Buổi sáng sớm, ánh nắng nhạt nhòa chiếu xuyên qua những kẽ hở của khu xưởng bỏ hoang, thắp lên một chút sinh khí cho nơi này. Trong căn phòng lớn với những bức tường loang lổ và nền nhà bụi bặm, Cường ngồi trên chiếc ghế cũ, dựa lưng một cách thoải mái vào thành ghế, tay ôm con mèo đen như thường lệ. Xung quanh hắn là những tay đàn em chủ chốt, gương mặt ai cũng hưng phấn, chờ đợi báo cáo thành quả sau một đêm c·ướp đoạt địa bàn.
Tiến là người đầu tiên đứng dậy:
“Mọi thứ diễn ra như chúng ta tính. Tối qua, băng chúng ta đã kiểm soát bốn sòng bạc, không một kẻ nào dám phản kháng” hắn nói với giọng phấn khích, nhưng vẫn có chút hồi hộp trước ánh nhìn sắc bén của Cường.
“Người của Khánh ‘Rambo’ thế nào, có chống trả không?” Cường hỏi, giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa một tia nguy hiểm.
“Chúng em đã đuổi hết đám của gã đó ra ngoài, chỉ có một vài đứa kháng cự, nhưng anh em đã giải quyết gọn gàng”
Dũng ‘Méo’ nhanh miệng báo cáo, không quên nhấn mạnh sự tàn nhẫn của nhóm.
Cường gật đầu, ánh mắt lóe lên:
“Tốt! Lần sau, nếu có kẻ nào còn dám đứng lên chống đối, cứ đánh què giò bọn nó, không cần giải thích nhiều!” Hắn dừng lại một chút, để cho câu nói thấm vào tâm trí từng người.
Bằng từ sớm đã thu thập số liệu, đưa ra một con số:
“Đêm qua, số tiền thu về từ các sòng là 215 triệu, đó mới là con số tiền mở sòng, nếu chúng ta chiếm lĩnh và mở thêm hoạt động cho vay, lợi nhuận sẽ tăng mạnh”
Cường khẽ nhếch mép, trong lòng cười thầm trước sự ngu ngốc của Khánh ‘Rambo’. Nếu gã không liều lĩnh muốn tiêu diệt hắn, ít nhất vẫn có thể giữ lại các sòng bạc, chỉ phải chia sẻ một phần lợi nhuận trong việc cho vay nặng lãi mà thôi. Nhưng giờ thì mất cả rồi!
Gõ nhẹ tay lên thành ghế, Cường quay sang Lợi Lé, kẻ nhanh nhẹn nhất trong nhóm:
“Lợi,” Cường cất giọng trầm, ánh mắt như hàn băng nhìn chằm chằm vào gã đàn em. “Từ giờ nơi này sẽ là trụ sở của băng chúng ta. Tao giao mày lập các trạm gác quanh chỗ này. Tao không cần biết kẻ nào bén mảng tới đây, chỉ cần thấy mặt, thì đập cho nó nằm sàn”
“Vâng! Anh Cường!”
Lợi ‘Lé’ hăng hái nhận lời, cảm giác chuyển từ một gã đầu đường xó chợ lên đầu lĩnh một băng nhóm có tổ chức để hắn rất có mặt mũi.
“Tiến, mày tiếp tục phụ trách quản lý bãi rác và các điểm bảo kê sòng bạc mới chiếm được. Còn có Dũng ‘Méo’ mày phụ cho Tiến. Khi đến kỳ thu nợ, không cần nhẹ tay. Nếu có thằng đần nào có ý định trốn, đập cho chúng nó nhớ, quỵt tiền của tao sẽ phải trả giá nặng” giọng Cường đều đều tiếp tục phân phó nhiệm vụ.
“Vâng! Như anh dặn, bọn đó sẽ chỉ có nước khóc thôi!”
Cuối cùng, Cường dừng lại ở Khương “Tàn” giọng trầm hơn:
“Anh Khương, tôi có việc cần anh làm!”
“Được!”
Khương ‘Tàn’ không hỏi là việc gì, liền gật đầu. Cường hài lòng lên tiếng:
“Anh tìm một phòng ở chỗ này tổ chức các sàn đấu nhỏ cho đám anh em luyện tập. Tôi cần thêm mấy thằng biết đánh đấm, bọn hiện tại đa số vô dụng!”
“Được!” Khương gật đầu, vẫn là câu trả lời ngắn gọn như trước.
Cường từng bước bố cục băng nhóm, sự hưng phấn lan tỏa trong không khí như một cơn sóng, ánh mắt của đám người dưới tay hắn đều ánh lên sự phấn khích và khao khát.
Dũng ‘Méo’ với vẻ mặt rạng rỡ không thể kìm nén, lên tiêng:
“Anh Cường, băng chúng ta đã có chỗ đứng ở Tây Hải Thành rồi. Hay là anh đặt tên đi? Ngày nhỏ đứng xem ké mấy bộ phim xã hội đen Hồng Kông ở mấy tiệm băng đĩa, lúc nào cũng thấy băng đảng có những cái tên nghe rất kêu!”
