Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 47: Bồi Thường – Chiêu Dụ



Chương 47: Bồi Thường – Chiêu Dụ

Cường đứng thẳng, ánh mắt không rời khỏi Khánh "Rambo" kẻ giờ đây đã phải cúi đầu thỏa hiệp.

Không khí xung quanh trĩu nặng, như thể sự căng thẳng của cuộc chiến vừa qua vẫn còn lơ lửng, và tất cả đều chờ đợi bước tiếp theo của Cường.

Mọi người đều hiểu rằng đây không chỉ là một cuộc chiến đơn thuần, đây là một bước ngoặt cho cả t·hế g·iới n·gầm khu Tây Hải Thành.

"Thả ngay đàn em của tao!"

Cường gằn giọng, mỗi chữ như một nhát dao:

"Và đưa ngay cho tao năm tỷ, tiền bồi thường sức khỏe của tao và bọn nó"

Khánh cắn chặt hàm, hít sâu một hơi, nhưng rồi sự bất lực bộc lộ qua từng cử động của gã. Gã biết rằng không còn đường lui. Mọi sự tính toán, mọi kế hoạch đều đã sụp đổ trong giây lát, nhường chỗ cho sự thật tàn nhẫn.

"Được!"

Khánh gật đầu, giọng nói khàn khàn. Gã không còn lựa chọn nào khác dù trong lòng còn sôi sục phẫn nộ, khu Tây từng là địa bàn của hắn, giờ đây sắp trở thành mảnh đất cho Cường tự do khai thác.

Khánh nhắm chặt mắt, khuôn mặt gã vẫn còn sưng tấy, máu vẫn còn rỉ ra từ những v·ết t·hương chưa được băng bó.

Nỗi nhục nhã và uất ức hòa quyện trong lòng gã, nhưng thực tế tàn khốc của cuộc chiến này khiến gã không thể làm gì khác ngoài việc tuân theo yêu cầu của Cường.

“Đừng chỉ đứng đó như một lũ vô dụng!”

Khánh quát với những đàn em đang đứng lặng lẽ phía sau, âm thanh khô khốc như chính v·ết t·hương của gã:

“Đi lấy tiền và mang những thằng kia đến đây ngay lập tức!”

Một vài gã đàn em, vẫn còn hoang mang vì sự thất bại của đại ca bọn họ, lập tức luống cuống chạy đi. Không khí ngột ngạt, như chực chờ cho cơn bão sắp đến. Khánh nhìn theo họ, cảm giác như từng giây từng phút trôi qua đều là những mảnh ghép của sự thất bại.

Cường đứng đó, ánh mắt vẫn sắc lẹm như lưỡi dao. Hắn không cần phải làm gì thêm; sự hiện diện của hắn đã đủ để tạo ra sự áp chế cho Khánh và những kẻ theo gã.

Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, tiếng bước chân gấp gáp của đàn em vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Khánh ngồi bệt dưới đất, hơi thở của gã gấp gáp, chờ đợi trong cơn đau trên cơ thể nhói lên từng hồi.

Cuối cùng, một gã đàn em quay lại, tay cầm một vali lớn, nặng nề như chính tình cảnh của Khánh:

“Đây là năm tỷ!”



Hắn thả vali xuống đất rồi mở ra. Bên trong toàn là đô la.

Khánh hất mặt về phía vali tiền, sức mạnh cuối cùng của gã như đã cạn kiệt:

“Đưa nó cho Cường!”

Gã gầm gừ, nhưng giọng nói yếu ớt, như một con thú hoang b·ị t·hương.

Cường cúi xuống, cầm vali tiền ném cho Tiến đứng ở phía sau. Hắn không cần phải đếm, đối với hắn, số tiền đó là sự xác nhận cho sự thất bại của Khánh.

Hắn quay lại nhìn Khánh, môi nở một nụ cười nhếch mép:

“Mày đã chơi rất tệ, Khánh. Cái giá phải trả này là xứng đáng!”

