Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 46: Tranh Đấu Tàn Bạo



Chương 46: Tranh Đấu Tàn Bạo

Khương cố chống tay lên, nhưng mọi nỗ lực đều trở nên vô ích. Tất cả sức mạnh dường như đã bị rút cạn.

Một đòn kia đã vượt qua sức chịu đựng của cơ thể!

Cả người hắn đầm đìa mồ hôi và máu, run rẩy trong cơn đau tột cùng, tuy nhiên, trong ánh mắt hắn, không phải là sự sợ hãi, mà là sự thừa nhận.

Một kẻ mạnh thua dưới tay kẻ mạnh khác, Khương không thù hận Cường, mà trái lại, hắn tôn trọng.

Khương khẽ gật đầu, thở dài trong hơi thở nặng nhọc:

“Mày thực sự là một con quái vật…”

Lời vừa tới đây đột nhiên:

“Đoàng! Đoàng! Đoàng”

Tiếng súng chát chúa lạnh lùng, không báo trước. Trong chớp mắt, khi Cường còn chưa kịp quay đầu, ba viên đạn lao thẳng đến, xé gió và găm sâu vào vai và ngực trái của hắn.

"Phụt! Phụt! Phụt!"

Cường loạng choạng lùi lại, máu từ v·ết t·hương túa ra. Đôi mắt hắn trừng lên, cố gắng giữ vững thân thể.

“Cường!”

“Đại ca!”

Tiến và mấy tên đàn em thấy Cường trúng đạn lập tức hoảng hồn, lao tới đỡ lấy hắn, ánh mắt tràn đầy lo lắng cùng kh·iếp sợ.

Cường được Tiến giữ lại, khẽ cúi đầu nhìn v·ết t·hương rồi nghiến răng chịu đựng cơn đau ập đến, tay che lấy ngực, ngăn máu tiếp tục chảy ra.

Khánh "Rambo" đứng đó, tay hắn còn chưa hạ xuống sau phát súng, đôi môi nhếch lên nụ cười hiểm ác.

Khương ‘Tàn’ thua nhưng không đại biểu cho hắn sẽ thất bại. Là một kẻ tàn nhẫn và thận trọng, Khánh sẽ không để mình thua và cơ hội ra tay chính là lúc này.

“Hạ được Khương ‘Tàn’ thì sao? Mày cũng chỉ là một thằng c·hết dở thôi”

Khánh cười lớn, ánh mắt lạnh lùng và sắc như dao:

“Mày mạnh, nhưng mày không bao giờ có thể lường trước được tao!”

Đám đàn em đứng sau Khánh gật gù tán thưởng, vội vàng rút hung khí chuẩn bị kết liễu Cường. Trong mắt chúng, Cường đã dính đạn, v·ết t·hương sẽ nhanh chóng làm hắn kiệt sức. Cường có mạnh mấy thì cũng chỉ là con người, còn đại ca chúng thì luôn biết cách chơi đòn hiểm.



Tiến sắc mặt tái mét, gào lên:

“Cường! Sao rồi?”

Cường đứng đó, máu từ v·ết t·hương trên vai không ngừng chảy xuống, thấm ướt từng giọt trên nền đất. Hắn vẫn cố tỏ ra vững vàng, nhưng mỗi nhịp thở của hắn ngày càng gấp gáp, khó khăn hơn.

Mắt Cường mờ đi, và trước mắt hắn là cái cảm giác quen thuộc – cảm giác lần trước khi hắn suýt c·hết. Lồng ngực hắn như bị bóp nghẹt, từng hơi thở trở nên đứt quãng. Sức lực trong cơ thể dần bị rút cạn, như một dòng sông khô cạn dần không còn sức sống.

Hắn cảm nhận rõ ràng sự sống đang rời khỏi cơ thể mình, hơi lạnh buốt bắt đầu lan ra từ v·ết t·hương.

