Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 43: Thỏa Thuận Trong Hậu Trường



Chương 43: Thỏa Thuận Trong Hậu Trường

Khương "Tàn" bước vào khu hậu trường của sàn đấu, không gian nơi đây yên tĩnh và ẩm thấp, tương phản hoàn toàn với không khí cuồng nhiệt ngoài kia. Ánh đèn vàng vọt chiếu lên những bức tường đã bám đầy vết bẩn, tạo nên một cảm giác ngột ngạt, lạnh lẽo. Những đấu sĩ khác nằm lặng lẽ trong các góc phòng, vài kẻ đang băng bó v·ết t·hương, một số khác ngồi lặng yên lau v·ũ k·hí như thể trận chiến chưa từng kết thúc.

Khương thong thả tháo bỏ chiếc áo đẫm mồ hôi và máu. Hắn lặng lẽ nhìn xuống cánh tay phải của mình, nơi mà sức mạnh từng khiến đối thủ kh·iếp sợ giờ đây chỉ còn là một phần tàn phế, không còn phát lực, cử động chậm chạp và yếu ớt. Những vết sẹo ngoằn ngoèo trên người hắn chẳng còn đau đớn, nhưng chúng lại là lời nhắc nhở về quá khứ đã qua.

Vừa định kéo chiếc ghế sắt cũ kỹ ra ngồi xuống, Khương nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ góc tối của căn phòng.

"Trận đấu khá là... gọn ghẽ đấy, Khương"

Khánh “Rambo” kẻ lão làng của giới xã hội đen Hải Thành, đứng ngay trước mắt. Mặc trên mình bộ vest đen bóng bẩy, hắn tạo ra một hình ảnh tương phản hoàn toàn với không gian bụi bặm và bẩn thỉu nơi đây. Đôi mắt của Khánh lóe lên một tia đánh giá khi nhìn Khương từ đầu đến chân.

Khương ngẩng lên nhìn, không có lấy một lời đáp lại. Những lời khen ngợi kiểu đó chẳng có nghĩa lý gì với hắn. Trong giới ngầm, việc được khen chẳng khác nào một lời sáo rỗng, thường đi kèm với một mục đích ẩn giấu. Khánh không phải loại người đến đây chỉ để trò chuyện vu vơ.

Thấy Khương im lặng, Khánh bước lại gần, kéo chiếc ghế ngồi xuống đối diện hắn, vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh.

“Phải công nhận là mày vẫn giữ phong độ đấy. Nhìn cái đám ngoài kia cứ nghĩ mày phế thì có cơ hội thắng, nhưng kết cục thì ai cũng thấy.”

Khương không đáp lại lời khen. Hắn chẳng lạ gì những lời nịnh hót. Ánh mắt của hắn sắc lạnh, nhìn xoáy vào Khánh như đang chờ đợi điều thực sự quan trọng.

“Ông không vào đây chỉ để khen tôi đâu, phải không?” Khương nói thẳng, giọng điệu lạnh lùng, rõ ràng không kiên nhẫn với những lời bóng gió.

Khánh nhoẻn cười, nụ cười không hề thân thiện. Hắn vắt chân lên ghế, thoải mái như đang ngồi ở nơi của mình:

“Mày nói đúng, tao đến đây có việc cần mày giúp. Và đương nhiên, mày sẽ được trả công hậu hĩnh. Đó là cách chúng ta làm ăn, đúng không?”



Khương vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, hắn đã quá quen với việc người trong giới tìm đến mình chỉ khi có vấn đề lớn:

“Việc gì? Lại là một phi vụ c·ướp hàng hay đánh chiếm lãnh địa?”

Khánh nhún vai, ánh mắt thoáng qua vẻ khinh khỉnh:

“Không phải lô hàng hay lãnh địa lần này. Tao muốn mày giúp tao xử lý một thằng... tên Cường.”

