Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 38: Trận Chiến Tàn Khốc



Chương 38: Trận Chiến Tàn Khốc

p/s: Chương này rất b·ạo l·ực, khuyến nghị cân nhắc khi đọc. Có độc giả sẽ cảm thấy tình huống không xuất hiện ở ngoài xã hội chúng ta hiện tại, nhưng bối cảnh truyện này hoàn toàn là giả tưởng và tuyệt đối không hề lấy nguyên mẫu từ xã hội nước ta nên đừng đặt câu hỏi về độ chân thực của nó. Hãy xem như một xã hội nào đó giống như Mexico chẳng hạn (nếu ai đã xem qua video khủng kh·iếp trên Telegram sẽ thấy đây vẫn chưa là gì)

***

Đêm khuya trên con đường ven sông, ánh trăng lờ mờ soi bóng xuống mặt nước đen kịt, những tàn lá khô rơi lác đác theo gió. Trong quán rượu ven đường, đám của Dương “Trọc” đang no say, cười nói sảng khoái. Tiếng ly chạm nhau lách cách xen lẫn với tiếng cười khinh bỉ, tất cả hả hê tận hưởng chiến thắng sau khi đập mấy thằng ngu dám đụng đến chuyện làm ăn của chúng.

Bên ngoài quán, bóng đêm như vón cục lại, yên ắng một cách kỳ lạ. Bất chợt, một loạt tiếng bước chân mạnh bạo phá tan sự tĩnh lặng đó. Từ xa, dưới ánh sáng hắt hiu của đèn đường, một nhóm người lù lù tiến tới. Cầm đầu là Cường, khuôn mặt lạnh lùng, hốc mắt sâu, cái bóng dài của hắn lấn át cả những kẻ đi theo sau. Tiến đi phía sau hắn, mặt còn chưa hết sưng, hằn rõ dấu bầm tím.

Khi nhóm của Cường đến gần, Dương “Trọc” liếc mắt ra ngoài, nụ cười dần tắt trên môi. Gã dằn ly rượu xuống bàn, đứng dậy, hất hàm về phía bọn người mới đến. Tiếng chân loẹt xoẹt của dép lê đập xuống mặt đường đầy vẻ đe dọa, cả quán như nín thở chờ đợi một thứ gì đó sắp xảy ra.

Cường bước thẳng đến hất cằm với Dương Trọc tay chỉ vào Tiến, giọng hắn trầm đục, lạnh lẽo như mùi khói thuốc ngấm vào không khí:

“Mày đánh nó phải không?”

Dương nhướn mày, nhả khói thuốc đầy thách thức, hắn nhếch môi:

“Phải! Thì sao?”

Rồi gã nhìn từ trên xuống dưới Cường, giọng khinh khỉnh hỏi:

“Còn mày là thằng nào?”



Cường không trả lời, ánh mắt hắn sắt lại như muốn đâm xuyên qua kẻ đối diện. Hắn chỉ thản nhiên vung tay, không cần nói thêm lời nào, lũ đàn em lập tức xông lên, gậy gộc trong tay như những bóng ma lướt nhanh về phía trước.

Chỉ trong tích tắc, tiếng hô hét vang lên. Bọn đàn em của Dương “Trọc” chưa kịp phản ứng thì đã bị lùa chạy tán loạn. Dương trố mắt, gã nhận ra mình bị áp đảo về số lượng. Đám Cường đông hơn, gậy gộc bổ xuống không thương tiếc. Hắn vội quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa rút điện thoại ra, bấm số gọi người tiếp viện.

“Bọn chó này chờ đó, đợi tao gọi người!” Dương hét lên khi lao ra khỏi quán, tiếng bước chân rầm rập theo sau gã. Những gã đồng bọn còn lại của Dương chẳng mấy chốc cũng bỏ của chạy lấy người, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, không kịp thở mà cũng không dám dừng lại.

Cường xua người truy đuổi, bá·m s·át phía sau. Tiến lầm lũi chạy theo, tay cầm cây gậy dài, đôi mắt đầy căm hờn. Bọn họ cứ thế chạy qua vài con phố nhỏ, cho đến khi cả hai nhóm dồn nhau đến một bãi đất trống lớn phía sau khu nhà hoang.

