Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 41: Thái Độ



Chương 41: Thái Độ

Sáng sớm, bãi rác phía tây thành phố lặng lẽ hoạt động, không có dấu hiệu gì của trận chiến đẫm máu đêm qua. Ánh nắng yếu ớt buổi sáng chiếu xuống những đống phế liệu, từng chiếc xe tải nối đuôi nhau ra vào bãi, chở đầy rác và phế liệu từ khắp nơi trong thành phố về. Không ai để ý đến chuyện vừa xảy ra, bãi thu gom phế liệu vẫn nhộn nhịp như mọi ngày, cứ như chẳng có gì khác biệt.

Mặc dù đêm qua, trận chiến giữa Cường và đàn em của Khánh "Rambo" đã khiến nhiều người trong đội của Cường phải nằm viện với đủ loại c·hấn t·hương – gãy xương, rách thịt, thậm chí có kẻ gãy cả hai chân – nhưng công việc ở bãi rác vẫn tiếp tục.

Cường hiểu rõ, dù trận chiến lớn hay nhỏ, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, và tiền vẫn phải chảy về. Bãi rác và bãi thu gom phế liệu này không chỉ là nơi xử lý rác thải, mà còn là mỏ vàng, mang lại mỗi ngày bảy, tám chục triệu tiền lời. Đó là nguồn thu chính để nuôi những kẻ theo hắn và duy trì quyền lực của mình.

Đám đàn em, dù b·ị t·hương, vẫn có những tên khỏe mạnh còn lại để duy trì hoạt động.

Gần đây, Cường đã thu nhận khá đông thanh thiếu niên du thủ du thực, bụi đời, những kẻ không nơi nương tựa, không công ăn việc làm. Chúng ngưỡng mộ sự mạnh mẽ và phụ thuộc vào tiền của hắn, dần trở thành cánh tay phải đắc lực trong việc quản lý bãi rác và phế liệu.

Với một lượng người như vậy, dù có kẻ b·ị t·hương, vẫn không thiếu người để gánh vác công việc. Công việc ở đây vốn dĩ không phức tạp, chỉ cần sức mạnh và sự chăm chỉ, điều mà những đứa trẻ này thừa sức làm.

Phía bên ngoài bãi rác, những nhóm thanh thiếu niên đang chia nhau công việc. Tiếng máy móc ép phế liệu vang lên đều đều trong không gian yên tĩnh.

Một vài chiếc xe tải đầy rác đang xả xuống bãi, trong khi những kẻ làm việc vội vàng nhặt nhạnh phân loại. Chẳng mấy ai dám phàn nàn, vì tất cả bọn chúng đều thấm nhuần nỗi sợ hãi đối với Cường – người đại ca mà bọn chúng không chỉ tôn thờ, mà còn kính sợ.

Tối qua, đám trẻ đã chứng kiến tận mắt cảnh Cường đánh bại đàn em của Khánh "Rambo," một anh lớn có tiếng trong giới giang hồ. Cường không chỉ hạ gục Dương "Trọc" – một tên khét tiếng trong giới – mà còn ép cả bọn phải bỏ chạy thảm hại. Trận chiến đó không chỉ khiến vị trí của Cường trong lòng đám đàn em củng cố, mà còn khiến bọn chúng kinh sợ hắn hơn bao giờ hết.

Một nhóm thanh thiếu niên khoảng mười mấy người đang đứng quanh Cường, chúng nhìn hắn với ánh mắt nửa kính nể, nửa sợ hãi. Đại ca của chúng trông có vẻ bình thản, nhưng dưới vẻ ngoài lạnh lùng đó, ai cũng biết rằng hắn có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.



Cường ngồi trên một đống phế liệu cao, tay cầm điếu thuốc lá, mắt dõi theo công việc bên dưới. Hắn không nói gì, chỉ nhả khói, nhưng chỉ cần có mặt ở đây thôi, cũng đã đủ khiến đám đàn em không dám lơ là.

“Đêm qua... đại ca thật là ghê gớm!” một gã trẻ tuổi thì thầm với đồng bọn bên cạnh. Hắn cố tình nói nhỏ, nhưng ai cũng nghe rõ.