Một cơn đau thấu tận tâm can dội vào mỗi lần hắn cố hít vào. Bóng tối từ từ bủa vây, tầm nhìn dần mờ nhạt. Mọi thứ trở nên u ám, chẳng còn gì ngoài tiếng nhịp tim đang chậm dần lại trong lồng ngực.

Đúng lúc đó...

Một nguồn năng lượng lạ lùng đột ngột trỗi dậy từ bên trong. Cường khẽ giật mình, toàn thân hắn như bừng tỉnh khỏi cơn mê mộng.

Một cảm giác nóng bỏng, cuộn trào dọc theo cánh tay trái của hắn lên trên ngực. Ấn ký ma quái trên mu bàn tay hắn, thứ mà hắn gần như đã lãng quên, giờ đây âm thầm phát sáng yếu ớt như một ngọn lửa âm ỉ. Cường có thể cảm nhận được sức mạnh bí ẩn từ nó đang xâm chiếm cơ thể mình.

Có thứ gì đó giống như kim loại bị đẩy ra khỏi cơ thể, đau đớn từ v·ết t·hương trên vai và ngực bỗng dưng mờ nhạt dần.

Dòng máu đang rỉ ra cũng chậm lại trước khi ngừng hẳn. Nhịp tim của Cường, vừa rồi còn ngắt quãng như sắp ngừng đập, nay bỗng trở nên đều đặn. Hắn hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi thở quay trở lại như lẽ tự nhiên, cơ thể hồi phục dần mà không một ai nhận ra.

Nhưng Cường không để lộ chút gì. Bên ngoài, hắn vẫn nghiến răng, tay vẫn giữ chặt lấy vai như thể không gì thay đổi. Trong lòng, lại bắt đầu cười lạnh, đôi mắt sắc như dao nhìn về phía Khánh "Rambo" và đám đàn em, chờ đợi khoảnh khắc để ra tay phản đòn.

Khánh vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào Cường với vẻ ngạo mạn, súng trong tay còn chưa cất đi. Gã từ từ tiến đến gần Cường, không hề che giấu sự khinh thường và ngạo nghễ:

“Chậc… chậc… lâu không dùng súng, bắn không được tốt lắm. Uhm… Thằng nhãi ranh, tao đã cảnh báo mày rồi. Ở cái đất này, chỉ có tao mới có quyền quyết định!”

Khương "Tàn" lúc này đã gượng dậy, dù thân thể vẫn rã rời. Hắn nhìn Khánh với ánh mắt u ám, bất mãn tràn đầy:

“Khánh, mày là đồ hèn… Đánh lén người vừa thắng trận. Tao thua, nhưng không phục cái lối bẩn thỉu của mày”

Khánh ném cho Khương một cái nhìn đầy khinh bỉ, giọng hắn lạnh tanh:

“Tao cần kết quả, không cần mày phục. Mà lại một thằng bại trận như mày còn có tư cách gì lên tiếng?”

Khánh vừa nói, vừa giơ súng lên lần nữa hướng về phía Cường, nhưng ngay khi hắn ta chuẩn bị kết liễu, một cơn gió bất chợt rít qua, và trước khi gã kịp nhận ra điều gì đang diễn ra, Cường đã lao đến như một con mãnh thú giải phóng khỏi xiềng xích.

"Đùng!"

Cường vung một cú đấm cực mạnh vào mặt Khánh, khiến gã bật ngược ra sau, thân thể bay lùi về phía tường, va đập mạnh đến mức âm thanh vang lên như tiếng gỗ gãy. Đám đàn em ngỡ ngàng, chưa kịp xông lên thì Cường đã áp sát, tốc độ và sức mạnh kinh hoàng.



“Mày nghĩ tao dễ c·hết đến vậy sao?”

Cường gằn giọng, mắt hắn ánh lên sự khát máu. Tay phải hắn nhanh như chớp tóm lấy cổ Khánh, siết mạnh.

Khánh có chút hoảng loạn, mặt hắn tái đi khi không hiểu vì sao Cường không bị mấy viên đạn hạ gục. Gã cố gắng vùng vẫy, tay run rẩy muốn với tới khẩu súng vừa rơi ra nhưng dĩ nhiên không còn cơ hội. Cường siết chặt hơn, ánh mắt lạnh băng nhìn gã.

