như ra hiệu:

“Đây, hai anh em mới trong nghề, muốn thử thời vận tí thôi. Các chú cứ tự nhiên, tao đảm bảo chúng nó chơi sạch sẽ.”

Một gã thanh niên cao to đứng dậy khỏi bàn, mặt nhăn nhó nhưng không dám thể hiện thái độ. Gã cười hềnh hệch, tay vẫy vẫy về phía bàn, như mời gọi Cường và Tiến:

“Chơi chút chứ? Không thì kiếm chỗ nào xem vui thôi cũng được.”

Cường không nói gì, chỉ bước đến chiếc bàn lớn, ngồi xuống ghế một cách thoải mái như thể đã rất quen thuộc nơi này. Tiến và Bằng đứng ngay sau lưng hắn, không rời mắt khỏi đám người trong phòng, nhìn họ với vẻ nghi hoặc.



Khánh “Râu” đảo mắt qua lại, nheo mày dò xét. Gã cảm thấy sự hiện diện của hai kẻ này không phải ngẫu nhiên.

Khánh cười nhạt, giọng nói lẫn vào khói thuốc:

“Lâu lắm mới thấy có người lạ. Chắc muốn thử ăn may?”

Cường gật nhẹ đầu, đưa mắt nhìn quanh căn phòng như để thăm dò bầu không khí. Bằng một cử chỉ điềm tĩnh, hắn mở chiếc ví da cũ kỹ, lấy ra một xấp tiền dày cộp, đặt lên bàn một cách hờ hững nhưng đủ để gây sự chú ý.

“Chơi vài ván vui thôi,” Cường nói, giọng trầm ấm nhưng đầy tự tin. “Có khi gặp vận may thì sao.”

Cả phòng im lặng thêm vài giây nữa, trước khi những con bạc khác bắt đầu cười xòa, phá tan bầu không khí căng thẳng. Một gã khác ngồi cạnh Khánh, tên Phúc “Lốp” – một tay buôn phụ tùng cũ – liếc qua xấp tiền, rồi nhìn Tiến và Cường với vẻ nửa tin nửa ngờ:

“Được đấy, chơi đi! Nhưng ở đây không có cho vay đâu. Thua thì chịu, thắng thì ăn thôi.” Gã cười khẩy, ném ánh mắt về phía Hoàng, người vừa ngửa mặt ra đằng sau, đầy thất vọng.

Cường ngồi dựa lưng vào ghế, nhìn quanh sòng bạc với vẻ bình thản, nhưng trong lòng hắn đang tính toán. Mục tiêu của hắn và Tiến không phải là những trò đỏ đen kia. Chúng chỉ là cái cớ, cái màn khói để che giấu mục đích thực sự: tìm kiếm những con mồi tuyệt vọng, những kẻ đã đánh mất mọi thứ nhưng vẫn ôm mộng gỡ gạc. Cái cảm giác thua rồi lại muốn gỡ, muốn đâm đầu vào nữa, chính là điểm yếu mà Cường và Tiến đang chờ để khai thác.

Tiến đứng cạnh Cường, mắt đảo khắp phòng, quan sát những kẻ xung quanh với cái nhìn sắc lạnh, như một con thú săn mồi lặng lẽ rình rập. Những ánh mắt căng thẳng, khuôn mặt mệt mỏi, những cái liếc nhanh vào túi tiền trống rỗng... tất cả đều là dấu hiệu của những con bạc đã kiệt sức. Hắn nhếch mép, ánh mắt dừng lại ở một vài gã đang cắn chặt môi, rõ ràng là đã thua sạch.

Hoàng ngồi lặng ở góc bàn, tay vẫn nắm chặt đống bài đã vô dụng, mắt đỏ ngầu và cơ thể run rẩy. Hắn đã thua ván cuối cùng, số tiền ít ỏi còn sót lại đã tan biến. Mồ hôi túa ra trên trán, mặt Hoàng co rúm lại trong nỗi tuyệt vọng.

Khánh "Râu" nhếch mép nhìn Hoàng, giọng điệu đầy khinh miệt như thể quên mình cũng chẳng giỏi giang gì trong trò này vậy:

“Chơi thế này thì cầm cả nhà cũng không gỡ nổi đâu.”

Hoàng không nói gì, chỉ hít một hơi dài, đôi mắt hoang dại quay cuồng như đang tìm lối thoát. Hắn biết mình không thể về tay trắng, nhưng làm sao để có tiền đánh tiếp? Nợ nần đã ngập đầu, bán hết đồ đạc cũng không đủ gỡ gạc nữa.

Cường liếc nhìn Tiến, khẽ ra hiệu. Đã đến lúc!

Tiến bước chầm chậm về phía Hoàng, nét mặt thân thiện một cách giả tạo. Hắn ngồi xuống ghế cạnh Hoàng, vỗ nhẹ lên vai như một người bạn lâu ngày gặp lại. “Chơi không vui à, anh bạn?” Tiến nói, giọng đều đều nhưng không che giấu sự toan tính trong lời lẽ.