Gương mặt Khánh tái nhợt, sự nhục nhã và cơn giận dữ đang dâng trào trong lòng gã, nhưng hắn chỉ có thể im lặng. Lời nói của Cường như một nhát dao cứa vào sự kiêu hãnh cuối cùng của gã.

“Còn đàn em của tao, bọn nó ở đâu?” Cường hỏi.

“Đều đang ở trên xe” tên đàn em của Khánh đáp, mặc dù cảm giác hèn mọn đang lấn át “Bọn nó sẽ tới ngay!”

Những giây phút tiếp theo trở nên kéo dài, âm thanh của những bước chân ngày càng gần. Một lúc sau, đàn em của Khánh dẫn theo những người khác bước vào. Họ trông có vẻ hoảng loạn, nhưng khi vừa thấy Cường, liền nhao nhao mừng rỡ gọi mấy tiếng “Đại ca”.

Cường đưa tay chỉ vào chúng:

“Thả chúng ra đi!”

Khánh hít một hơi dài, lẩm bẩm mệnh lệnh:

“Thả chúng ra! Còn chờ gì nữa?”

Những gã đàn em miễn cưỡng tiến đến, mở dây trói cho những người còn lại.

“Nhớ lấy!” Cường nhấn mạnh, “Đây chỉ là khởi đầu. Mày có thể nghĩ đến chuyện trả thù nhưng nếu khi làm điều đó, hãy cân nhắc kỹ cái giá phải trả, sẽ không chỉ đơn giản như hôm nay đâu”

Khánh chỉ biết im lặng, sự phẫn nộ trong lòng gã dần lắng xuống, nhưng nỗi nhục nhã vẫn còn đó. Gã cúi đầu, tự nhủ rằng một ngày nào đó, gã sẽ lấy lại những gì đã mất.



Đám đàn em dìu Khánh đứng dậy rồi tất cả mau chóng rời đi, dù sao v·ết t·hương của hắn rất nặng cần mau chóng tìm nơi chữa trị.

“Khặc… khặc… Thật sảng khoái, thật dễ chịu!”

Đám người của Khánh vừa khuất dạng, đột nhiên một tiếng cười ma quái nổi lên trong đầu Cường. Linh hồn trong chiếc nhẫn Hắc Tinh Luân đang cuộn trào với năng lượng tà ác dồi dào vừa hấp thụ sau trận đánh, văng vẳng bên tai Cường những lời kích lệ:

“Nô bộc của ta! Ngươi đã làm rất tốt! Năng lượng bóng tối này thấm vào từng tế bào của ngươi càng nhiều, ta càng mạnh, và một khi sức mạnh của chúng ta kết hợp, không ai có thể ngăn cản được”

Cường lạnh lùng khi nghe những lời này, ánh mắt sắc như dao, hắn đã quen với sự phấn khích của Hắc Tinh Luân mỗi khi hấp thụ đến năng lượng nó cần.

Hắn quay sang nhìn Khương "Tàn" kẻ bị đám người của Khánh ‘Rambo’ bỏ lại như một món đồ vứt đi.Khương đang ngồi dựa vào tường, nét mặt mệt mỏi, không còn sức chiến đấu.

“Này Nhẫn Đen” Cường hỏi, giọng điệu nghiêm nghị, “Có cách nào chữa trị v·ết t·hương của người khác không? Một cánh tay bị liệt, chẳng hạn?”

Giọng nói của linh hồn vang lên, mang theo sự bí ẩn và âm trầm:

“Hỗn xược! Hãy gọi ta là Dạ Thần!”

“Đừng nhiều lời nữa! Mau trả lời câu hỏi của ta! Nếu không, trong một tháng tới ngươi sẽ không nhận được thêm bất cứ điều gì”

“Ngươi…!”

Âm thanh phẫn nộ của Linh Hồn vang lên, nhưng vẫn như mọi lần cuối cùng nó lại thỏa hiệp:

“Có, nhưng cái giá phải trả sẽ không hề rẻ. Ngươi có sẵn lòng không?”

Cường không trả lời ngay mà nhìn chằm chằm vào Khương, ý định chập chờn trong lòng.