Cái tên đó không gợi lên bất cứ điều gì trong đầu Khương. Với hắn, Cường có thể chỉ là một kẻ cắc ké trong giới giang hồ. Những tên mới nổi thường chẳng đáng để hắn bận tâm, nhất là khi Hải Thành đầy rẫy những kẻ như vậy.

“Chưa nghe tên” Khương đáp, giọng lạnh lẽo. “Một thằng cắc ké thôi, ông không giải quyết được sao?”

Khánh cười nhạt, nụ cười không có lấy chút ấm áp:

“Tao không lo về đám đàn em của nó, nhưng thằng Cường này là một chuyện khác. Tao cần chắc chắn rằng mình sẽ không vì bất cẩn mà mất mặt”

Khương vẫn giữ nguyên thái độ dửng dưng, nhướng mày chậm rãi:

“Vậy ông muốn tôi làm gì?”

Khánh nhìn thẳng vào mắt Khương, đôi mắt đầy vẻ tính toán. “Tao muốn mày xử lý thằng nhóc này. Nó đang lăm le chiếm lấy vài địa bàn quan trọng mà tao kiểm soát. Thằng Cường có lẽ còn mới đối với mày, nhưng nó không phải kẻ dễ đùa”

Khương vẫn không thay đổi vẻ mặt. Đối với hắn, Cường chỉ là một cái tên khác trong danh sách dài những kẻ có thể bị loại bỏ. Quan trọng là cái giá để làm việc đó.



“Giá của tôi là bao nhiêu?” Khương hỏi, không chút vòng vo.

Khánh cười khẩy, tựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực:

“Tao biết mày sẽ không làm việc mà không có giá. Tao sẵn sàng trả mày một nửa trước, nửa còn lại sau khi việc hoàn thành. Một con số đủ để mày hài lòng!”

Khương nhìn thẳng vào Khánh, đôi mắt như lưỡi dao sắc lạnh:

“Một nửa trước đã là bao nhiêu?”

Khánh ngừng lại, môi nhếch lên nụ cười nhạt:

“Một trăm triệu.”

Khương vẫn giữ nguyên sự bình thản, nhưng trong ánh mắt hắn, có một tia thích thú thoáng qua:

“Được. Một trăm triệu trước, một trăm triệu sau. Tôi sẽ xử lý thằng đó cho ông! Nhưng những đứa khác tự ông xử lý”

Khánh gật đầu hài lòng, đứng dậy chỉnh lại cổ áo vest:

“Tao biết mày sẽ không từ chối. Mày cũng hiểu mà, phải không? Làm việc cho tao, luôn có lợi cho cả đôi bên”

Khương không đáp, hắn chỉ nhìn theo Khánh rời khỏi căn phòng, trong lòng hắn bắt đầu tính toán cho phi vụ sắp tới. Một cái tên mới trong giới, một công việc mới, và tất nhiên, là tiền. Nhưng kẻ tên Cường kia sẽ không phải vấn đề quá khó đối với Khương.



Trong bóng tối của hậu trường, Khương “Tàn” ngồi im lặng một lúc, cảm nhận sự tĩnh lặng như bao trùm lấy hắn, rồi đôi mắt hắn chợt ánh lên một tia sáng sắc lạnh.

***

Khánh "Rambo" bước ra khỏi phòng thay đồ, bên ngoài, không khí sặc mùi khói thuốc và hơi men từ đám người vừa rời khỏi khán đài vẫn còn vang vọng. Tiếng nói chuyện xôn xao, những tiếng cười đầy khoái trá lẫn với những lời càu nhàu bực tức từ những kẻ vừa thua bạc tạo nên một bức tranh hỗn loạn đặc trưng của sàn đấu ngầm.

Khánh lặng lẽ bước qua hành lang, ánh mắt sắc lạnh không biểu lộ chút cảm xúc nào. Dù bề ngoài hắn là một kẻ lão làng, luôn tỏ ra điềm tĩnh và nắm chắc mọi tình huống, nhưng sâu bên trong, Khánh biết rằng Hải Thành không phải nơi để thả lỏng cảnh giác. Một cái đất cảng đầy băng nhóm như nơi này, dù chỉ là một bước sơ sẩy nhỏ, cũng có thể khiến người ta m·ất m·ạng.