Gió thổi ào ạt qua bãi đất trống, cỏ dại mọc um tùm như những chiếc móc sắc nhọn hắt lên trong ánh trăng. Cả hai nhóm đối đầu nhau giữa không gian trống trải, gió lùa qua quần áo phấp phới như cảnh tượng từ một bộ phim gangster đầy kịch tính.

Chỉ ít giây sau, từ phía bên kia, đám đàn em của Dương “Trọc” cũng rầm rập kéo đến. Những tên xăm trổ, mặt mày dữ tợn, tay lăm lăm v·ũ k·hí lao đến như một đàn sói tìm về hang ổ. Bọn chúng đứng đối diện nhóm Cường, không gian căng thẳng đến nghẹt thở.

Dương “Trọc” đứng giữa đám đàn em, thở dốc vì vừa chạy vừa gấp gáp gọi người. Gã nhếch mép cười, tay cầm chắc cái điện thoại vừa tắt màn hình, đưa tay quệt mồ hôi trên trán.

“Mày dám đụng đến tao à?” Dương gằn lên, mắt vằn đỏ như con thú dữ bị dồn vào chân tường. “Ở cái đất này, chúng mày nghĩ có thể lấn sân bọn tao sao?”

Cường vẫn lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao. Hắn nhả một câu đầy thách thức:

“Mày nghĩ mày là ai? Thật cho rằng là bá chủ ở đây à?”

Tiếng ồn ào từ hai phía dội lên như sấm, những lời chửi rủa bắt đầu vang lên. Bọn đàn em của hai bên xốc lại v·ũ k·hí, nhìn nhau như muốn lao vào cắn xé ngay lập tức. Đám của Dương vẫn hừng hực máu nóng, nhưng thấy quân số đối phương vẫn đông hơn thì cũng chùn lại đôi chút.



Không khí căng thẳng như bị đông cứng. Không còn lời nào thốt ra, chỉ có những ánh mắt đỏ ngầu, hằn học nhìn nhau như những con thú hoang sắp lao vào cuộc chiến sống còn.

Sau ít giây, không cần hiệu lệnh, cả hai bên đột ngột xông lên như những con sói dữ, gậy gộc, mã tấu, dao bấm được vung lên trong một trận chiến đầy máu me và điên loạn.

Tiếng thét xé toạc màn đêm, từng nhát gậy vụt xuống vang lên chát chúa, găm vào da thịt. Mã tấu loáng lên dưới ánh trăng nhợt nhạt, từng tia máu bắn ra như những dòng nước đỏ rực.

Đám đàn em của Dương “Trọc” dù ít người hơn nhưng ỷ vào sức lực và sự liều mạng, lao vào như những con thú bị dồn vào chân tường.

Chúng cắn răng mà chịu đòn, mỗi cú đập là mỗi lần sẵn sàng đổi mạng. Bên của Cường tuy đông hơn nhưng có vài đứa chỉ mới mười bốn, mười lăm, bàn tay chưa đủ chai sạn, nhưng dù vậy, bọn chúng vẫn điên cuồng chiến đấu với tất cả những gì có trong tay, dù là một cây gậy hay một mẩu gạch vỡ.

Cường hiển nhiên không đứng ngoài. Hắn là trung tâm của cuộc tàn sát. Đôi mắt lạnh lẽo của hắn quét qua chiến trường, rồi bất chợt, hắn vung mạnh cây dao dài, tiếng thép va vào da thịt vang lên.

Cú chém đầu tiên hạ gục một tên đàn em của Dương. Hắn rít lên một tiếng điên loạn, rồi lập tức lao vào giữa đám đông, con dao trong tay như lưỡi hái của tử thần, cứ mỗi lần vung lên là một tên ngã xuống, tiếng kêu rên vang dội giữa không gian đẫm máu.

Dương “Trọc” không chịu thua, gã rít mạnh hơi thuốc cuối cùng, ném điếu thuốc xuống đất, ánh mắt hung bạo như thú hoang. Gã nhặt một cây gậy sắt từ đám đàn em đang nằm la liệt rên rỉ vì thương tích, hùng hổ lao thẳng về phía Cường.

Tiến lảo đảo tránh được cú đánh của một tên đàn em, vội quay lại thì đã thấy Dương lao đến, gậy sắt trong tay gã vung xuống với lực đủ để phá toang cả hộp sọ.

