Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 45: Kịch Tính



Chương 45: Kịch Tính

Khánh đứng giữa bầu không khí căng thẳng của căn phòng tối tăm, đôi mắt rực lửa khi nhìn về phía Cường:

“Tốt! Nếu mày thật sự có bản lĩnh, thì hãy chứng minh cho tao thấy!”

Một nụ cười nham hiểm nở trên môi. Lời nói như một dấu hiệu, Khánh hất tay, Khương “Tàn” đứng ở phía sau liền tiến lên.

“Thằng nhóc!”

Khương “Tàn” trầm giọng, tiếng nói như tiếng sấm vang vọng giữa không gian.

“Tao thật sự không muốn đánh nhau với một đứa nhóc mới lớn như mày. Nhưng giang hồ có quy củ của giang hồ và mày phải học cách để tuân theo”

“Ha ha! Quy củ phải do kẻ mạnh nói ra mới có giá trị. Và tôi đang chờ các ông chứng minh điều đó”

Cường đáp lại, sự tự tin tràn đầy trong giọng nói, ánh mắt hắn rực lửa, trái tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực.

“Được!”

Khương “Tàn” không phải kẻ ưa nói nhiều, lời vừa dứt hắn đã lao về phía Cường, tay vung lên như một mũi tên, đấm thẳng vào mặt Cường.

Cường nghiêng người sang bên, né đòn đánh nhưng tốc độ ra tay của Khương “Tàn” không phải tầm thường, buộc hắn phải giơ tay lên đỡ.

“Bùng!”

Cường lùi lại vài bước, cảm giác ê ẩm lan tỏa trên tay để Cường thoáng qua chút kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên kể từ khi thức tỉnh sức mạnh, hắn gặp được kẻ có thể đánh trúng và đánh lui hắn.

Ở phía đối diện, Khương “Tàn” cũng âm thầm đánh giá Cường.

Đòn đánh vừa rồi tuy chỉ là thăm dò nhưng hắn đã vận dụng kỹ thuật và sức mạnh khá lớn, nhưng chỉ để đối phương lùi lại vài bước đủ thấy thằng nhóc nhìn không bao lớn trước mặt thật sự có thực lực.

“Mày không chỉ là một thằng nhóc!”

Khương ‘Tàn’ khẽ nói, ánh mắt hắn lóe lên sự hứng thú.

“Nhưng mày cần nhanh hơn!”

Không để cho Cường thời gian hồi phục, Khương ‘Tàn’ lao đến lần nữa, lần này không chỉ là đòn đánh đơn giản, mà là một loạt những cú đấm như vũ bão.

Cường cảm nhận được từng cơn gió từ những cú đấm v·út qua, nhưng thay vì lùi lại, hắn quyết định đáp trả.

Hắn khom người đỡ đòn, bình tĩnh hóa giải mọi nguy hiểm.

Khi Khương ‘Tàn’ tung ra một cú đá, Cường nhanh chóng xoay người, phản đòn bằng một cú đấm mạnh vào sườn đối thủ.

“Bùng!”

Một âm thanh vang vọng, khiến mọi người đứng xem đều phải nín thở. Cú đánh này không chỉ gây bất ngờ cho Khương ‘Tàn’ mà còn khiến hắn lùi lại mấy bước.

“Được lắm, thằng nhóc!”

Khương “Tàn” nói, sự kinh ngạc lẫn hứng thú thoáng hiện lên trong ánh mắt hắn.

“Nhưng như thế là chưa đủ!”

Hắn hít sâu, cơn gió cuốn qua khiến cơ bắp của hắn bộc lộ rõ nét:

“Giờ thì để tao xem mày mạnh đến đâu!”

Hắn vận dụng toàn bộ sức mạnh, lao tới như một con hổ dữ, cú đấm vung lên như một cái bóng, đập vào mặt Cường.

Lần này, sức mạnh của Khương “Tàn” mạnh đến mức khiến không gian như rung chuyển.



Cường cảm thấy mọi thứ xung quanh chao đảo, sức mạnh mà đối thủ phát ra vô cùng ghê gớm, người bình thường tuyệt đối không ứng phó được.