Khánh không nổi danh bằng sức mạnh hay sự tàn nhẫn. Hắn không thuộc kiểu côn đồ đánh đấm vì lòng kiêu ngạo hay thú vui của bản thân. Khánh hiểu rõ quy tắc tồn tại trong giới này: không chỉ dựa vào vũ lực, mà phải có mưu lược. Chính nhờ sự tinh ranh và khả năng nhìn thấu người khác, hắn đã dần vươn lên, nắm trong tay nửa thị trường tín dụng đen ở khu Tây Hải Thành.

Hải Thành, nơi các thế lực giang hồ cát cứ như lũ cá mập đói mồi, luôn chờ đợi cơ hội xâu xé kẻ yếu. Những cái tên từng đứng trên đỉnh cao giờ đây đã hóa thành cát bụi, vĩnh viễn biến mất, đơn giản chỉ vì một lần bất cẩn, một tính toán sai lầm.

Khánh chưa bao giờ quên điều đó. Hắn biết rất rõ rằng việc lật thuyền trong mương là chuyện xảy ra thường xuyên ở cái đất này. Đó là lý do tại sao hắn không bao giờ để bản thân rơi vào tình huống bất lợi.

Mà Cường, thằng nhóc mới nổi, sau những tin tức rõ ràng hơn nghe được đã khiến Khánh cảm thấy không an tâm. Khánh từng đánh bại nhiều băng nhóm mạnh hơn và lắm trò hơn, nhưng bằng trực giác hắn không muốn đánh cược quá lớn vào lần này.

Thằng nhóc này không chỉ là một kẻ cắc ké tầm thường, mà theo những gì hắn nghe được, nó thực sự có năng lực. Bất cẩn, chỉ một lần thôi, cũng có thể khiến Khánh phải trả giá bằng tất cả những gì hắn đã xây dựng bao năm qua.

Khánh bước ra khỏi sàn đấu, tiếng bước chân hắn vang lên đều đặn trên nền đá lạnh. Cơn gió đêm thổi qua khu phố vắng lặng, mang theo hơi lạnh của biển cả, làm hắn rùng mình đôi chút. Nhưng hắn vẫn giữ nét mặt bình thản. Đêm nay, hắn đã quyết định đánh cược một phần tiền cho Khương “Tàn” kẻ mà hắn tin tưởng có đủ khả năng để xử lý mối đe dọa này.

Dùng tiền để thuê người giỏi giải quyết kẻ mạnh, đó là cách mà Khánh đã sống sót bao năm qua. Hắn biết rằng không thể cứ dựa vào tay chân của mình mãi. Trong giới này, luôn có những người mạnh hơn, những kẻ mà Khánh không thể dễ dàng đoán được thực lực. Thằng Cường là một trong số đó. Vì thế, việc bỏ ra chút tiền để thuê Khương “Tàn” – kẻ đã quá nổi tiếng với khả năng vô song trong sàn đấu ngầm – không phải là một quyết định tồi.

Khi chiếc xe đen bóng chờ sẵn đón hắn ngoài đường, Khánh dừng lại, quay đầu nhìn về phía sàn đấu phía sau. Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười nhẹ thoáng qua trên khuôn mặt.

“Cẩn thận, đừng để lật thuyền trong mương...” Hắn lẩm bẩm trong tiếng gió đêm, bước lên xe. Chiếc xe lăn bánh rời khỏi con phố vắng, lặng lẽ tiến vào màn đêm của Hải Thành.

p/s: Cầu đề cử, bình luận, đánh giá. Cảm tạ đạo hữu caubephihanh, situvodanh07, Quang Massager, DV007, phamlang, muso7 đã đề cử và tặng quà!
— QUẢNG CÁO —