“Mày biết cái giá của việc này là gì không?”

Cường gằn giọng, đôi mắt ánh lên sát khí như một kẻ đã sẵn sàng đạp qua mọi thứ để giành phần thắng.

Khánh "Rambo" bị ghì chặt dưới đất, sau ít giây kinh nghi thì ánh mắt gã lại trở nên ngùn ngụt lửa giận. Gương mặt lạnh băng, không một tia sợ hãi. Dù có v·ết m·áu loang trên áo, hắn vẫn giữ nguyên thái độ điềm tĩnh của một con sói đầu đàn.

Hắn cười nhạt, nheo mắt nhìn Cường, rồi thả ra một câu, lạnh lùng như chính hắn:

"Mày tưởng có thể dọa tao à? Tao không s·ợ c·hết đâu, Cường!"

Cường siết chặt hơn, lưỡi dao sát khí ẩn sau ánh mắt:

“Mày đang nằm dưới chân tao, Khánh. Đừng cố tỏ ra nguy hiểm khi mày không còn gì”

Khánh vẫn không thay đổi biểu cảm, thậm chí còn cười nhếch mép, một nụ cười khinh bỉ đầy máu lạn:

"Mày tưởng mày thắng tao được mãi à? Cái cuộc chơi này, không chỉ một mình mày. Tao có thể mất khu Tây hôm nay, nhưng mày sẽ phải trả giá đắt hơn nhiều. Tao còn rất nhiều thứ, còn đàn em, còn tiền, còn quan hệ. Còn mày, chỉ là một thằng chó mạt rệp không biết mình là ai!"

Tiếng cười khô khốc của Khánh vang lên giữa không gian căng thẳng, làm đám đàn em của cả hai phe đều nín thở theo dõi. Khánh rõ ràng không phải dạng vừa, sự gan lì của hắn đã giúp hắn sống sót qua bao cuộc chiến đẫm máu.

Cường nheo mắt, cúi sát xuống mặt Khánh, tiếng nói phát ra như lời răn từ cõi địa ngục:

"Mày nghĩ tao sẽ cho mày cơ hội nữa sao?"

Khánh "Rambo" bị ghì chặt dưới đất, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh băng. Ánh mắt hắn ánh lên ngọn lửa của sự căm hờn, không có chút nào khuất phục.

Ngay cả khi bị đè bẹp, Khánh vẫn không toát lên vẻ gì là sợ hãi. Gã hít thở nặng nhọc, v·ết m·áu loang đỏ trên áo đã khô lại, nhưng cái nhìn sắc lạnh của hắn vẫn giữ nguyên, như con sói đầu đàn bị dồn đến chân tường nhưng vẫn chưa hết nguy hiểm.

Cường nhấc chân, không chút do dự, đạp mạnh vào bụng Khánh. Tiếng v·a c·hạm cứng ngắc vang lên, khiến cả đám đàn em xung quanh đều cảm nhận được sức mạnh khủng kh·iếp của cú đá, nhưng Khánh chỉ cắn chặt răng, không phát ra một tiếng kêu đau đớn nào.

Ánh mắt gã dán chặt vào Cường, gằn giọng thách thức:

"Giết đi... Mày nghĩ tao sợ sao?"

Khánh nhổ ra một bãi máu, khóe miệng giật giật vì đau, nhưng không hề chùn bước:



"Tao từng bước qua tử thần, Cường... Mày... chẳng là gì đâu!"

Cường cúi xuống, nắm lấy cổ áo Khánh và kéo mạnh lên, làm hắn bật dậy khỏi mặt đất.

"Mày lì lợm, tao biết. Nhưng mày cũng biết, ai lì hơn thì sẽ sống sót. Mày đã chơi sai luật rồi Khánh"

Cường nói, giọng như lưỡi dao cắt ngang không khí:

"Giờ tao sẽ dạy mày cách trả giá."

