Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 37: Giông Tố Nổi Lên



Chương 37: Giông Tố Nổi Lên

Đường vào Bãi Hoang khó đi, Tiến dừng xe ở cách lều chừng mấy chục mét. Bóng tối ngoài trời vón cục như cơn giận chực chờ bùng nổ, hắn gần như phải kéo lê Bằng, tên đồng đội đang dính đầy v·ết t·hương, bầm dập từ đầu đến chân.

Tiến nghiến răng, bước chân nặng trĩu trên con đường lầy lội dẫn về Bãi Hoang. Hơi thở của hắn dồn dập, mùi máu tanh và khói thuốc hòa lẫn với không khí hôi hám quanh khu lều trại tồi tàn.

Trời tối dần, ánh đèn vàng vọt từ vài ngọn đèn đường xa xa soi tỏ những vết loang lổ trên áo Bằng. Hắn đau đến không thốt ra được một tiếng, mắt lờ đờ nhìn về phía trước mà không biết mình có còn sống đến nơi hay không. Mỗi bước đi của Tiến như đâm vào lòng đất, lòng hắn sôi sục trong cơn thịnh nộ kìm nén, nỗi nhục nhã khi b·ị đ·ánh tơi bời vẫn còn đè nặng lên ngực.

Khi cả hai đến Bãi Hoang, nơi chỉ có vài căn nhà gỗ dựng tạm bợ trong bóng tối, Cường đã đứng sẵn đợi. Bóng dáng hắn dưới ánh trăng nhạt hiện lên lạnh lẽo.

Cường đang ngậm điếu thuốc, nhả khói từ từ như đang nghiền ngẫm điều gì. Đôi mắt của hắn nheo lại khi thấy hai tên đàn em khập khiễng bước vào, trên người đầy máu me và thương tích.

Bằng khuỵu xuống ngay khi đặt chân tới sân, miệng thở dốc như một con thú vừa thoát khỏi bẫy, còn Tiến thì vẫn đứng, gương mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt đỏ ngầu. Cường rít một hơi thuốc dài, ngọn lửa đầu điếu hắt lên màu đỏ trên gương mặt hắn.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Giọng Cường trầm, như sấm sét vang lên trong đêm. Hắn tiến đến gần, đôi mắt sáng quắc quét lên người Tiến và Bằng.

Tiến nuốt khan, cố giữ bình tĩnh dù lòng đang cuộn trào như sóng. Hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nâng áo Bằng lên để lộ những vết bầm tím, vết rách dài trên cơ thể đầy máu me. Cường nhìn thấy, đôi mắt hắn tối lại, một tia giận dữ lóe lên như lửa cháy trong đêm.

"Là bọn nào?" Cường hỏi, giọng hắn vẫn bình thản, nhưng sâu bên trong, một cơn bão đang âm ỉ hình thành.

Tiến hít sâu, cảm nhận rõ hơi thở nặng nề của mình, trước khi gằn giọng đáp:



"Bọn nó bốn thằng. Thằng nào cũng to cao bặm trợn. Tao nhận ra thằng đầu đàn, nó là thằng Dương 'Trọc' cánh tay phải của lão Khánh 'Rambo' ở bên khu chợ đầu mối, trùm cho vay nặng lãi. Bọn nó tóm được bọn tao ở sòng bạc"

Cường nghe đến cái tên Dương "Trọc" mạch máu trên thái dương giật giật. Dưới ánh sáng mờ nhạt của trăng, khuôn mặt hắn trở nên u tối, như một con thú đang gầm gừ trong bóng đêm.

"Thằng Dương à?" Hắn nhả khói, ánh mắt rít sâu, lầm lì. "Tao biết nó!"

Cường cúi xuống, đôi mắt vẫn dán chặt vào Tiến. Hắn nheo mắt lại, giọng trở nên lạnh lùng hơn: "Bọn nó có nói gì không?"

Tiến nghiến răng đáp:

"Nó nói... đây là lần cảnh cáo. Nếu chúng ta còn dám bén mảng vào địa bàn của tụi nó thêm lần nữa, sẽ không có cơ hội mà về."

Cường đứng thẳng dậy, ánh mắt xoáy sâu vào màn đêm như thể nhìn xuyên qua nó:

"Cảnh cáo hả? Mẹ nó, cái vũng lầy này mạnh thằng nào thằng đó được. Bọn nó nghĩ có thể độc chiếm à?"

Đôi bàn tay của hắn siết chặt, từng khớp xương kêu răng rắc trong bóng tối. Tiếng thở hắt ra của Cường như một lời thề máu đang được chốt lại.

"Tiến!" Hắn gọi lớn, giọng như đinh đóng vào không khí.

"Việc gì?" Tiến lập tức đứng thẳng, cơ thể căng lên, sẵn sàng nhận lệnh.



"Tao muốn tất cả anh em tập trung ngay lập tức. Tụi nó muốn đụng chạm, thì tao sẽ cho chúng nó biết cái giá phải trả. Đêm nay, máu sẽ phải đổ. Bọn nó sẽ hiểu thời thế đã thay đổi"

Tiến không nói gì, chỉ gật đầu rồi rút điện thoại mới cầm đồ gần đây ra, tay thoăn thoắt bấm số. Cường rít thêm một hơi thuốc cuối cùng trước khi dập tắt đầu điếu dưới chân. Hắn nhấc Bằng lên khỏi mặt đất, một tay đỡ lấy tên đàn em đang rên rỉ vì đau đớn nói với một tên đàn em bên cạnh:

"Đưa nó tới trạm y tế phường"

Đám đàn em của Cường trải rộng khắp khu vực, chỉ cần một cuộc gọi là chúng sẽ lũ lượt kéo đến. Sau chừng khoảng mười lăm phút, Bãi Hoang vốn dĩ đã hoang vu, bỗng trở nên ồn ào khi những bóng người xuất hiện từ khắp ngõ ngách, tiếng bước chân rầm rập vang lên trong đêm.

