Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 39: Giông Gió Không Ngừng



Chương 39: Giông Gió Không Ngừng

Mười phút sau,

Trận chiến cuối cùng cũng lặng xuống, chỉ còn tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ của những kẻ b·ị t·hương vang lên giữa không gian tĩnh lặng đến rợn người. Trên bãi đất hoang, những thân người nằm la liệt, kẻ bất động, kẻ co quắp quằn quại trong đau đớn.

Không khí đặc quánh mùi máu tươi và mồ hôi, ánh đèn đường mờ nhạt hắt xuống bãi đất trống, soi rõ từng v·ết m·áu loang lổ, quần áo rách nát và khuôn mặt nhăn nhúm của những người tham gia. Bầu không khí vẫn còn nặng nề, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự mệt mỏi và thở dốc của những kẻ kiệt sức.

Ánh trăng bạc chiếu rọi lên khuôn mặt lạnh lẽo của Cường, hắn chậm rãi bước tới nơi Dương “Trọc” vừa tỉnh lại đang nằm thở dốc.

Cường không nói gì, chỉ nhìn xuống gã một lúc lâu, đôi mắt sắc lạnh nhưng không biểu lộ nhiều cảm xúc. Dương gượng ngồi dậy, lưng tựa vào bức tường gạch đổ nát, máu khô bám trên khoé miệng, hai tay nặng nề ôm lấy vai. Gã không còn đủ sức kháng cự nữa.

“Cũng đến lúc rồi,” Cường nói nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ.

Hắn cúi xuống, lục lọi túi áo khoác của Dương. Một thoáng khó chịu hiện lên trên khuôn mặt Dương, nhưng gã không phản ứng. Cường nhanh chóng tìm thấy xấp tiền mà Dương đã c·ướp từ Tiến. Tiền nhàu nát và nhăn nhúm, nhưng đó là biểu tượng của danh dự, của sự công bằng mà hắn muốn đòi lại.

Cường đứng dậy, tay cầm xấp tiền, liếc nhìn những tên đàn em của Dương đang co rúm lại gần đó. Họ cũng chỉ là những gã giang hồ nhỏ bé, theo chân Dương kiếm sống, giờ đây sợ hãi, không dám nhúc nhích. Một vài tên, dù b·ị t·hương nặng, vẫn cố đứng lên, ánh mắt lấm lét nhưng vẫn không giấu nổi sự thù hằn.

“Chúng mày… nghĩ có thể trốn thoát khỏi chuyện này à?” Một gã đàn em của Dương lảo đảo bước về phía Cường, giọng run rẩy nhưng cố tỏ vẻ thách thức. Đại ca tao - Khánh ‘Rambo’ sẽ không để yên đâu. Mày dám động vào địa bàn của ổng, mày c·hết chắc…”

Cường khẽ nhếch mép, ánh mắt sáng lên đầy quyết đoán. “Nếu Khánh ‘Rambo’ không tìm tao, tao sẽ tự tìm hắn.” Giọng nói của Cường vang lên lạnh lẽo, dứt khoát nhưng cũng rất điềm tĩnh. “Nói với hắn thế!”



Gã đàn em, dù cố tỏ vẻ cứng rắn, không thể che giấu nỗi sợ hãi trong ánh mắt. Hắn lùi lại, không nói thêm câu nào, rồi vội vã quay lưng, cùng vài tên khác dìu Dương và đám đồng bọn b·ị t·hương nhanh chóng tháo chạy khỏi hiện trường. Tiếng bước chân rầm rập dội lại, lẫn trong màn đêm.

Cường quay lại, hướng về phía Tiến, lúc này đang loay hoay nâng một vài anh em đứng dậy. Tiến vẫn còn thở nặng nhọc, mồ hôi rịn ướt cả khuôn mặt. Vài vết bầm tím lộ rõ trên má, vết chém trên tay hắn cũng đã sưng tấy.

“Mấy thằng này đưa đi bệnh viện đi!” Cường bảo, giọng điệu bớt căng thẳng nhưng vẫn đầy uy quyền. “Đừng để c·hết vì mất máu!”

Tiến chậm rãi gật đầu, giọng nói yếu ớt:

“Nhưng... tiền viện phí nhiều lắm...”