“Ừ, tao cũng không ngờ. Dương 'Trọc' là loại không dễ đụng vào, vậy mà bị đập cho chẳng ngóc đầu dậy nổi!” gã bên cạnh trả lời, mắt liếc nhìn về phía Cường với sự ngưỡng mộ xen lẫn sợ hãi.

Cường chẳng nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn đám đàn em. Hắn biết rõ sự tôn kính này không đủ để giữ chúng lâu dài. Tiền – đó mới là thứ giữ chân bọn chúng. Đám trẻ này, không chỉ vì ngưỡng mộ hắn mà theo, mà còn vì cơm áo hắn mang lại.

Bãi rác và phế liệu là mạch máu, là nguồn tiền nuôi quân. Dừng lại, hắn không chỉ thua thiệt mà còn không có tiền nuôi cả đội. Cả một cơ ngơi lớn như thế, nếu không có nguồn tiền liên tục đổ về, chẳng mấy chốc sẽ tan rã.

Cường ngậm điếu thuốc, nhả ra một hơi khói dài. Trong đầu hắn tính toán nhanh gọn. Đám trẻ này vẫn hữu dụng, nhưng hắn cần nhiều hơn thế. Cần thêm sức mạnh, thêm người, và quan trọng nhất – thêm tiền.

Trận chiến tối qua chỉ là bước đầu, và hắn biết chắc Khánh "Rambo" sẽ không bỏ qua chuyện này. Mọi thứ chỉ mới bắt đầu, và hắn cần phải chuẩn bị thật tốt nếu muốn giữ vững vị trí của mình.

“Làm đi, đừng có lơ là,” Cường lên tiếng, giọng hắn trầm mà chắc. Đám trẻ lập tức cúi đầu, nhanh chóng quay lại công việc. Chúng hiểu rõ, không ai dám thách thức lời của đại ca.

Dưới bầu trời âm u, bãi rác vẫn vận hành không ngừng nghỉ. Những tiếng máy móc hòa lẫn với tiếng xào xạc của phế liệu bị ép nát, và trong không gian ấy, một luồng không khí căng thẳng lẫn phấn khích bao trùm.

***



Cách bãi phế liệu chừng mấy con phố, tại trụ sở cảnh sát quận không khí có vẻ nhàn nhã hơn so với những gì vừa diễn ra bên ngoài.

Trong phòng trực ban, ánh sáng xuyên qua chiếc quạt trần cũ kỹ xoay chậm rãi, kèm theo tiếng lách cách đều đều, như nhịp đập chậm rãi của một ngày làm việc bình thường. Một vài viên cảnh sát đang ngồi trò chuyện, tiếng cười nói râm ran, chẳng có dấu hiệu gì của việc căng thẳng khi nghe tin về trận chiến đêm qua ở khu vực bãi rác.

Viên cảnh sát khu vực, tên Tùng đang ngồi bên cạnh một đồng nghiệp, tay cầm tờ báo sáng, mắt lơ đãng lướt qua vài dòng tin tức vụn vặt. Vừa châm điếu thuốc, Tùng vừa nghe đám đồng nghiệp bàn tán về v·ụ đ·ánh n·hau tối qua.

“Hình như có vụ lớn ở bãi rác, nghe bảo tụi giang hồ quánh nhau ra trò,” một viên cảnh sát trẻ lên tiếng, giọng có chút tò mò.

Tùng hất đầu, nhả khói một cách thờ ơ, rồi quay sang nhìn gã đồng nghiệp mới vào ngành chưa bao lâu:

“Mấy cái vụ đó thì thiếu gì. Thành phố cảng này ngày nào chẳng có một, hai vụ đâm chém. Cứ kệ chúng nó, chẳng phải chuyện gì lớn đâu!”

“Thế không cần điều tra à anh? Tối qua em nghe bên dân phòng nói cũng dữ dội lắm, có thằng nào đấy tên Cường đánh cho đám đàn em của Khánh 'Rambo' bỏ chạy thảm hại. Không ít thằng phải vào viện đấy, anh không lo à?”

