Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 36: Đòn Cảnh Cáo



Chương 36: Đòn Cảnh Cáo

Những ngày sau đó, mọi thứ dần diễn ra đúng như kế hoạch của Cường. Bằng và Tiến đều đặn xuất hiện ở những sòng bạc ngầm, như hai con sói len lỏi giữa đám đông những kẻ mất sạch cả tài sản lẫn hy vọng.

Các sòng bạc nằm sâu trong những con hẻm tối tăm, nơi ánh đèn hiếm hoi chiếu sáng chỉ làm tăng thêm vẻ u ám, lạnh lẽo. Đám con bạc, với đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt hốc hác vì thức trắng đêm, ngồi quằn quại trên chiếu bạc. Họ khát khao gỡ gạc, bàn tay run rẩy vì thèm đặt cược, vì chút hy vọng mong manh lật ngược thế cờ. Với Bằng và Tiến, những kẻ này chính là "mỏ vàng."

Mỗi đêm, cả hai trở về với những món hời không nhỏ. Đó là đống tiền lời từ những con bạc khát máu, sẵn sàng cầm cố tài sản, thậm chí cả linh hồn, chỉ để tiếp tục ván cược.

Lãi suất cắt cổ? Không thành vấn đề, khi lòng tham và tuyệt vọng đã đẩy họ vào con đường không lối thoát.

Tối hôm ấy, Bằng và Tiến quyết định đến một sòng bạc mới, nằm sâu ở vùng ngoại ô. Đây không phải nơi xa lạ với dân chơi bạc trong vùng, nhưng với hai gã, đây là địa bàn mới, chưa ai khai thác. Một cơ hội lớn!

Sòng bạc nằm trong một căn nhà cũ kỹ, lọt thỏm giữa khu đất hoang vắng. Ngôi nhà với những bức tường loang lổ, mặt tiền rêu phong và cửa sổ nứt vỡ, thoạt nhìn như căn nhà bị bỏ hoang từ nhiều năm trước. Nhưng ngay khi bước qua cánh cửa gỗ cọt kẹt ấy, một thế giới hoàn toàn khác mở ra – đầy mùi cám dỗ, mùi tiền, và mùi máu.

Tiếng bài lách cách vang lên trong không khí nặng mùi thuốc lá và mồ hôi, hòa cùng những tiếng xì xào, tiếng rít thuốc, tiếng xí ngầu lăn trên đĩa. Ánh đèn vàng nhạt từ mấy bóng đèn trần cũ kỹ chỉ đủ để soi rõ những gương mặt căng thẳng đang dán mắt vào chiếu bạc. Những khuôn mặt ấy, qua mỗi lần thua, lại càng thêm méo mó vì sự căm tức và tuyệt vọng.

Bằng tựa lưng vào bức tường ẩm mốc, ánh mắt sắc lạnh quét qua căn phòng. Gã quan sát, đánh giá từng con bạc như một con sói đang rình mồi. Gã thấy rõ những kẻ đang dần mất kiên nhẫn, những cái nhìn chằm chằm vào đống bài, vào số tiền đã mất. Đó là mục tiêu của hắn.

Còn Tiến, ngồi lặng lẽ ở một góc phòng, châm điếu thuốc. Khói thuốc mỏng manh uốn lượn trong không khí, hòa lẫn vào cái ngột ngạt của sòng bạc. Hắn chẳng vội vã, mọi thứ đã nằm trong tính toán. Hắn biết, chỉ cần ngồi đó, lặng lẽ chờ đợi, con mồi sẽ tự đưa đầu vào bẫy.



Chừng một lúc sau, Bằng khẽ liếc Tiến, ra hiệu. Họ đã chọn được mục tiêu – một gã đàn ông trung niên, trán lấm tấm mồ hôi, tay không ngừng vò mái tóc rối bù. Gã vừa thua trắng một ván lớn. Khuôn mặt gã méo mó vì tức giận, ánh mắt lộ rõ vẻ cay cú, thèm khát gỡ gạc. Gã đã gần như cạn túi, nhưng không muốn rời khỏi sòng bạc với hai bàn tay trắng.