Cường khẽ nhếch mép, ánh mắt sắc lẹm nhìn Dũng:
“Tên? Mày thấy điều đó cần thiết à?”
Cường tỏ ra không mấy hứng thú, Dũng ‘Méo’ có hơi hụt hẫng nhưng vừa hay có Lợi ‘Lé’ ủng hộ:
“Đại ca! Em thấy có cái tên cũng tốt. Đi đâu chỉ cần hô lên tên băng mình là đủ đe dọa mấy thằng ngu không biết điều”
“Hừ! Rắc rối! Nếu thích, bọn mày tự đặt tên đi!”
Cường hơi mất kiên nhẫn nhưng cảm thấy lời của Lợi ‘Lé’ cũng có điểm đúng, liền lạnh giọng đáp một câu.
Dũng ‘Méo’ được cho phép, liền vội vàng nói:
“Em có ý này!”
Dũng ‘Méo’ giọng đầy phấn khích, nói ra cái tên mà hắn nghe lỏm được trong một bộ phim:
“Chúng ta có thể gọi là ‘Huyết Thệ’ – Lời Thề Máu! Nghe vừa máu me vừa bí ẩn”
Cường khẽ nhướng mày, cảm giác không mấy hứng thú kéo dài cuộc thảo luận về tên gọi. Hắn không phải là người thích những chi tiết nhỏ nhặt, mà chỉ quan tâm đến sức mạnh và quyền lực.
“Huyết Thệ?”
Cường nói với giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao, quét qua từng người trong phòng:
“Được! Vậy cứ gọi là ‘Huyết Thệ’ đi!”
Sự kinh hỉ thoáng hiện trên khuôn mặt của các Dũng ‘Méo’. Họ không ngờ rằng Cường sẽ đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy, không cần bàn bạc hay thảo luận gì thêm.
“Huyết Thệ” cái tên mà hắn yêu thích bấy lâu giờ đã trở thành tên băng nhóm của hắn và hắn chính là người đặt danh tự.
“Giờ thì trở về với công việc. Bọn mày hãy làm cho băng chúng ta trở thành nỗi ác mộng cho tất cả những kẻ dám chống lại. Tất cả những gì cần làm là reo rắc sự sợ hãi!”
“Vâng, đại ca!”
Tiếng hô vang lên, sự quyết tâm lan tỏa trong không khí. Cường khẽ nhếch mép, cảm nhận sự hưng phấn trong nhóm. Hắn quay lại ôm chặt con mèo đen trong tay, cảm giác như đang nắm giữ một bí mật đáng sợ. Trong không khí tĩnh lặng, tiếng rì rầm của sự chuẩn bị cho những gì phía trước đã bắt đầu vọng lên.
***
Trong lúc Cường và đám đàn em đang bàn bạc về hướng đi mới thì ở bãi rác, nơi khởi nguyên của cả băng, lại có rắc rối chuẩn bị tìm tới.
Trong không khí ngột ngạt của buổi trưa, ánh sáng mặt trời gay gắt chiếu lên những đống rác thải ngổn ngang, bốc lên những mùi khó chịu. Ở một góc nhỏ của bãi rác, Toàn, gã Phó ban quản lý bãi rác vẫn đang âm thầm quan sát đám trẻ nhặt rác phía xa với ánh mắt lạnh lùng, đứng bên cạnh hắn còn có vài tên tay chân thân tín.
“Chúng ta không thể để đám ranh này tiếp tục lang thang tự do trong bãi rác”
Toàn khẽ nói với bọn đồng bọn:
“Chúng tìm được đủ thứ đồ tốt, trong khi đã lâu chúng ta lại chẳng thu được gì”
Một gã đàn em mập mạp, tên là Hưng, gật đầu đồng tình:
“Mẹ nó, cũng tại bài báo chó c·hết kia làm chúng ta đói rã họng hơn tháng nay”
“Yên tâm! Tao vừa mới trình bên trên chủ trương cải tạo đường vào bãi rác”
Toàn nói, ánh mắt sáng lên với sự hào hứng:
“Mặc dù còn chờ xem xét nhưng cũng có cái cớ phong tỏa bãi rác khiến đám trẻ không thể vào được. Bọn nó sẽ phải nghe lời chúng ta. Hoặc là biết điều, hoặc là cút đi chỗ khác kiếm ăn. Nếu báo chí tìm đến, chúng ta sẽ có lý do để tuyên bố rằng bãi rác đang trong quá trình cải tạo và phải cấm người dân vào. Họ sẽ không thể vào đây, mà chúng ta vẫn sẽ kiểm soát mọi thứ”
Bọn đàn em giơ ngón tay hưởng ứng, những âm thanh vui mừng trong không khí như những mảnh vỡ của một kế hoạch thâm độc đang dần hình thành:
“Vậy anh cần bọn em làm gì không?”
“Đương nhiên! Bọn mày cần giá·m s·át để răn đe. Nếu có ai hỏi, cứ nói rằng việc cải tạo này là vì an toàn của công cộng”
Cả đám cảm thấy phấn khích với kế hoạch này. Tất cả biết rằng, với sự kiểm soát của mình, bọn hắn có thể lần nữa đoạt lại lợi ích trở về trong tay.