Hắn bước tới, ánh mắt lướt qua gương mặt đầy v·ết t·hương của Khương, rồi lạnh lùng hỏi:

“Có cần tôi đưa về không?”

Khương ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt:

“Không cần”

Cường nhìn Khương, ánh mắt hắn chạm vào vẻ kiên cường lẫn tàn nhẫn của kẻ từng là đối thủ của mình.

Dù đã đánh bại Khương trong cuộc chiến này, hắn không thể phủ nhận sự dũng cảm và tài năng của người đàn ông đang ngồi trên đất, máu vẫn còn rỉ từ những v·ết t·hương chưa được chữa trị.



“Anh Khương” Cường cất tiếng, giọng điệu điềm tĩnh, “Tôi thấy anh rất lợi hại. Dù một cánh tay bị liệt, anh cũng không phải là kẻ tầm thường. Đừng làm một kẻ tay chân đánh thuê nữa!”

Khương nhướng mày, nghi ngờ trong ánh mắt. Gã biết Cường không phải là người dễ dàng, nhưng mối quan hệ giữa họ, mặc dù đầy căng thẳng, cũng không thể không công nhận:

“Mày muốn gì?”

Khương hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình thản, nhưng không giấu nổi sự cảnh giác.

“Đi theo tôi!”

Cường đáp, từng từ rõ ràng như thách thức:

“Tôi có thể giúp anh chữa lành cánh tay, để anh trở nên lợi hại hơn nữa. Nghe có vẻ điên rồ, nhưng tôi có thể làm được chuyện đó!”

Khương im lặng, chao đảo giữa sự ngờ vực và sự tò mò. Gã đã cố gắng chữa trị cánh tay của mình ở nhiều nơi, từ bác sĩ tài giỏi đến những phương pháp bí truyền. Tất cả đều không thành công.

Nhưng Cường rõ ràng không phải là một người bình thường. Hắn có một thứ gì đó đặc biệt, một năng lực mà gã không thể lý giải, bằng chứng là vừa nãy chính gã tận mắt thấy súng đạn không làm gì được Cường.

“Mày nghĩ tao sẽ tin vào điều gì đó ma thuật sao?” Khương hỏi, ngữ điệu vẫn có chút châm biếm. Nhưng bên trong gã, sự tò mò đang dấy lên.

Cường cười khẩy:

“Tôi không cần anh tin. Tôi chỉ cần anh hiểu rằng một kẻ mạnh như anh sẽ được chào đón dưới trướng của tôi. Chúng ta có thể tạo ra điều gì đó lớn lao hơn, và tôi chắc chắn có thể giúp anh phục hồi sức mạnh.”

Khương chăm chú nhìn vào mắt Cường. Gã cảm nhận được sự chắc chắn trong ánh mắt đó, điều mà gã chưa từng thấy từ những kẻ từng mời gọi mình trước đây.

Nghĩ đến những uất ức còn chưa được giải trong quá khứ, cảm giác trong lòng gã chuyển biến, tựa như một cơn gió lạnh thổi qua một vùng đất khô cằn.

“Được!” Khương chầm chậm đáp. “Nếu mày có thể giúp tao, tao sẽ theo mày. Nhưng nếu mày nói dối… tao sẽ không bỏ qua đâu.”

“Đó là một lời hứa!”

Cường mỉm cười, nụ cười lạnh lùng nhưng ấm áp. Hắn đưa tay về phía Khương, một lời mời chính thức, một khởi đầu cho một liên minh mới.

Khương nhìn chằm chằm vào bàn tay của Cường, một ý chí mạnh mẽ trong mắt gã. Cuối cùng, gã chạm tay vào Cường, nắm chặt lại như thể muốn thể hiện sức mạnh của mình. Cảm giác như cả hai đều đã đồng thuận rằng, mặc dù họ đã ở hai bên chiến tuyến, nhưng giờ đây, cùng nhau, họ có thể tạo ra một thế lực mới.

“Đi nào,” Cường nói, ánh mắt kiên định. “Chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”

Khương gật đầu kéo tay Cường đứng dậy, bất chấp cơn đau vẫn còn âm ỉ.
— QUẢNG CÁO —