Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 49: Chiếm Đoạt



Chương 49: Chiếm Đoạt

Ngõ Hải Phong,

Bên trong căn nhà cuối ngõ, không khí đặc quánh đến mức khó thở. Mùi thuốc lá cháy dở, mồ hôi đậm đặc và hơi men nồng nặc quyện vào nhau, khiến cả gian phòng chìm trong một bầu không khí u ám và ngột ngạt.

Dưới ánh đèn vàng vọt, từng quân bài đỏ đen vẫn tiếp tục được đặt xuống bàn, tiếng thở dốc xen lẫn những tiếng cười khô khốc của mấy con bạc sau những giờ dài nín thở vì vận may, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng xào xạc của ai đó đang đếm tiền mặt.

Đó là một trong những góc khuất của thành phố – nơi mọi thứ diễn ra trong sự lén lút, những hoạt động phi pháp không được phép trồi lên ánh sáng ban ngày. Sòng bạc này không phải là nơi lớn, nhưng cũng chẳng hề nhỏ; nó đủ kín đáo để tránh khỏi con mắt của giới chức, nhưng lại là một điểm đến quen thuộc của những kẻ mê mẩn trò may rủi.

Bất thình lình, cánh cửa chính bật mở. Những con bạc giật mình ngước lên, một làn gió lạnh tràn vào cuốn theo bụi bặm trong căn phòng vốn đã cũ kỹ. Bước qua ngưỡng cửa là Dũng ‘Méo’ phía sau hắn là một nhóm đàn em, đứng chắn kín cửa ra vào, gương mặt lạnh lùng, không hề có ý định che giấu sự uy h·iếp.

"Chơi vui quá nhỉ?" Dũng cất giọng, tiếng nói vang lên khẽ khàng nhưng đong đầy sự uy h·iếp.

Một gã bảo kê đứng gần cửa nhíu mày, bước tới phía trước lớn giọng:

"Bọn mày ở băng nào? Muốn gì ở đây?" Giọng hắn có vẻ cứng cỏi, nhưng đôi mắt lộ rõ sự cảnh giác.

Dũng nhếch mép cười, điềm nhiên bước đến gần bàn bài chính.

"Muốn gì hả?"

Hắn cúi xuống, nhặt lên một tờ tiền đang nằm trên bàn, khẽ xoa nó giữa những ngón tay, rồi nói lạnh lùng:

"Bọn mày còn không hiểu à? Khánh ‘Rambo’ đã hết thời Đất này giờ là của bọn tao!"

“ĐM! Ra là tới gây chuyện!”

Một gã đàn em của Khánh đứng phắt dậy, tay rút ra con dao sáng loáng, khuôn mặt hung tợn:

“Tụi mày nghĩ có thể chiếm được chỗ này dễ vậy sao? Địa bàn này là của đại ca Khánh, đừng có mà…”

“Bụp!”



Lời còn chưa kịp dứt, một tên bặm trợn gọi là Chiến ‘Bò’ từ phía sau Dũng đã bước tới, một cú đá nhanh như chớp nhằm vào hông gã, lực mạnh đến mức làm tên đàn em của Khánh gập người lại, miệng há hốc không thở nổi. Gã ngã khuỵu xuống sàn, rên rỉ không ngớt.

Những tên còn lại lập tức căng thẳng vì biết kẻ tới là ai. Một vài tên liếc nhìn nhau, định bỏ chạy, nhưng Bằng đã cất giọng đầy uy lực:

“Ngồi xuống! Ai đứng dậy tao chặt chân!”

Sự hung hãn trong giọng nói của hắn khiến cả căn phòng như đóng băng, không ai dám cử động.

Sau lời của Dũng, Chiến ‘Bò’ bước tới chắn ngang tất cả, khuôn mặt lạnh lùng của hắn như một lưỡi dao sắc lẻm cắt qua sự căng thẳng trong không khí.

Hắn không thèm nói một lời, chỉ tiến thẳng về bàn tiền chính giữa sòng bạc, ánh mắt của hắn lướt qua từng kẻ một, không hề có chút nhân nhượng.

Một tên bảo kê khác, mắt cũ mũi ưng không thể chịu đựng thêm nữa. Gã đứng bật dậy, tay lăm lăm cây gậy sắt, xông tới trước mặt Chiến ‘Bò’ với ý định ra đòn.

“Mày tưởng dễ nuốt chỗ này à?!” Gã hét lên.

Chiến không hề nao núng, chỉ trong chớp mắt, hắn cúi người né cú vụt gậy, và ngay lập tức, tay hắn bắt được cổ tay gã bảo vệ. Gã bảo vệ rít lên trong đau đớn khi Chiến bẻ gãy xương cổ tay chỉ bằng một động tác nhanh gọn. Tiếng xương gãy vang lên như t·iếng n·ổ nhỏ, gã bảo vệ lập tức ngã gục xuống, rên rỉ trong cơn đau tột cùng.

“Tao nói rồi! Đừng có mà chống cự!” Chiến hung tợn nói, giọng ồm ồm như bò rống.

Dũng không cần phải làm gì thêm. Đám người của hắn đã áp đảo hoàn toàn, không cần một trận chiến sống c·hết, đơn giản chỉ bằng khí thế và sức mạnh đơn thuần. Mọi con bạc trong sòng đều cúi đầu, sợ hãi không dám cử động.

Một vài kẻ lén lút muốn chạy trốn, nhưng trước khi chúng kịp làm gì, một đàn em khác của Cường đã tiến lên, đạp mạnh vào lưng chúng, khiến bọn chúng ngã sõng soài xuống sàn.