Nhưng đáng tiếc, Cường chẳng phải người thường.

“Hay lắm! Tôi cũng muốn thấy hết sức mạnh của ông!”

Cường quát, một luồng năng lượng từ bên trong bùng lên, đón đỡ cú đấm đang ập đến.

“BÙM!”

Khương “Tàn” cảm thấy một cú sốc phản chấn mạnh mẽ lan tỏa từ cánh tay hắn.

“Không thể nào!”

Hắn ngạc nhiên nhận ra Cường không chỉ đơn thuần có sự táo bạo của tuổi trẻ, mà khả năng chiến đấu đều rất đáng sợ.

Cường với một bước đi linh hoạt, né được cú đấm của Khương ‘Tàn’ rồi nhanh chóng phản đòn, một cú đá nhanh như chớp bay về phía đầu đối thủ.

Khương ‘Tàn’ kịp thời cúi xuống, nhưng không thể hoàn toàn tránh được, buộc phải dùng tay che chắn phần đầu.

“Đùng!”

Lực đánh rất mạnh, bàn tay bị ép sát vào thái dương, mặc dù phần lớn sức mạnh đã bị bàn tay ngăn lại nhưng dư lực vẫn chấn cho đầu Khương ‘Tàn’ có chút ong ong.

“Nhóc con, mày đã học được mấy trò này ở đâu?”

Khương ‘Tàn’ vô cùng khó tin, hắn không dám nghĩ một thằng nhóc bụi đời lại có thể trụ vững trước hắn nếu không muốn nói là còn đang chiếm ưu thế.

“Chẳng ở đâu cả, chính là sinh tồn nơi đường phố!”

Cường đáp lại, nụ cười lạnh nhạt không bao giờ rời khỏi gương mặt.

Hắn nhanh chóng di chuyển, tiếp đó liên tục tạo ra những cú đấm không ngừng nghỉ, mỗi cú đấm đều có sự chuẩn xác và mạnh mẽ, làm cho Khương ‘Tàn’ chật vật chống đỡ, nhưng vẫn có không ít đòn trúng đích khiến cơ thể thân kinh bách chiến của hắn đau đớn ê ẩm.

Cường không ngừng phản công, tạo ra một nhịp điệu mà Khương ‘Tàn’ phải dần thích ứng. Những đòn đánh mạnh mẽ không ngừng dồn ép Khương ‘Tàn’ từng cú đấm đều được thực hiện vô cùng xảo trá, khiến Khương ‘Tàn’ không thể lơ là.

Khương ‘Tàn’ bằng tất cả những gì đã trải qua, tất nhiên cũng không dễ dàng tỏ ra yếu thế. Sau ít giây bị áp đảo, hắn bắt đầu sử dụng những kỹ thuật đã học từ sàn đấu tử thần.

Khương khẽ nhếch mép, cảm nhận được áp lực đang gia tăng từ Cường.

Hắn nén đau, bấm bụng quyết tâm phản công. Hít sâu một hơi, hắn sử dụng thân pháp như gió lốc, đột ngột lùi lại một bước, khiến Cường bất ngờ.

“Đừng có tưởng dễ dàng thế!”

Khương “Tàn” quát, ánh mắt sắc như dao, hắn xoay người, ra sức tung một cú đá mạnh mẽ vào sườn Cường.

“Chưa bao giờ!”

Cường thét lên, hắn nhanh chóng nghiêng người, nhưng không kịp tránh hoàn toàn, cú đá mạnh mẽ vung lên như cơn bão, khiến hắn phải lùi lại mấy bước, cảm giác như có một chiếc xe tải vừa đâm vào mình.

“Bùm!”

Một t·iếng n·ổ vang lên, cộng với áp lực trong không khí, làm cho những người đứng xem cảm thấy tim mình như ngừng đập.

Khương “Tàn” thừa thế lao vào, mỗi cú đấm đều mạnh mẽ và dồn dập, không cho Cường thời gian thở.

Cường cảm thấy mọi thứ trở nên mờ nhạt xung quanh, chỉ còn lại từng cú đấm đang lao đến như bão tố.