“Cường! Cẩn thận!” Tiến hét lên, nhưng Cường chỉ nhếch mép, quay đầu lại đối diện với Dương, đôi mắt hắn lạnh lẽo đến ghê rợn. Ngay khoảnh khắc gậy sắt của Dương sắp chạm tới người, Cường nhanh như chớp nghiêng người tránh cú đòn rồi phản đòn bằng một cú đá ngang thẳng vào sườn của Dương. Gã “Trọc” loạng choạng lùi lại, nhưng không kịp phản ứng thì Cường đã áp sát, con dao của hắn vung lên đâm thẳng vào vai Dương, xuyên qua lớp áo da và găm sâu vào thịt.

Dương hét lên đau đớn, máu từ v·ết t·hương phun ra như suối. Nhưng gã vẫn không gục, với bản năng sinh tồn mạnh mẽ của một kẻ quen với chuyện chém g·iết trong t·hế g·iới n·gầm, gã cắn răng, nắm chặt cây mã tấu đang cắm vào vai mình rồi không chút do dự, rút nó ra với một tiếng rít chói tai.



Máu từ v·ết t·hương phun ra, nhưng Dương không quan tâm, như một con thú điên loạn, gã gầm lên, ánh mắt hoang dại lao thẳng về phía Cường với cây gậy trong tay, vung mạnh đánh trả.

Cường thoáng nhìn thấy mối nguy, nhanh như chớp lùi lại một bước, né khỏi cú đánh chí mạng của Dương. Gậy sắt của gã rít lên trong không khí, đập xuống mặt đất với sức mạnh đủ để khiến lớp bụi mù mịt bốc lên. Nhưng không dừng lại ở đó, Dương xoay người, tiếp tục vung gậy loạn xạ như một cơn lốc, cơn đau từ vai dường như càng khiến gã thêm cuồng loạn.

Trận chiến bùng nổ như thể tất cả giới hạn của sự điên cuồng đã bị phá vỡ. Ánh mắt cả hai phía đều hằn lên sự quyết tử, không còn chừa chỗ cho lùi bước. Trong khoảnh khắc đó, bãi đất trống biến thành một chiến trường thực sự, nơi những gậy gộc, mã tấu, dao bấm loang loáng dưới ánh trăng, lao vào nhau trong một cuộc tàn sát không khoan nhượng.

Máu chảy không ngừng, từng giọt thấm đẫm mặt đất, mùi tanh tưởi xộc vào mũi mỗi người tham chiến, khiến cơn thịnh nộ trong họ càng bùng phát. Tiếng v·a c·hạm của kim loại, tiếng rít của những nhát dao đâm vào da thịt, tiếng thét gào của những kẻ b·ị t·hương hòa vào nhau thành một bản hòa tấu của máu và b·ạo l·ực. Những cú đánh đầy cuồng loạn, chẳng còn quy củ, chẳng còn chiến lược. Đây không còn là một trận ẩ·u đ·ả, mà là cuộc chiến sống còn.

Tiến gầm lên, vung gậy đập thẳng vào đầu một tên đàn em của Dương, máu văng tung tóe khắp nơi, mùi tanh tưởi của máu quyện vào không khí, càng khiến mọi thứ trở nên ngột ngạt. Một tên khác lao vào Tiến, dao bấm trên tay lấp lóe trong ánh sáng yếu ớt của đèn đường. Tiến vội vàng né sang một bên trước khi con dao xẹt qua bắp tay, hắn dùng hết sức vung gậy vào hông tên đó, nghe rõ tiếng xương gãy răng rắc, hắn ngã gục xuống đất, không kịp kêu lên tiếng nào.

Cường vẫn là tâm điểm của trận chiến. Hắn như một cỗ máy g·iết người vô cảm, mỗi nhát chém đều chuẩn xác và đầy sức mạnh. Đôi mắt hắn không hề có chút cảm xúc, chỉ tập trung vào một mục tiêu duy nhất – tiêu diệt đối thủ. Dương “Trọc” đã b·ị t·hương nặng, nhưng gã vẫn cố gắng gượng đứng dậy, mắt vằn lên những tia đỏ đầy hận thù. Gã nắm chặt cây gậy sắt, lao vào Cường với tất cả sức lực còn lại, nhưng chỉ trong tích tắc, Cường đã xoay người, vung một cú đấm thẳng vào giữa ngực gã, khiến Dương ngã bật ra sau, nằm bất động trên mặt đất đầy máu.

