Buổi sáng hôm sau, Tây Hải Thành thức giấc dưới bầu trời u ám và nặng nề. Không khí lạnh lẽo bao trùm lấy các con phố, như thể sự im lặng đầy uẩn khúc sau cơn bão đêm qua.
Tin tức về trận chiến đẫm mồ hôi tại khu vực ngoại ô đã nhanh chóng lan truyền khắp các ngõ hẻm, chợ búa, và sòng bạc của giới giang hồ.
Từ những góc khuất tối tăm trong các quán nhậu sáng vỉa hè, những k·ẻ g·iang hồ lấm lem áo khoác da, đôi mắt quầng thâm vì thiếu ngủ, đều đang xì xầm bàn tán.
Ai cũng biết Dương "Trọc" là đàn em thân tín của Khánh "Rambo," một tay cứng đầu, b·ạo l·ực, chẳng ngại ra tay tàn nhẫn. Vậy mà đêm qua, gã và đám đàn em đã b·ị đ·ánh bại thê thảm bởi một kẻ mới nổi chưa nhiều người biết tên. Sự kiện này như một cú đấm vào mặt giới giang hồ Tây Hải Thành, nơi mà quyền lực của Khánh "Rambo" từng không thể bị thách thức.
Trong con hẻm chật hẹp, mùi khói thuốc lá hòa lẫn với mùi ẩm mốc của cống rãnh lâu ngày không được dọn sạch, đám đàn em của các băng đảng ngầm tụ tập thành từng nhóm, xì xào về trận chiến vừa qua. Ánh nắng lẻ loi xuyên qua mớ dây điện chằng chịt trên đầu, càng làm không gian trở nên u tối và bức bối. Những câu chuyện về “Một thằng tên Cường” đã lan nhanh như lửa gặp gió.
“Tao nghe nói thằng Cường mới nổi lên, nhưng đêm qua nó ra tay ghê lắm, chẳng phải hạng vừa đâu,” một gã cao lớn, râu ria xồm xoàm, miệng ngậm điếu thuốc cháy dở, nói với giọng khàn khàn. Gã nhả khói, mắt nheo lại như cố tạo vẻ nguy hiểm. “Dương 'Trọc' còn phải nằm đo đất, bọn đàn em thì vỡ mặt, mà chẳng dám cãi lấy nửa câu.”
Một gã khác ngồi dựa vào tường, cầm lon bia dở dang, khẽ hừ lạnh: “Chắc chỉ là mấy thằng liều, muốn nổi danh một đêm rồi biến mất thôi. Khánh 'Rambo' mà ra tay, thì kẻ nào sống yên?” Hắn nói với vẻ khinh thường, nhưng trong đôi mắt lại không giấu được sự lo lắng. Câu nói dường như chỉ để tự trấn an chính mình, hắn kỳ thực cũng là một kẻ dưới trướng Khánh.
“Tao thì không chắc. Đêm qua mà nghe kể lại... Cường đánh tới không khác gì một thằng có số má. Bọn Dương 'Trọc' bị quần đến mức không ngóc đầu dậy nổi,” một tên khác lên tiếng, vẻ mặt nghiêm trọng. Hắn là tay thạo tin, thường biết rõ tin tức trước cả khi nó lan ra. “Mà nghe đâu, thằng đó còn tuyên bố muốn ‘đụng’ cả Khánh 'Rambo'.”
Lời nói của hắn khiến không khí trong con hẻm chợt trở nên nặng nề hơn. Đám đàn em nhìn nhau, ánh mắt xen lẫn giữa sự kinh ngạc và nghi ngờ.
“Dám nói đụng tới Khánh 'Rambo' à? Nó bị điên hay gì?” Gã cao lớn rít thêm một hơi thuốc, tay run run dù cố tỏ ra bình tĩnh. “Khánh 'Rambo' mà nổi điên thì chẳng ai trụ nổi đâu. Hắn không phải hạng vừa.”