Cường cúi xuống, nắm lấy cánh tay Khánh, kéo mạnh một cái.

Tiếng rắc rắc vang lên lạnh sống lưng khi khớp vai của Khánh bị vặn xoắn một cách tàn nhẫn. Khánh cắn chặt môi, mặt tái nhợt, nhưng vẫn không phát ra tiếng kêu đau đớn nào.

Máu từ miệng hắn trào ra, nhưng ánh mắt vẫn đầy vẻ kiêu ngạo và bất khuất. Hắn cười khan, từng tiếng thở nặng nề vì cơn đau giằng xé trong cơ thể:

"Đau đấy... nhưng không c·hết được đâu, Cường!"

"Vậy để tao xem, khi xương mày gãy, máu mày chảy cạn, mày còn nói được câu đấy không"

Cường gằn giọng, rồi tiếp tục vặn tay Khánh, lần này là bẻ ngược ngón tay của hắn từng ngón một.

Tiếng xương rạn nứt nghe rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng. Lúc này, trên khuôn mặt Khánh đã có sự biến sắc, hơi thở hắn dồn dập, gương mặt đỏ bừng vì đau đớn, gân xanh nổi lên, mồ hôi chảy ra thành dòng. Nhưng hắn vẫn giữ im lặng, chỉ hít sâu từng cơn, không để Cường nghe thấy bất kỳ âm thanh yếu ớt nào.

Nhưng Cường không dừng lại. Hắn kéo đầu gối lên, đập thẳng vào lồng ngực Khánh. Khánh rít lên một tiếng, giờ thì sự đau đớn đã không thể bị che giấu nữa. Tiếng rên khẽ phát ra từ sâu trong cổ họng hắn.

Những ngón tay của Khánh run rẩy, nhưng hắn vẫn giữ chặt bàn tay lại, cắn môi đến rỉ máu. Cơn đau đã quá sức chịu đựng của một người bình thường, nhưng Khánh vẫn không hạ mình. Sự gan lỳ của hắn đã khiến đám đàn em của cả hai bên nín thở theo dõi, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hãi.

Trong hoàn cảnh này, không ai dám xông lên! Tính mạng của Khánh rõ ràng là hoàn toàn phụ thuộc vào một ý niệm của Cường.

Cường lại cúi xuống, ghé sát tai Khánh, thì thầm như một kẻ tử thần:

"Mày không c·hết vì kiêu ngạo của mày, Khánh. Mày sẽ c·hết vì tao muốn thế!"

Khánh thở gấp, lồng ngực nhấp nhô dữ dội, nhưng đôi mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào Cường, không chịu khuất phục. Gã cười khan, từng tiếng ho sặc sụa xen lẫn máu tươi phun ra từ miệng:

"Tao... tao sẽ không để mày thắng mãi đâu... Tao còn đàn em... còn... tiền..." Khánh nói đứt quãng, giọng hắn giờ đã bắt đầu mất đi sự kiên cường.

Cường không đáp, chỉ dùng lực mạnh hơn nữa. Hắn nhấc cánh tay còn lại của Khánh lên và bẻ ngoặt nó về phía sau, khiến bả vai Khánh như muốn rời ra. Lần này, có vẻ đã vượt ngưỡng chịu đựng, Khánh hét lên đau đớn, tiếng hét rít qua kẽ răng:

"Đủ rồi..."

Ranh giới giữa kiên cường và tàn bạo dần trở nên mỏng manh. Hơi thở của Khánh đứt quãng hơn, gã không còn đủ sức chống lại những đòn t·ra t·ấn của Cường nữa.

Đôi mắt đỏ rực vì giận dữ của Khánh dần nhạt đi, chỉ còn sự căm phẫn vô bờ. Khánh cuối cùng cũng nói, giọng khản đặc. Gã cố nhổ ra từng chữ, cay đắng:

"Tao... tao sẽ giao khu Tây... tao sẽ đưa tiền... thả người của mày... nhưng... dừng tay..."
— QUẢNG CÁO —