Cường nhìn thẳng vào Tiến, ánh mắt rắn rỏi:

“Sơ cứu khâu lại v·ết t·hương đã! Trước cứ tạm ứng ra! Tiền viện phí tao sẽ đòi cả vốn lẫn lời từ Khánh ‘Rambo’. Sau đêm nay, mày cũng thấy rõ rồi, mâu thuẫn giữa chúng ta và bọn nó không tránh khỏi nữa.” Cường hít một hơi sâu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía xa xăm, nơi tưởng chừng như khuất trong màn đêm nhưng lại hiện lên đầy sự thách thức. “Nếu đã vậy, tao sẽ làm tới cùng. Tao sẽ xóa sổ cái tên này ra khỏi Tây Hải Thành”

Tiến khựng lại trước sự quả quyết của Cường. Hắn biết, sau đêm nay, mọi thứ sẽ không còn như trước. Những cuộc đối đầu sẽ ngày càng khốc liệt hơn, và không sớm thì muộn, Cường sẽ phải đối mặt trực tiếp với Khánh “Rambo.” Nhưng hắn cũng hiểu rằng, nếu có ai có thể đứng vững trước sóng gió này, thì đó chính là Cường.

Cường quay người lại, trao xấp tiền vừa lấy được từ Dương vào tay Tiến:

“Lo cho bọn nó trước đi! Chuyện còn lại để tao tính. Khánh ‘Rambo’ có muốn hay không, thì tao với hắn cũng phải tính sổ sớm thôi.”

Tiến cúi đầu, nhận lấy tiền, không nói thêm gì. Những ngày này ở chung, hắn biết rõ tính Cường – đã nói là làm, và không bao giờ do dự trước quyết định của mình.



Cường bước đi chậm rãi, đôi chân chắc chắn nhưng có vẻ như đang suy tư về những gì sẽ đến. Đêm nay kết thúc trận ẩ·u đ·ả, nhưng cũng mở ra một cuộc chiến mới lớn hơn, đầy bất trắc hơn. Hắn biết rõ, một khi đã bước vào con đường này, không còn đường lui. Nhưng với hắn, việc xây dựng thế lực không chỉ là để sống sót – đó là cách duy nhất để đứng lên và giành lấy quyền lực trong thế giới đầy tranh đấu này.

***

Đêm vẫn dày đặc, đặc quánh một màu u ám. Ánh đèn đường heo hắt, từng đốm sáng vàng vọt len lỏi qua những cành cây khô khốc, chiếu xuống con phố hoang vắng nơi mà những kẻ lạ mặt không bao giờ dám bén mảng vào. Đây là lãnh địa của Khánh ‘Rambo’ – một trong những đại ca số má bậc nhất vùng này.

Khánh ngồi trong căn phòng nhỏ phía sau quán bar tồi tàn, bên chiếc bàn gỗ cũ mèm. Ánh đèn mờ mờ phản chiếu lên từng vết sẹo trên khuôn mặt hắn, như vết tích của những trận chiến cũ – những kỷ niệm khắc sâu vào đời hắn.

Khói thuốc lá đặc quánh lởn vởn trong không khí, bám vào lớp vách tường đã ố màu theo thời gian. Tiếng nhạc rap nặng nề từ dàn loa cũ trong quán bar vang vọng từ phía trước, nhưng ở phía sau này, giữa không gian tối tăm và tĩnh mịch, chỉ có Khánh ngồi yên, đôi mắt sắc lạnh và đôi bàn tay chai sạn nặng nề gõ nhịp trên bàn, chờ đợi một điều gì đó.

Điếu thuốc kẹp trên hai ngón tay cháy dở, khói lan toả lên cao, bốc từng vòng uốn lượn rồi tan biến vào không khí. Hắn ngồi trầm ngâm, đôi mắt như nhìn thấu mọi sự kiện xảy ra xung quanh. Khánh không cần nói nhiều, sự hiện diện của hắn ở đây đã là sự uy h·iếp đối với những kẻ xung quanh. Không ai dám làm loạn khi biết đây là địa bàn của Khánh ‘Rambo’.

Bỗng, cánh cửa bật mở một cách vội vã, và một tên đàn em lấm lét bước vào, khuôn mặt hắn tái xanh, mồ hôi lấm tấm trên trán. Hắn cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng vẫn không giấu nổi sự run rẩy khi nhìn vào Khánh, người đang ngồi im lặng giữa căn phòng ngột ngạt.

"Anh Khánh..." Tên đàn em cất giọng, giọng hắn khàn đặc, vừa nói vừa thở dốc. "Dương 'Trọc'... và anh em... bị người khác ‘xử’... tối nay."

Đôi mắt Khánh bỗng chốc trở nên sắc lạnh, nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, đôi chân bắt chéo và không hề có chút căng thẳng nào. Hắn rít mạnh một hơi thuốc, đôi mắt liếc nhìn tên đàn em như đợi hắn nói tiếp.