Hắn cảm nhận được chút đau đớn ở phần bụng nhưng dòng năng lượng kỳ diệu luân chuyển trong người giúp hắn hồi phục nhanh chóng, tập trung, đôi mắt lóe lên sự kiên quyết.



“Ông thật mạnh, nhưng tôi không phải kẻ yếu!”

Cường gằn nhẹ, sức mạnh tiếp tục bùng nổ từ bên trong, dâng trào trong huyết quản như ngọn lửa đang bùng cháy.

Hắn lùi lại một bước, rồi lao tới, cú đấm của hắn như một viên đạn bắn ra, chạm vào mặt Khương “Tàn” với một lực mạnh đến mức khiến đám người xem xung quanh phải há hốc miệng.

“Đùng!”

Âm thanh như tiếng sấm vang dội. Khương “Tàn” không thể né được, cú đấm của Cường trúng ngay mặt hắn, làm hắn choáng váng, nhưng chỉ một khoảnh khắc, sự hưng phấn trong ánh mắt Khương lại hiện lên.

“Giỏi lắm! Nhóc con, mày thật sự khiến tao bất ngờ!”

Hắn quát, máu bắt đầu rỉ ra từ khóe miệng, nhưng không hề có dấu hiệu ngưng lại.

Khương “Tàn” bật lại, quyết tâm không để mất mặt, hắn ra sức tung ra những đòn phản công không khoan nhượng.

Đòn đánh của hắn trở nên mạnh mẽ và chính xác hơn, mỗi cú đấm đều mang theo sự phấn khích và quyết tâm mạnh mẽ.

“Xem đây!”

Khương “Tàn” hét lên, trong khi hắn lao tới như một c·ơn l·ốc x·oáy, cú đấm tiếp theo của hắn như bão tố, nhắm thẳng vào Cường.

“Tới đi!”

Cường nhảy lên, cú đá chéo từ trên không lao thẳng vào người Khương “Tàn” khiến hắn lùi lại.

“Bùm!”

Lực v·a c·hạm mạnh mẽ, Khương “Tàn” cảm thấy cả cơ thể mình bị chao đảo.

Hắn loạng choạng nhưng không gục ngã, vẫn đứng vững. Hắn biết rằng nếu để Cường tiếp tục t·ấn c·ông, hắn sẽ không còn cơ hội nào nữa.

“Đến đây đi!”

Khương “Tàn” thách thức, trong mắt hiện lên vẻ chiến đấu điên cuồng.

Hắn trụ vững lại, cường độ cuộc chiến tăng lên, cả hai lao vào nhau như những cỗ máy chiến đấu không ngừng nghỉ, vung tay đấm đá một cách điên cuồng, không ai chịu nhường ai.

“Ông rất mạnh nhưng sẽ thua thôi!”

Cường thét, cú đấm tiếp theo mang theo sức mạnh mỗi lúc một gia tăng, hắn lao tới như một cơn lốc.

Khương “Tàn” giơ tay lên đỡ, nhưng cú đấm của Cường không chỉ đơn giản là một cú đấm. Năng lượng từ bên trong tuôn trào ra, có cảm giác như một cỗ máy công suất lớn vậy.

“BÙM!”

Lại một cú đấm mạnh vào ngực chấn động cả không gian, khiến mọi người xung quanh phải kêu lên đầy ngạc nhiên.

Khương “Tàn” lùi lại miệng phun máu tươi, cảm giác như một cơn sóng mạnh đã ập đến, nhưng hắn vẫn nhẫn nại không gục ngã, ánh mắt vẫn sáng rực với sự thách thức.

“Nhóc con, mày làm tao có chút khâm phục đó!”

Hắn nói, thở hổn hển, nhưng nụ cười vẫn hiện hữu trên môi, đầy sự hưng phấn.

Khương “Tàn” hạ thấp cơ thể, ra sức dồn năng lượng vào chân, chuẩn bị cho một đòn đánh mang tính quyết định.

Cường cảm nhận được sức mạnh tỏa ra từ Khương “Tàn” sự hưng phấn trong lòng cũng trỗi dậy, đây là cuộc chiến của những con thú hoang dã giữa đêm tối.