“Không biết thằng Cường này là ai, nhưng chắc chắn không đơn giản chỉ là liều. Dám thách thức cả Khánh 'Rambo' thì hoặc là có chống lưng, hoặc là thằng ngu,” tên thạo tin tiếp lời, mặt hắn thoáng vẻ suy tính. “Nhưng mà... bọn mày thấy không? Chưa ai dám ra mặt cản hắn ngay lúc này. Kể cả Khánh 'Rambo' cũng đang im lặng. Đây không phải chuyện nhỏ đâu.”
Gã cầm bia ngửa cổ uống một hơi, đoạn ngồi dậy, quăng lon bia rỗng vào một góc hẻm. “Thằng Cường này... không biết số má ra sao, nhưng mày có cảm giác gì không? Có vẻ như cả Tây Hải Thành sắp có biến lớn. Mày không thấy rung động trong giới ngầm rồi à? Ai cũng đang chờ xem Khánh 'Rambo' sẽ làm gì.”
Cả đám im lặng trong giây lát, chỉ còn tiếng gió thổi qua, kéo theo mùi ẩm mốc của con hẻm.
“Có biến lớn thật đấy,” gã cao lớn lẩm bẩm, đôi mắt sắc bén lướt qua từng gương mặt trong đám. “Chỉ là, tao không biết chúng ta đứng về phía nào thôi.”
Khắp Tây Hải Thành, những tiếng bàn tán, phán đoán về Cường và đám người của hắn ngày một lớn. Trong những quán café kín đáo, các ông trùm ngầm ngồi với nhau, những gương mặt già dặn, mắt sắc như dao, đang nhíu mày theo dõi tình hình. Họ biết rõ cuộc chiến đêm qua có thể chỉ là mở đầu cho một chuỗi biến động lớn hơn, nơi mà rất có thể ranh giới giữa các thế lực sẽ thay đổi, hoặc ít nhất là lung lay.
“Thằng Cường đó là ai?” Mọi người đều tự hỏi. Đêm qua, chẳng ai ngờ rằng một thằng mới nổi lại có thể khiến Dương "Trọc" phải nhận lấy thất bại nhục nhã như thế. Nhiều tay trùm ngầm đang âm thầm theo dõi, một số thì chờ đợi xem động tĩnh tiếp theo từ Khánh "Rambo." Nhưng một điều rõ ràng là: nếu có kẻ dám đụng tới Dương "Trọc," thì chuyện này chắc chắn không dừng lại ở đó.
Cùng lúc này, tại một căn biệt thự sang trọng nằm trong khu vực trung tâm thành phố, cửa kính dày cách âm, bên trong là những gã đàn ông mặc vest đen, ánh mắt rắn rỏi và sắc bén. Trong căn phòng rộng rãi, ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn chùm lấp lánh chiếu xuống mặt bàn gỗ lớn. Lân "Lão Hổ," một trong những kẻ nắm giữ nhiều mối quan hệ ngầm tại Tây Hải Thành, ngồi dựa vào ghế da, đôi tay to lớn gác lên bàn, miệng nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
“Khánh 'Rambo' sẽ làm gì đây?” Ông ta lẩm bẩm, mắt nhìn xa xăm qua cửa kính, về phía khu vực ngoại ô, nơi trận chiến đêm qua xảy ra. “Nếu thằng Cường đó thực sự có ý đồ, thì mọi chuyện có thể sẽ thú vị hơn ta nghĩ.”
Trong mắt những k·ẻ g·iang hồ Tây Hải Thành, một cơn sóng ngầm đang trỗi dậy, báo hiệu cho những biến động lớn lao sắp xảy ra. Cuộc chiến đêm qua có thể chỉ là bước khởi đầu, nhưng nó đã đánh dấu một điều rõ ràng: sự thách thức đã xuất hiện, và không ai dám chắc điều gì sẽ đến sau đó.