Trận chiến vẫn tiếp diễn, nhưng rõ ràng cán cân đang nghiêng về phía Cường. Những tên đàn em của Dương dù có hung hãn đến đâu cũng không thể chống lại sự quyết tâm và tàn bạo của đám Cường. Mỗi lần một tên ngã xuống, một tiếng hét lại vang lên, nhưng chẳng mấy chốc, tiếng thét dần nhỏ lại.

Mặt đất loang lổ máu, những bước chân nặng nề đạp lên cơ thể người không một chút thương xót. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, đám đàn em của Dương "Trọc" dần thấm đòn, từng người ngã xuống, hơi thở yếu ớt chìm vào không gian đặc quánh mùi máu tươi. Tiếng gậy gộc đập vào xương kêu răng rắc, tiếng dao bấm cắm vào thịt da xé toạc sự yên lặng của đêm tối. Cả bãi đất không còn là nơi để người ta so đo sức mạnh hay gan lì, mà trở thành cuộc tàn sát đẫm máu, không có lối thoát nào ngoài việc hạ gục kẻ trước mặt.

Cường lúc này đã hoàn toàn trở thành trung tâm của trận chiến, như một con thú săn mồi không ngừng nghỉ. Dao trên tay hắn đã loang đầy máu, từng cú vung là một cơ thể đổ gục. Hắn không còn né tránh, chỉ tiến lên không ngừng, con dao trong tay xoáy sâu vào từng kẻ địch như một lưỡi hái vô hình cắt đứt mọi hy vọng. Cơ thể hắn đã thấm đẫm máu tươi, nhưng mắt hắn không hề chớp lấy một lần. Đôi mắt sắc lạnh đó không hề có chút cảm xúc, ngoại trừ sự tập trung tuyệt đối vào việc kết liễu đối phương.

Dương “Trọc” dù b·ị đ·âm trọng thương, vẫn không chịu gục ngã. Với những kẻ sống c·hết trong t·hế g·iới n·gầm như hắn, nỗi đau thể xác chẳng là gì so với lòng thù hận. Gã nghiến răng bò lên từ mặt đất, máu rỉ ra từ v·ết t·hương nhưng ánh mắt gã vẫn đầy phẫn nộ, gầm lên, cố vùng dậy. "C·hết tiệt... tao chưa xong đâu!" Gã dùng gậy làm điểm tựa, mệt mỏi đứng dậy, loạng choạng tiến về phía Cường một lần nữa, dù trong ánh mắt ấy đã không còn sự tự tin như trước.

Cường nhìn gã, chẳng có chút thương hại nào. Hắn nhếch mép, một nụ cười lạnh lẽo thoáng qua. Hắn bước tới, tiếng bước chân chậm rãi, từng bước một như tiếng đồng hồ đếm ngược đến giờ tử thần. Dương "Trọc" nghiến răng, tay nắm chặt gậy sắt, nhưng gã biết, trận này đã đến hồi kết. Hắn không còn đủ sức để phản kháng. Trong tích tắc, khi Dương vung gậy lên một lần nữa, Cường đã lao tới, nhanh như chớp. Con dao trong tay hắn găm thẳng vào vai Dương, sâu đến mức cảm giác lưỡi dao xuyên qua tận xương.

Dương khựng lại, đôi mắt mở to trong sự hoảng loạn. Hắn cố đưa tay lên nhưng vô lực, hơi thở dồn dập ngắt quãng, máu từ miệng trào ra, và rồi tất cả dần chìm vào bóng tối.

Trên chiến trường, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề, tiếng lạo xạo của bước chân đạp lên những thân xác đổ gục. Đám đàn em của Dương, những kẻ còn sống, lùi dần về phía sau, ánh mắt đầy sợ hãi khi nhìn Cường. Họ biết rằng trận chiến này đã không còn chỗ cho sự phản kháng. Tiếng thét dần nhỏ lại, chỉ còn lại sự im lặng nặng nề của những kẻ còn đứng vững trên bãi đất hoang đầy máu.
— QUẢNG CÁO —