Tiến nhanh chóng tập hợp đủ người, ánh đèn pin loáng thoáng hiện lên trong đêm tối như những con mắt đỏ ngầu của quỷ dữ. Từng tên một, chúng tụ lại quanh Cường, đôi mắt sáng quắc trong màn đêm. Sự căng thẳng, b·ạo l·ực lấp đầy không gian.

"Đi," Cường ra lệnh, giọng hắn lạnh như băng, nhưng chất chứa đầy sát khí. "Tao muốn bọn nó nằm dưới chân tao trước khi trời sáng."

***

Trong một quán rượu lụp xụp ven đường, không gian ngập tràn mùi khói thuốc và hơi men nồng nặc. Dưới ánh đèn vàng nhạt lờ mờ, bốn gã đàn ông ngồi tụ tập quanh chiếc bàn gỗ cũ kỹ, trước mặt là những chai rượu cuốc lủi và vài đĩa mồi. Tiếng cười nói của chúng vang lên, âm thanh ồn ào át đi sự tĩnh lặng của đêm.

Dương “Trọc” ngồi dựa hẳn vào ghế, cánh tay xăm trổ gác lên trên thành, điếu thuốc cháy dở kẹp trên môi. Gã cười khẩy, đôi mắt sắc lẹm lóe lên dưới ánh đèn mờ. Cái đầu trọc bóng loáng của gã phản chiếu ánh sáng từ chiếc bóng đèn treo lơ lửng trên cao, tạo thành một vầng sáng mờ ảo như quầng ma quái.



“Mày thấy không?” Dương khè ra một làn khói, giọng hắn khàn đục như một gã lang thang quen thuộc với đêm đen. “Hai thằng ngu đó, tự dưng mò vào địa bàn của tao kiếm ăn, đúng là muốn c·hết mà không biết cách.”

Một gã đàn em ngồi cạnh, mặt mày căng thẳng, liếc nhìn quanh như sợ điều gì. Hắn cúi đầu xuống, giọng hơi chút lo lắng:

“Anh Dương... tụi nó lì đòn lắm. Liệu có khi nào là người của anh lớn nào khác không? Mình động phải ổ kiến lửa thì sao?”

Dương nghe vậy, lập tức phá lên cười, tiếng cười của hắn vang lên khàn đục, lạnh lẽo như lưỡi dao cùn mài trên miệng bát sứ. Hắn đập mạnh tay xuống bàn, ly rượu rung lên bắn cả ra ngoài.

“Anh lớn nào hả? Ở Tây Hải Thành này, có thằng nào lớn hơn Khánh 'Rambo'? Tụi mày quên tao là ai rồi à? Chỉ có bọn ngu không biết sống c·hết mới dám đụng vào chuyện làm ăn của đại ca Khánh.”

Hắn rít một hơi dài từ điếu thuốc, phả ra làn khói xám mờ mịt, rồi cười nhếch mép đầy khinh thường:

“Mấy con chuột nhắt thôi! Tao thề, tụi nó chỉ là mấy thằng a ma tơ hạng bét, tưởng tới đây kiếm chác được gì, ai ngờ gặp phải bọn tao.”

Cả đám đàn em xung quanh đồng loạt phá lên cười, những khuôn mặt bặm trợn sáng lên dưới ánh đèn tù mù. Dương hất cằm, lôi từ trong áo ra một xấp tiền nhàu nát, hắn vung vẩy trước mặt cả bọn như thể cầm trên tay chiến lợi phẩm quý giá.

“Nhìn đây này!” Hắn hả hê ném xấp tiền xuống bàn, tiếng giấy tiền sột soạt vang lên, ánh mắt hắn rực sáng như kẻ chiến thắng. “Tiền của bọn nó đấy. Tưởng tới đây giật được gì, ai ngờ tự dâng lên tận tay tao. Hai thằng ngu, đúng là không có não!”

Cả bọn lại rộ lên tiếng cười, cười như lũ kền kền vừa phát hiện ra xác thối. Một gã xăm trổ ngồi bên nâng ly rượu lên, nhìn Dương đầy ngưỡng mộ:

“Anh Dương đúng là cáo già! Lần nào cũng tóm được bọn dại dột. Chắc chúng nó không biết mình đang đối mặt với ai đâu.”

Dương ngửa đầu cười lớn, xoa xoa cái đầu trọc bóng loáng, rồi cầm ly rượu của mình lên cụng mạnh với mấy tên đàn em.

“Mày nghĩ tụi nó biết mà vẫn dám à? Đừng lo. Cứ yên tâm mà ngủ, đêm nay tao đảm bảo chúng nó không dám quay lại nữa đâu. Ở cái đất này, đại ca Khánh đã nói rồi, tao là chủ. Còn thằng nào dám vượt mặt, thì chỉ có con đường... vào quan tài.”

Lời hắn vừa dứt, cả đám đồng loạt nâng ly, uống ừng ực như uống máu kẻ thù. Đêm khuya mỗi lúc một sâu hơn, hơi men cay nồng, ánh đèn vàng vọt nhảy múa trên những gương mặt thô bạo, tất cả đều cười nói trong men say của kẻ thống trị. Không ai biết rằng, ngoài kia, một cơn bão đang âm thầm tích tụ, chờ đợi để quét sạch sự hả hê của lũ kền kền vừa no say.
— QUẢNG CÁO —