Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 44: Chiếc Ô



Chương 44: Chiếc Ô

“Rào… rào… rào”

Bên ngoài khu cảng Hải Thành, đêm tối như tấm màn đen đặc quánh, chỉ có ánh đèn đường mờ ảo len lỏi qua những con hẻm chật hẹp. Tiếng mưa rơi không ngừng đập xuống mặt đường, trộn lẫn với tiếng nước chảy róc rách từ những mái hiên cũ kỹ.

Trong một căn phòng tồi tàn, ánh đèn yếu ớt từ chiếc bóng điện lủng lẳng trên trần hắt lên những vết nứt trên tường, tạo ra những cái bóng kỳ quái. Cường đứng đó, bàn tay nắm chặt chiếc dùi cui, đôi mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc nhìn gã đàn ông đang quỳ gục dưới chân hắn.

Gã con nợ thở hổn hển, máu từ miệng rỉ ra, bết lên chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ. Đôi mắt hoảng loạn của gã nhìn Cường, van nài lòng thương xót:

"Xin... xin anh Cường... tha cho tôi... tôi sẽ trả đủ... chỉ cần thêm thời gian..."

Cường không nói gì, hắn cúi xuống, lạnh lùng kéo gã con nợ đứng dậy. Mặc kệ tiếng khóc lóc và lời van xin, Cường đấm thẳng vào bụng gã một cú mạnh đến mức khiến gã bật ngửa, nằm sóng soài dưới sàn nhà. Tiếng động khô khốc vang lên, hòa cùng âm thanh của mưa rơi ngoài cửa sổ.

“Mày nợ lâu rồi, cũng không phải chỉ mình tao đòi,” Cường giọng khàn đục, từng chữ thoát ra như dao cắt. “Mày nghĩ tao đến đây để nghe mày van xin hả?”



Gã con nợ cuộn người trên sàn, khóc nức nở nhưng Cường không quan tâm. Hắn không phải là loại người biết thương xót hay tha thứ. Hắn chỉ làm việc theo đúng quy tắc của thế giới này: mạnh sống, yếu c·hết. Và gã này, với khoản nợ ngập đầu, đã đến đường cùng.

“Nhớ lấy điều này,” Cường nói, cúi xuống gần gã con nợ, đôi mắt như hổ đói. “Nếu ba ngày nữa mà mày không trả, tao sẽ không chỉ lấy đi vài ngón tay hay cắt gân chân của mày đâu. Tao sẽ làm cho mày phải hối hận vì dám quỵt nợ”

Một cú đá cuối cùng khiến gã con nợ gần như b·ất t·ỉnh. Cường đứng nhìn trong giây lát, đôi mắt vô cảm như đang cân nhắc điều gì. Nhưng rồi hắn hít một hơi dài, quay lưng bước ra khỏi căn phòng. Từ phía sau, những tiếng rên rỉ yếu ớt còn vang vọng, nhưng hắn không bận tâm.

Trên đường trở về, trời đêm Hải Thành vẫn nặng nề với cơn mưa không dứt. Cường muốn mua một ít đồ nên bảo đám đàn em về trước, một mình hắn bước trên con đường ngập nước, mặc cho chiếc áo khoác cũ nát không ngăn hết được gió mưa xối xả lên người. Chiếc áo khoác dài thẫm lại dưới mưa, nhưng hắn không hề để tâm đến cái lạnh.

Bất chợt, đôi mắt hắn dừng lại ở một góc phố. Dưới mái hiên nhỏ của một cửa hàng, có một bóng người nhỏ bé đang co ro, run rẩy trong mưa. Cường khẽ cau mày, cố nhìn rõ hơn qua màn mưa dày đặc.

Là Tuệ Nghi.

Ký ức về cô gái ấy tràn về như một cơn lũ. Hắn nhớ cái ngày mà cô đã cứu mạng hắn, khi hắn chỉ là một thằng nhóc đói khát, nằm bẹp dưới mưa mà không ai thèm đoái hoài. Một túi bánh bao nhỏ, với nụ cười ấm áp, đã giữ hắn khỏi c·ái c·hết cận kề. Cường chưa bao giờ quên ánh mắt trong veo của cô khi đó.



Cường nhìn Tuệ Nghi co ro dưới mái hiên, run rẩy trong cái lạnh cắt da của cơn mưa bất ngờ, đột nhiên cảm thấy có gì đó siết chặt trong lồng ngực, một thứ cảm xúc khác lạ mà hắn không thể gọi tên.

Hắn có thể là một kẻ máu lạnh tàn nhẫn với tất cả, một kẻ không còn biết thương xót là gì, nhưng đối với Tuệ Nghi, hắn không thể làm ngơ.

Cường đảo mắt nhìn quanh, nhận ra gần đó có một tiệm bán hàng lề đường. Hắn bước vào, lặng lẽ mua một chiếc ô. Trở lại chỗ cũ, Cường nhẹ nhàng tiến đến gần Tuệ Nghi, cẩn thận để không làm cô chú ý. Hắn đặt chiếc ô bên cạnh cô, rồi lùi lại nhanh chóng, như một bóng ma biến mất vào màn mưa. Ánh đèn đường lờ mờ, bóng Cường nhòa dần trong làn nước lạnh.