"Bây giờ là lúc," Bằng khẽ nói, mắt vẫn không rời gã đàn ông.

Tiến gật đầu, dập điếu thuốc xuống nền đất, đứng dậy bước về phía bàn bạc. Hắn điềm tĩnh, không chút vội vã, nhưng đủ để gây sự chú ý với đám người trong phòng. Hắn tiến đến bên cạnh gã đàn ông, ngả người xuống, khẽ vỗ vai:

"Có vẻ như anh đang cần chút vốn để gỡ lại, đúng không?"

Gã đàn ông giật mình, quay đầu lại. Ánh mắt của hắn thoáng chút ngờ vực, nhưng sự tuyệt vọng đã lấn át lý trí. Gã không trả lời, chỉ im lặng nhìn Tiến.

Tiến nở nụ cười nửa miệng, cúi thấp người nói nhỏ:

"Chúng tôi có thể giúp. Chỉ cần một chút lãi suất, đảm bảo anh sẽ có cơ hội gỡ lại toàn bộ. Anh không cần lo, tiền lãi sẽ dễ dàng thôi."

Gã đàn ông lưỡng lự trong giây lát, rồi ánh mắt gã lại đổ dồn vào chiếu bạc, vào đống tiền đang chảy vào tay người khác. Gã biết mình đã mất gần như tất cả, nhưng nếu có cơ hội... chỉ cần một cơ hội.



"Bao nhiêu?" Gã hỏi, giọng khản đặc.

Bằng bước tới, nở nụ cười lạnh:

"Năm nghìn một triệu một ngày. Trả hàng tuần, quá hạn lãi tăng gấp đôi. Đơn giản thôi!"

Gã đàn ông nuốt khan. Mức lãi suất như thế chẳng khác gì c·ướp, nhưng hắn không có lựa chọn khác.

Đang khi Tiến móc tiền đưa cho người này, bất ngờ một âm thanh đột ngột vang lên khiến không khí như bị xé toạc. Cánh cửa phòng bật mở ầm ầm, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào như một con sóng, xua tan bóng tối. Tất cả con bạc trong phòng ngay lập tức quay đầu lại, ánh mắt pha lẫn hoang mang và sợ hãi.

Bước vào từ cửa là bốn gã đàn ông to lớn, mặt mày bặm trợn, ánh mắt đầy sát khí như những bóng ma vừa xuất hiện từ địa ngục. Ánh sáng hắt vào khiến những gương mặt họ trở nên dữ tợn hơn. Bằng đứng vững, bàn tay nắm chặt mép áo khoác da, cảm nhận nhịp tim trong lồng ngực mình đập nhanh hơn. Tiến dừng lại, môi hắn khẽ mím lại, ánh mắt lấp lánh sự căng thẳng.

Một gã trong số bốn người tiến lên, cao lớn như một bức tường, gương mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc lẻm. Hắn bước từng bước chậm rãi nhưng đầy quyền lực về phía Tiến. Khi đứng trước mặt, hắn không cần nói một lời, chỉ đơn giản nhìn thẳng vào mắt Tiến, cái nhìn đầy thách thức khiến không khí trong phòng nặng nề hơn.

“Chúng mày nghĩ đây là địa bàn của ai hả?” Hắn nhổ nước bọt xuống sàn, giọng khàn đặc, lẫn chút mỉa mai.

Tiến không nói gì, chỉ nhếch miệng cười. Nhưng chưa kịp phản ứng, một cú đấm như trời giáng đã lao thẳng vào mặt hắn. Mũi hắn kêu “rắc” một tiếng rõ rệt, máu phun ra như suối. Hắn loạng choạng ngã ngửa ra sàn, mắt tối sầm lại. Chưa dừng lại ở đó, gã to lớn kia lao vào đá thêm một cú vào bụng Tiến, khiến hắn co rúm lại, tay ôm lấy bụng, cố nén tiếng rên đau đớn.