Ở một góc khác của thành phố, trong căn phòng đầy khói thuốc, Khánh “Rambo” không nói nhiều. Đôi mắt hắn tối lại khi trực tiếp nghe thêm chi tiết từ những tên đàn em quay về sau trận chiến. Hắn cầm ly rượu, xoay nhẹ trong tay nhưng không uống, chỉ nhìn chằm chằm vào chất lỏng đỏ đậm trong ly như thể đang suy tính điều gì đó.
“Thằng oắt đó... rất không đơn giản. Nhưng hắn muốn gì? Chỉ là kiếm cơm sao?” Khánh nghĩ thầm. Trận chiến đêm qua có vẻ là một cú đánh thẳng vào lòng kiêu hãnh của hắn. Chưa bao giờ có kẻ dám thách thức quyền lực của hắn như thế. Hắn không sợ thua, cũng chẳng sợ đụng độ, nhưng cái mà hắn không thích chính là sự bất ngờ và sự ngu ngốc không cần thiết.
Khánh biết rõ sức mạnh trong giới giang hồ không chỉ nằm ở đôi tay và nắm đấm. Uy thế của một anh lớn nằm ở khả năng đoán trước đối thủ và kiểm soát mọi tình huống. Nhưng điều làm Khánh bận tâm chính là sự im lặng của những kẻ khác.
Kẻ địch ngang nhiên thách thức, Khánh biết rõ nếu không hành động sớm, tin tức về sự yếu kém của hắn sẽ lan nhanh như đ·ám c·háy. Giang hồ tàn nhẫn, không ai kiên nhẫn chờ đợi một kẻ trùm không biết đối phó với kẻ thách thức mình.
Khánh xoay nhẹ ly rượu, mắt khẽ nheo lại:
“Thằng nhãi đó muốn gì không quan trọng. Quan trọng là... phải hành động. Không thể để thằng nhãi đó biến chuyện này thành cơ hội cho kẻ khác nhảy vào.”
Hắn đặt ly rượu xuống bàn, đôi mắt sắc lạnh như lưỡi dao liếc qua đám đàn em đứng im lặng chờ lệnh. Bọn chúng đều biết không thể làm phiền Khánh vào lúc này.
“Liên hệ với Khương 'Tàn'!” Khánh đột ngột lên tiếng, giọng trầm và đầy quyền uy. Khương 'Tàn' là một tay đâm chém thuê tàn nhẫn, nổi tiếng với khả năng hành động nhanh gọn và kín tiếng. Không ai muốn dây vào hắn nếu không có lý do chính đáng.
Một trong những đàn em nhanh chóng bước ra khỏi phòng, lặng lẽ lấy điện thoại liên lạc. Khánh tiếp tục nói, không nhìn thẳng vào ai nhưng giọng nói mang theo sự nghiêm trọng:
“Tao không muốn chuyện này kéo dài thêm một ngày nào nữa. Thằng ranh kia nghĩ rằng bọn nó có thể đánh một trận rồi biến mất, nhưng không có chuyện đó. Tao muốn biết thằng nhãi đó là ai, xuất thân thế nào, ai đứng sau lưng nó. Tìm hiểu tất cả những gì có thể về thằng Cường. Tao cần thông tin trước khi ra tay.”
Gương mặt của đám đàn em trở nên căng thẳng. Chúng biết rằng Khánh "Rambo" không phải là loại người thích phô trương, nhưng khi hắn quyết định ra tay, mọi chuyện sẽ không dừng lại ở một trận đánh lẻ.
Một làn sóng im lặng lạnh lẽo bao trùm căn phòng. Đám đàn em nhanh chóng gật đầu, lẳng lặng rút lui để chuẩn bị cho kế hoạch. Khánh ngả lưng ra sau ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt sắc sảo nhưng ẩn chứa sự tàn nhẫn không hề che giấu.
p/s: Cầu đề cử, bình luận, đánh giá. Cảm tạ đạo hữu caubephihanh, situvodanh07, Quang Massager, DV007, phamlang, sPHkf54388, oaithuong, muso7 đã đề cử và tặng quà!