"Dương 'Trọc'... bị hạ gục... Bọn nó tháo chạy hết... người ta bảo là một thằng tên... Cường gì đó..." Tên đàn em tiếp tục, nhưng giọng nói càng lúc càng nhỏ đi khi cảm nhận được luồng sát khí dần toả ra từ Khánh.

"Cường? Là thằng nào?" Khánh nhếch mép, giọng trầm ấm nhưng đầy đe dọa. Hắn nhả khói chậm rãi, như muốn kéo dài từng giây từng phút.

"Bọn nó... vừa nổi lên... chưa rõ thực hư nhưng nghe bảo bọn hắn muốn nhòm ngó mảng cho vay của chúng ta. Đám anh em chạy về đây cũng không dám nói nhiều..." Tên đàn em cuối cùng cũng lắp bắp xong.

Khánh im lặng trong chốc lát, ánh mắt lạnh lùng rời khỏi tên đàn em mà quay về phía trước. Hắn tựa lưng vào ghế, ngả người ra phía sau, một tay đặt hờ lên chiếc ghế da đã sờn, tay còn lại vẫn kẹp điếu thuốc gần tàn.

Gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì rõ rệt, nhưng bầu không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt đến khó thở. Sự im lặng của Khánh là thứ đáng sợ nhất. Mỗi lần hắn im lặng như thế, đàn em xung quanh đều lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Khánh đứng dậy, diệt điếu thuốc vào chiếc gạt tàn nứt vỡ trên bàn, ánh mắt hắn tối lại:

"Cường sao? Mới nổi lên à?"

Hắn nhíu mày, bước ra khỏi căn phòng nhỏ, đi về phía quầy bar. Những khách hàng đang ngồi uống rượu bỗng chốc ngừng mọi hành động khi thấy Khánh bước vào. Hắn không cần nói một lời, không cần ra hiệu, chỉ sự hiện diện của hắn cũng đủ khiến không khí trong quán bar trở nên căng thẳng. Từng kẻ, dù cứng đầu đến mấy, cũng tự giác lui ra, nhường đường cho hắn đi.

Khánh bước đến quầy, tự tay rót cho mình một ly rượu mạnh, đôi tay chai sạn của hắn khiến chiếc ly thủy tinh bé nhỏ trong tay trở nên mong manh. Hắn uống một hơi cạn sạch, rồi đặt ly xuống mặt bàn gỗ kêu “cạch” một tiếng. Mọi ánh mắt trong quán đều đổ dồn về phía hắn, như chờ đợi một tín hiệu gì đó.

"Tao không quan tâm thằng Cường là thằng nào..." Khánh lên tiếng, giọng nói trầm ấm vang vọng khắp phòng, nhưng cũng đầy sự băng giá và uy h·iếp. “Nhưng dám động vào người và sân chơi của tao, thì không có chuyện nó sống yên đâu.”

Hắn nở một nụ cười lạnh lùng, đôi mắt sắc bén lóe lên một ánh nhìn tàn nhẫn. "Mày bảo bọn nó chuẩn bị đi. Chuyện này... phải xử lý ngay." Hắn quay người lại, bước đi dứt khoát về phía cửa, không một chút do dự.

Đám đàn em của hắn lập tức hành động, nhanh chóng tản ra để chuẩn bị cho hành động tiếp theo. Khánh đã lâu rồi không ra tay trực tiếp, đây có lẽ là nguyên nhân khiến nhiều đám cắc ké gan dạ nổi lên. Lần này, hắn sẽ không để thằng gọi là Cường hay bất cứ ai thách thức vị thế của mình. Chẳng ai có thể động đến hắn và địa bàn của hắn mà không phải trả giá.

Ánh đèn đường bên ngoài quán bar phản chiếu lên chiếc xe mô tô đen bóng của Khánh khi hắn bước ra. Hắn đứng yên một chút, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm tối đen như mực, rồi khẽ nhếch mép. Trong cái t·hế g·iới n·gầm này, kẻ mạnh mới là kẻ được quyền lên tiếng, hắn đã sống và thở trong cái cuộc đời này quá lâu để hiểu rằng: hoặc thống trị, hoặc bị hạ bệ.

p/s: Cầu đề cử, bình luận, đánh giá. Cảm tạ đạo hữu caubephihanh, situvodanh07, Quang Massager, DV007, phamlang, sPHkf54388, oaithuong, muso7 đã đề cử và tặng quà!
— QUẢNG CÁO —