Tuệ Nghi cúi đầu, tựa lưng vào tường, nghe tiếng mưa rơi, đôi môi khẽ run vì lạnh. Đột nhiên, cô cảm nhận được một thứ gì đó bên cạnh. Cô mở mắt, thấy một chiếc ô nhỏ nhắn nằm ngay dưới chân mình. Tuệ Nghi khẽ nhíu mày, ngỡ ngàng nhìn xung quanh. Không có ai. Màn mưa đổ xuống tấp nập, nhưng con đường vắng tanh.

Cô ngập ngừng cầm lấy chiếc ô. Chiếc ô nhỏ nhắn, còn mới tinh, hoàn toàn sạch sẽ. Cô bối rối, không hiểu ai đã để nó ở đây. Bằng một cảm giác khó tả, Tuệ Nghi linh cảm rằng có ai đó vì sợ cô ướt nên cố tình để lại chiếc ô này cho mình vậy.

Tuệ Nghi khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng mở chiếc ô, đứng dậy, bước ra khỏi mái hiên. Tiếng mưa lộp bộp trên chiếc ô, nhưng không còn lạnh lẽo như trước.

Ở phía xa, Cường đứng lặng nhìn theo. Ánh mắt hắn thoáng chút ấm áp trước khi trở lại lạnh lùng. Hắn biết rằng cô sẽ không bao giờ nhận ra hắn là ai, và hắn cũng không muốn cô biết. Hắn đã chọn con đường không thể quay lại, một con đường đầy bóng tối và tội ác. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, dưới cơn mưa lạnh, hắn vẫn còn chút gì đó sót lại từ con người cũ. Chiếc ô nhỏ kia là tất cả những gì hắn có thể dành cho cô—một lời cảm ơn thầm lặng, không cần hồi đáp.



Mưa vẫn không ngừng rơi, những giọt nước lấp lánh như những viên ngọc nhỏ, rơi trên chiếc ô mà Tuệ Nghi đang cầm, tạo nên những âm thanh lộp độp nhẹ nhàng. Trong từng bước chân, cô cảm nhận được sự ấm áp dâng trào, như thể những giọt mưa lạnh lẽo không thể chạm vào được tâm hồn của mình. Ánh đèn vàng từ những ngôi nhà bên đường phản chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật vẻ thanh thuần và tinh khôi.

Những bước chân nhẹ nhàng đưa Tuệ Nghi đến gần hơn cánh cửa gỗ quen thuộc, nơi mà ánh sáng vàng ấm áp từ bên trong chiếu ra như một vòng tay chờ đón. Hương thơm của bữa tối còn vương lại trong không khí khiến lòng cô thêm phần ấm áp.

Bất chợt, từ phía xa, Tuệ Nghi nhận thấy một bóng dáng quen thuộc. Mẹ cô, vội vã cầm chiếc ô lớn, lội qua những vũng nước. Gương mặt bà có phần mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn rạng rỡ và tràn đầy yêu thương khi nhìn thấy con gái. “Ôi con gái, mẹ xin lỗi, có cuộc họp online gấp với lãnh đạo, nên mẹ không kịp ra đón con. Con không bị ướt chứ?” bà nói, giọng đầy ấm áp.

“Con không sao, có người cho con mượn ô rồi ạ” Tuệ Nghi mỉm cười đáp, mắt ngước nhìn lên chiếc ô màu xanh đang che trên đầu.

Tuệ Nghi cùng mẹ bước vào nhà, nhưng trước khi rời đi, cô bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt chớp chớp nhìn ra ngoài . Con đường vẫn vắng vẻ, chỉ có màn mưa trắng xóa trước mặt tạo nên một bản nhạc nền êm đềm, nhưng cô luôn cảm giác đến có ai đó đang âm thầm bảo vệ mình.

Ở một góc khuất, Cường lặng lẽ đứng quan sát, như một bóng ma. Hắn tựa người vào tường, ánh mắt băng giá chỉ thôi dõi theo cho đến khi cánh cổng gỗ khép lại.

Cường quay người, bóng hắn mờ dần trong mưa đêm, để lại sau lưng màn mưa và sự đối lập giữa hai thế giới mà hắn đang sống. Sự mâu thuẫn giữa một bên là b·ạo l·ực, không có chỗ cho sự nhân từ, một bên là cảm xúc âm thầm, dịu dàng, vẫn ẩn sâu trong trái tim mà có lẽ chính bản thân hắn cũng không ý thức được.

“Hừ… C·hết tiệt! Lại là thứ năng lượng ô uế này, ta không hề thích nó một chút nào!”

Đâu đó trong một không gian vô hình, một âm thanh bực bội xen lẫn tức giận vang lên. Không ai nghe được lời này, chỉ có ánh sáng đỏ thẫm nhấp nháy phát ra từ chiếc nhẫn bí ẩn đang đeo trên tay ai đó.

p/s: Cầu đề cử, bình luận, đánh giá. Cảm tạ đạo hữu caubephihanh, situvodanh07, Quang Massager, DV007, phamlang, sPHkf54388, oaithuong, muso7 đã đề cử và tặng quà!