Tùng cười khẩy, dập tắt điếu thuốc xuống cái gạt tàn, ánh mắt đượm vẻ mệt mỏi nhưng đầy khinh bỉ:

“Giang hồ chó cắn chó thôi! Chẳng có thằng nào c·hết, cũng chẳng có ai trong dân bị ảnh hưởng, thế thì quản làm gì cho mệt. Bọn nó tự giải quyết với nhau cả. Miễn đừng gây án mạng là được!”

Một viên cảnh sát khác, trung niên, tóc muối tiêu ngồi ở góc phòng lên tiếng, giọng khàn khàn:



“Cái thằng Cường mà mấy chú nhắc đến, dạo này nổi lên nhanh lắm. Hình như nó quản lý cái bãi rác phía tây thành phố. Mấy tháng trước còn nghe đâu nó dính đến mấy vụ ẩ·u đ·ả khác nữa kìa. Nhưng mà, cũng như Tùng nói, bọn nó cứ đánh nhau, đâm chém thì kệ chúng nó. Chừng nào có thằng c·hết, lúc đó mình vào hốt một mớ!”

Gã cảnh sát trẻ nghe vậy có vẻ ngạc nhiên:

“Anh nói vậy, nhưng mà chẳng phải mình phải giữ trật tự an ninh khu vực sao? Lỡ bọn nó quậy phá rồi ảnh hưởng đến dân thì sao?”

Tùng gật gù, rồi nói với vẻ như giảng giải cho một cậu lính mới:

“Chú còn trẻ nên chưa hiểu. Mấy cái thành phố cảng này, từ lâu đã là địa bàn của bọn giang hồ. Quản lý sao hết được? Cứ tập trung vào cái gì cần thiết thôi. Để bọn nó tự xâu xé nhau, thằng nào mạnh thì sống, yếu thì c·hết. Chúng ta chỉ vào cuộc khi có án mạng, hoặc khi nào tụi nó gây ra vấn đề lớn làm ảnh hưởng đến dân tình thôi. Hơn nữa phía sau bọn nó còn có người…”

Tùng khẽ nháy mắt, ra hiệu cho viên cảnh sát trẻ tự hiểu ý tứ phía sau. Viên cảnh sát trung niên thì tiếp lời, giọng trầm thấp:

“Chú đừng nghĩ mình làm được gì nhiều! Ở đây, giang hồ bám rễ sâu bao nhiêu năm rồi. Lực lượng thì ít, mà bọn nó thì đông. Cứ để chúng nó tự giải quyết nhau, đừng can thiệp vào! Chừng nào có thằng c·hết, tụi mình vào giải quyết, lúc đó mới có cớ mà điều tra. Mà thật ra... c·hết vài thằng giang hồ thì xã hội lại bớt đi một cái ung nhọt.”

Cả phòng lại rơi vào im lặng. Tài nhấc điện thoại lên, kiểm tra một vài tin nhắn, rồi đứng dậy:

“Thôi, các chú cứ lo mà trực cho tử tế! Đừng có lo mấy vụ giang hồ vặt vãnh. Nhớ, chừng nào có thằng c·hết thì mình mới lo!”

Viên cảnh sát trẻ gật đầu, vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết cách làm việc ở đây. Nhưng nhìn vẻ mặt bình thản của các anh lớn, cậu biết mình không nên hỏi thêm. Cậu nhún vai, rồi quay lại với công việc của mình.

Không khí trong phòng trực ban trở lại trạng thái tĩnh lặng như trước. Tiếng quạt trần vẫn đều đặn xoay, và bên ngoài, thành phố cảng vẫn tiếp tục nhịp sống bình thường của nó, mặc cho những cơn sóng ngầm của thế giới giang hồ cứ âm thầm lướt qua.

p/s: Cầu đề cử, bình luận, đánh giá. Cảm tạ đạo hữu caubephihanh, situvodanh07, Quang Massager, DV007, phamlang, sPHkf54388, oaithuong, muso7 đã đề cử và tặng quà!