Hoàng quay sang, mắt đầy sự bất ngờ khi thấy gã lạ mặt mới tới bắt chuyện với mình, nhưng hắn đang quá bối rối để nghĩ nhiều. Tiến tiếp tục, giọng ngọt ngào hơn:

“Anh em mình đều là người trong nghề, tôi hiểu cái cảm giác muốn gỡ. Nhưng cạn tiền thì làm gì mà đánh tiếp được, đúng không?”

Hoàng cắn môi, không đáp. Mạch máu trên cổ hắn giật giật theo nhịp tim đập nhanh. Hắn biết rõ, để tiếp tục, chỉ có một con đường duy nhất: vay nợ. Nhưng ai sẽ cho hắn vay trong tình cảnh này?

Tiến nhún vai, cười khẩy:

"Nếu thiếu vốn, tôi có thể giúp. Không cần nhiều, chỉ đủ để gỡ thôi. Chỉ cần một khoản nho nhỏ, vài triệu chẳng hạn. Anh bạn có gì cầm thì cứ nói."

Hoàng nuốt khan, ánh mắt dao động. Hắn biết rõ những kẻ cho vay nặng lãi như là nguy hiểm, nhưng lúc này, lòng tham và sự tuyệt vọng đã lấn át tất cả. Hắn không thể thua thêm, nhưng cũng không thể dừng lại.

Cường vẫn ngồi ở xa, lặng lẽ quan sát mọi thứ. Những con bạc khác cũng đã bắt đầu nhận ra sự hiện diện của Tiến và Cường, nhưng họ không mấy quan tâm. Tất cả đều đang bận chìm trong ván bài, trong những nỗ lực gỡ gạc.

Khánh "Râu" ngửa cổ uống thêm một ngụm rượu, mắt liếc nhìn Tiến với vẻ thờ ơ. Gã biết rõ trò này. Nhiều năm lăn lộn trong các sòng bạc ngầm, Khánh đã chứng kiến không ít kẻ như Hoàng, những con mồi sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ để giữ lại chút hi vọng mong manh. Gã cũng lờ mờ nhận ra mục đích của hai kẻ lạ mặt, biết bọn cho vay nặng lãi xuất hiện ở đây không phải để chơi, mà để vờn mồi.

Trung "Béo" bên cạnh Khánh cũng cau mày quan sát Tiến, mắt liếc về phía Cường. Gã đã từng nghe phong thanh về kiểu người này. Đám dân lao động trong khu vẫn thì thầm về những tay anh chị chuyên cho vay lãi cắt cổ, lấy đồ cầm cố của những kẻ sa cơ. Nhưng chẳng ai dám cản chúng, vì kẻ nào dám động đến lại gặp rắc rối lớn.

Hoàng nhìn quanh, không còn lựa chọn nào khác. Hắn quay sang Tiến, rút từ trong ví ra một tờ đăng ký xe, giọng khản đặc: “Nếu tao cầm con Wave này, mày cho tao vay bao nhiêu?”

Tiến cười, cầm đăng ký xe lên xem, mắt lóe lên một tia sắc lạnh. Hắn đã thành công:

“Xe máy à? Ừ, cũng được đấy. Tao cho mày vay năm triệu, đủ để chơi tiếp vài ván. Nhưng nhớ, lãi suất thì cao đấy, mày phải trả cả gốc lẫn lãi trong tuần tới. Đồng ý không?”

Hoàng do dự trong một thoáng, nhưng rồi sự cám dỗ của hi vọng mỏng manh khiến hắn gật đầu. Tiến quay lại ra hiệu cho Bằng. Bằng đứng dậy, tiến đến, rút ra một tờ giấy nhỏ, đưa cho Hoàng:

“Ghi thông tin và ký vào đây! Xe máy của mày giờ thuộc về bọn tao. Mày có một tuần để chuộc lại, nếu không… thì tự biết đấy.”

Hoàng hấp tấp ký vào tờ giấy, không hề biết rằng mình vừa ký vào bản án nợ nần. Nhưng hắn không quan tâm, chỉ muốn có tiền để tiếp tục. Ngay khi nhận được tiền, Hoàng lao ngay vào bàn bạc, tiếp tục cuộc chơi như một kẻ đang chìm đắm trong cơn cuồng loạn.

Cường và Tiến lặng lẽ đứng lên, cười nhạt nhìn cảnh tượng đó. Một con mồi đã dính bẫy. Bọn họ vẫn còn nhiều kẻ khác trong phòng này để tìm tới. Sòng bạc ngầm đầy những con bạc tuyệt vọng, và Cường, Tiến biết rõ, đêm nay sẽ là một vụ làm ăn lớn.

Trong cái không gian tù túng của căn nhà bỏ hoang, tiếng bài lá vẫn xào xạc, những con bạc vẫn đắm mình trong cơn say đỏ đen. Nhưng phía sau, Tiến và Cường đã nhanh chóng quay lại vị trí, tiếp tục quan sát. Họ không cần vội vã, vì sớm muộn gì, sẽ có thêm những kẻ như Hoàng, chìm trong vũng lầy của sự tuyệt vọng và ham muốn.
— QUẢNG CÁO —