“Từ giờ trở đi, sòng bạc này là của đại ca Cường bọn tao”

Dũng nói, giọng đầy quyền uy:

“Tụi mày chỉ còn một lựa chọn: Cút xéo!”



Nghe xong, lần này không ai dám phản ứng.

Cảnh tượng tương tự diễn ra khắp nơi trong bờ tây thành phố.

Ở một sòng bạc khác, Tiến không mất thời gian nói chuyện. Hắn ra hiệu cho đàn em, và chỉ trong chớp mắt, đám người bảo vệ sòng b·ị đ·ánh quỵ. Tiến bình tĩnh rảo bước qua những xác người nằm rên rỉ dưới chân, dừng lại trước mặt gã chủ sòng, kẻ đã tái mét khi thấy hắn bước vào.

"Mày biết tao là ai rồi chứ?"

Tiến khẽ hỏi, đôi mắt hờ hững lướt qua cảnh tượng xung quanh.

Gã chủ sòng run rẩy gật đầu, mồ hôi túa ra như tắm:

"Tao... tao biết... nhưng mà..."

Tiến cười nhạt, rồi đột ngột siết lấy cổ áo gã chủ sòng, kéo hắn sát mặt mình:

"Không có nhưng gì cả. Tao nói rõ luôn cho mày hiểu: tao đến để lấy sòng này. Muốn tiếp tục làm ăn dưới trướng tao, mày biết phải làm gì"

Gã chủ sòng hổn hển gật đầu, không dám nói thêm lời nào.

Trong lúc Dũng và Tiến đang tung hoành khắp nơi, thì taại một căn nhà hoang nơi Lợi ‘Lé’ vừa dẫn một nhóm đàn em đi vào, tiếng rên rỉ vang lên khắp hành lang. Những con bạc lặng lẽ rời đi trong sợ hãi. Lợi, với ánh mắt lệch nhưng sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào gã quản lý đang run lẩy bẩy trước mặt. Hắn không cần nói quá nhiều, chỉ một ánh nhìn đã đủ để kẻ đó hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Bọn tao chỉ muốn tiếp nhận lại nơi này êm đẹp!"

Lợi nhếch mép:

"Nhưng nếu bọn mày ngoan cố, hậu quả sẽ không dễ chịu đâu!"

Gã quản lý cúi gằm, không dám nhìn lên. Hắn biết, đại ca của mình đã thất thế và Cường cùng đàn em của hắn đã trở thành một thế lực không ai muốn đối đầu.

***

Dưới bầu trời xám xịt, khu xưởng bỏ hoang hiện lên như một con quái vật ngủ quên giữa những dãy nhà công nghiệp cũ nát. Mùi gỉ sắt và đất ẩm hòa quyện trong không khí, tạo nên một cảm giác u ám và bẩn thỉu.



Cường, Khương "Tàn" và Bằng đứng trước cánh cổng sắt méo mó, lặng lẽ quan sát. Đây sẽ là trụ sở mới của họ.

“Chỗ này được!”

Cường chậm rãi nói, giọng khàn đặc vì khói thuốc, đôi mắt lướt qua mọi chi tiết của khu xưởng, không bỏ sót một thứ gì. Cái vẻ mục nát này chính là lớp vỏ bọc hoàn hảo, không ai để ý một khu công nghiệp bị lãng quên, nhưng từ bên trong nơi này hắn có thể kiểm soát mọi thứ.

Bằng bước lên, đôi mắt hắn ánh lên sự phấn khích. Từng là thủ lĩnh đám trẻ nhặt rác dưới tay Cường, giờ đây, hắn lại tìm được cảm giác dẫn dắt một băng nhóm.

“Đại ca, chỗ này đã kết nối điện nước đầy đủ, lại kín đáo, rộng rãi. Nếu mình sửa sang lại, thì có thể dễ dàng biến nó thành một trụ sở. Bên trong còn đủ không gian để mở các phòng ở, kho chứa... Em nghĩ không có chỗ nào tốt hơn” không biết từ bao giờ, Bằng gọi Cường là đại ca, xưng em mà không chút gượng gạo.

Bằng đưa tay chạm vào bức tường loang lổ vết ẩm mốc, rồi lại tiếp lời:

“Nhưng mà, cũng mất chút thời gian. Chúng ta không thể để nơi này gây chú ý quá sớm được!”

Cường nhếch mép, nụ cười nhạt:

“Thời gian không phải vấn đề. Với lại, cũng không cần xây dựng gì lộ liễu, dọn dẹp một chút là được”

Bằng gật đầu, mắt sáng rực:

“Đại ca, bọn em sẽ bắt tay vào ngay. Anh muốn chú ý chuyện gì không?”

Cường bước tới gần một cửa sổ vỡ, đứng nhìn ra khoảng sân đầy rác và máy móc cũ nát. Dưới ánh đèn vàng vọt, hắn im lặng một lúc, như kẻ đi săn chuẩn bị bủa lưới.

“Tao muốn xung quanh đây lập các trạm gác ngầm, lắp thiết bị quan sát, kiểm soát mọi ngả đường vào đây. Sau đó, gom hết đám đàn em về đây. Bãi rác chỉ là quá khứ. Chúng ta giờ sẽ không còn là lũ nhặt rác nữa”

Bằng nhìn Cường chằm chằm, trong đôi mắt hắn hiện lên sự hưng phấn, ngưỡng mộ nhưng cũng có chút e dè:

“Đại ca, chúng ta thật sự sẽ thay thế đám Khánh ‘Rambo’ chứ, bọn nó không quay lại quấy phá hả?”

Cường không trả lời ngay, hắn chỉ khẽ cười. Một nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn:

“Nếu chúng nó dám quay lại, thì nơi này sẽ là mồ chôn của chúng!”