“Đến đây!” Cường thét lên, lòng quyết tâm sục sôi, cả hai lao vào nhau như những cơn bão dữ.

Khương “Tàn” cảm nhận được sức mạnh đang dâng lên trong từng khớp xương, hắn nắm chặt bàn tay, ánh mắt rực lửa.

Hắn đã chuẩn bị cho một cú ra chân mạnh mẽ nhất mà hắn từng thực hiện.



“Thằng nhóc! Giờ thì xem đây!”

Khương “Tàn” quát lên, như một con thú dữ chuẩn bị xé xác con mồi.

Hắn lao tới, đôi chân như những mũi tên, đá văng không khí. Cường cảm nhận được sức mạnh đang ập đến, nhưng không hề nao núng.

“Tôi không dễ bị hạ gục đâu!”

Cường hô lớn, hắn dồn sức vào đôi chân, hai tay bắt chéo sẵn sàng chờ đón đòn t·ấn c·ông.

Cú đá của Khương “Tàn” lao đến như một cơn bão, không khí rung chuyển, tiếng động vang dội như tiếng sấm.

“Đùng!”

Một âm thanh chát chúa, chân Khương mang theo lực lượng khủng bố nhưng vẫn bị chặn lại, lực phản chấn khiến hắn bật ngửa ra sau, chao đảo suýt ngã.

Cường không bỏ qua cơ hội, lập tức lao lên, dồn sức mạnh vào cú đá cuối cùng.

“Vù… vù” Âm thanh xé gió vang lên, như tiếng động của một cánh quạt lớn.

Khương “Tàn” choáng váng khi nhận ra cú đá của Cường mạnh đến mức không thể nào ngờ tới. Hắn cảm thấy không gian xung quanh như co lại, mọi thứ trở nên mờ mịt trong giây phút đó.

“Cường độ của mày… không thể nào!”

Khương “Tàn” kinh hãi, nhưng chưa kịp nhận ra, cú đá của Cường đã lao đến, hướng thẳng vào ngực hắn. Lực v·a c·hạm như cơn sóng lớn ập tới.

“Đùng!”

Một t·iếng n·ổ vang dội phát ra khi Khương “Tàn” b·ị đ·ánh văng ngược ra sau, cơ thể hắn v·a c·hạm mạnh mẽ vào bức tường.

“Rầm!”

Tiếng đập mạnh như âm thanh của một chiếc xe hơi lao vào vật cản.

Khương “Tàn” gục xuống, máu từ trong miệng phun ra không ngừng, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể. Hắn đưa tay chống người lên, nhưng không thể đứng dậy được.

“Khó… khăn quá!” hắn thở hổn hển, cố gắng gượng dậy nhưng chân tay như t·ê l·iệt, không thể cử động.

“Thế nào? Còn đánh được nữa không?”

Cường đứng đó, vững vàng như một ngọn núi lớn.

Khương “Tàn” nhìn Cường, ánh mắt hắn không còn vẻ tự tin như trước, mà giờ đây chỉ còn sự kinh nghi.

Hắn không thể tin nổi rằng một thằng nhóc lại có thể đánh bại mình.

“Tao… thua!”

Khương đáp, miệng lúng búng máu, hắn đã b·ị t·hương nặng nội tạng, đã không thể tái chiến.

“Ha ha… ông rất mạnh, nhưng thua dưới tay tôi không có gì đáng xấu hổ”

Cường cười lớn, hắn nhìn quanh, bắt gặp những ánh mắt đầy ngạc nhiên của những người đứng xem.

Họ không thể tin nổi vào cảnh tượng trước mắt, khi mà kẻ từng được biết đến như một ác quỷ, giờ đây lại gục ngã dưới tay một thằng nhóc.

“Mày không tầm thường!”

Khương “Tàn” gắng gượng nói:

“Nhưng mày cần biết rằng giang hồ không dễ dàng giải quyết bằng nắm đấm đâu”

Trong không khí đầy căng thẳng, một khoảnh khắc tĩnh lặng trôi qua, không khí bỗng trở nên nặng nề, như thể chính không gian đang gánh chịu sự hồi hộp và phấn khích của trận chiến.