Bằng thấy tình hình bất ổn, lập tức lao tới, nhưng không kịp. Hai gã khác đã đứng chặn trước mặt hắn. Một gã nhanh như chớp vung nắm đấm thẳng vào cằm Bằng, khiến hắn loạng choạng. Chưa kịp lấy lại thăng bằng, một cú đá mạnh khác lao thẳng vào ngực, đẩy hắn ngã vật ra sàn. Hơi thở bị nghẹn lại trong cổ họng, ngực nhói lên như bị kim châm.



Không khí trong phòng trở nên đặc quánh, như một bầu không khí c·hết chóc. Những con bạc xung quanh nín thở, không dám nhúc nhích. Một vài kẻ sợ hãi cúi gằm mặt, cố tránh ánh mắt của những gã vừa bước vào.

Gã to lớn đứng giữa phòng, nhìn xuống Bằng và Tiến đang nằm trên sàn với vẻ khinh miệt. Hắn cúi xuống, tay nắm lấy cổ áo Tiến, kéo hắn ngồi dậy. Ánh mắt Bằng cố tỏ ra cứng rắn, nhưng sâu thẳm bên trong, sự sợ hãi đang dâng trào. Gã hất hàm, nhếch mép cười lạnh lùng:

“Đây là chỗ của bọn tao. Hai thằng chó này lại dám đến kiếm ăn, không biết chữ c·hết viết như thế nào à”

Tiến không đáp. Hắn hiểu rằng không thể nói gì vào lúc này.

Gã kia buông tay, để Tiến ngã phịch xuống sàn. Hắn móc hết tiền trong ví của Tiến trước sự bất lực của hắn rồi quay lưng bước đi, nhưng không quên để lại một câu cuối cùng, giọng nói đanh lại:

“Lần này là cảnh cáo. Lần sau, bọn tao sẽ không nương tay đâu. Mau cút!”

Tiếng bước chân của bọn chúng dần biến mất, để lại sự tĩnh lặng ghê rợn cho căn phòng. Tiến gượng dậy, miệng còn vương máu, hắn nhìn Bằng đang nằm im, b·ất t·ỉnh. Tim hắn đập mạnh trong lồng ngực, không phải vì đau đớn thể xác, mà vì một thứ khác – sự sỉ nhục.

Bọn chúng đã cảnh cáo, và cảnh cáo một cách tàn nhẫn. Hắn biết rõ đây không chỉ là một lời đe dọa. Những kẻ này không phải loại có thể dễ dàng bỏ qua. Chúng là chủ khu này, đã tồn tại ở đây lâu hơn bọn hắn, biết rõ từng ngóc ngách của t·hế g·iới n·gầm.

Tiến ngồi bệt xuống sàn, lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo, đôi mắt vẫn dán chặt vào Bằng đang bất động. Mọi âm thanh như bị nuốt chửng trong cái không gian ngột ngạt ấy, chỉ còn tiếng thở nặng nề của hắn. Vết thương trên cằm nhức nhối, nhưng nỗi đau thể xác không thể so bì với nỗi nhục nhã dồn nén trong lòng. Hắn nuốt khan, lặng lẽ nhìn xung quanh, đám con bạc giờ đã cúi đầu, chẳng ai dám nhúc nhích.

Tiến đứng lên, cố gắng nhấc Bằng dậy. Hắn kéo đồng bọn qua vai, lảo đảo bước về phía cửa. Ra khỏi sòng bạc, đêm lạnh buốt như xát vào da. Tiến thở phào một hơi, gắng gượng đưa Bằng lên chiếc xe máy – vật phẩm cầm đồ của một con bạc mà bọn hắn thu được.
— QUẢNG CÁO —