Tây Hải Thành chưa bao giờ yên bình, nhưng lần này, cơn sóng lớn thật sự đã ập đến!
Tin tức về trận chiến giữa Cường và Khánh ‘Rambo’ không khác gì một quả bom nổ tung giữa lòng giới giang hồ.
Khánh, kẻ từng ngạo nghễ cầm trịch khu Tây, giờ đây bị hạ bệ thê thảm. Bị đánh đến mức nhục nhã, hắn không chỉ mất địa bàn, tiền bạc mà còn phải quỳ gối trước Cường — một cái tên mà chỉ ít lâu trước đây, không mấy ai coi trọng.
Từng góc phố, từng quán bar, từ sòng bạc đến mấy cái nhà kho tăm tối, nơi nào cũng xì xào bàn tán.
Nhưng khác với những kẻ rỗi hơi, Thành “Sói” lại không ngạc nhiên. Hắn đã nhìn thấy tiềm lực của Cường từ trước, thậm chí còn tính toán thu phục. Có điều tốc độ mà Cường phát triển, sức mạnh mà đối phương thể hiện ra thật sự khiến Thành rùng mình.
Tại quán bar ven sông quen thuộc, Thành ngồi trầm lặng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao quan sát từng chuyển động nhỏ của căn phòng. Đối diện hắn vẫn là Đức “Sẹo,” đàn em trung thành, thân tín nhất. Khắp quán là tiếng nhạc nặng nề, tiếng ly chạm vào nhau và tiếng bàn luận sôi nổi, nhưng Thành không màng đến.
“Thằng Cường đã làm được!”
Đức lên tiếng, giọng hắn trầm ngâm nhưng lộ rõ sự căng thẳng:
“Khánh ‘Rambo’… Không ngờ lại gục ngã dễ dàng như vậy”
“Thằng Khánh không yếu! Chỉ là tất cả đánh giá sai sức mạnh của Cường! Bao gồm cả chúng ta”
Đức nuốt nước bọt, chậm rãi gật đầu:
“Đại ca, thằng Cường rất kỳ lạ. Em nghe bọn đàn em của Khánh ‘Rambo’ kể lại là thằng Cường không phải người thường”
“Không phải người thường? Mày muốn nói cái gì?” Thành khẽ trợn mắt.
“Ý em là… có thứ gì đó, như pháp thuật. Đám đàn em của Khánh bảo đã thấy hắn b·ị b·ắn mà vẫn đứng dậy, không một vết xước. Chuyện này em thấy khó tin quá!”
“Pháp thuật ư?”
Thành cười lạnh:
“Đó là lời lẽ ngụy biện của những thằng thua cuộc. Tao không tin mấy trò mê tín dị đoan đó”
Hắn đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt chuyển sang toan tính lạnh lùng:
“Tao đã từng nghĩ thằng Cường chỉ là một con cờ nhỏ, một kẻ dễ nắm bắt và uốn nắn. Nhưng có vẻ lần này tao đã lầm, nó phát triển nhanh hơn tao tưởng”
Đức gật đầu:
“Đại ca, thằng này mạnh vậy, e là không có khả năng thu phục rồi. Chúng ta có nên hợp tác với các băng nhóm khác để đối phó không? Nghe nói Long ‘Đao Phủ’ cũng đang lo ngại mà thằng Khoa ‘Gấu’ cũng có ý kiến…”
“Không cần vội ra mặt!”
Thành cắt lời, giọng nói của hắn sắc như dao cạo:
“Tín dụng đen không phải mảng làm ăn chính của chúng ta, cứ để mấy thằng đó xuất đầu trước đi, chúng ta tiếp tục ở ngoài xem kịch”
Đức gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy một nỗi sợ ngầm len lỏi trong lòng.
“Thằng Cường có bản lĩnh lại có dã tâm, em sợ nó phát triển quá mức không ai ngăn được, tới một lúc sẽ nhòm ngó tới bát cơm của chúng ta”
Thành nhìn Đức, mắt hắn ánh lên tia lạnh lẽo:
“Không có thứ gì gọi là bất khả chiến bại. Chỉ là chưa tìm ra điểm yếu thôi. Cứ chờ xem!”
“Vâng! Thưa anh!”
***
Chiều muộn, Khương "Tàn" đứng trước bãi phế liệu, ánh mắt nheo lại trước khung cảnh đổ nát và hỗn loạn. Hắn không tin nổi vào mắt mình.
Chỗ này, nơi chất đống những sắt vụn, xác xe rỉ sét, và rác thải công nghiệp bị bỏ hoang, lại chính là nơi mà Cường - kẻ đã khiến Khánh “Rambo” quỳ gối - lại ẩn mình. Khương không thể hình dung được, một kẻ với sức mạnh đáng sợ như vậy lại chọn sống giữa những thứ rác rưởi này.
“Cái quái gì đây...” hắn lẩm bẩm, vừa đi vừa cẩn trọng quan sát.
Bãi phế liệu bốc mùi h·ôi t·hối của thực phẩm hỏng, từng cơn gió nhẹ thổi qua làm khung cảnh thêm phần u ám. Khương di chuyển giữa các đụn rác bẩn thỉu, cố kiềm chế sự khó chịu mà mùi rác phân hủy gây ra.
Hắn tiến sâu vào bên trong, nơi không gian bắt đầu thu hẹp lại, chỉ còn những lối nhỏ dẫn đi giữa những đống phế liệu cao ngất. Đèn đường nơi đây cũng lờ mờ, ánh sáng yếu ớt lọt qua kẽ hở của những tấm tôn rách nát.
Bất ngờ, một giọng nói trầm lạnh vang lên từ phía sau:
“Khương, cuối cùng anh cũng tới rồi!”
Khương giật mình quay lại, Cường đứng đó, lặng lẽ, bóng dáng hắn in trên nền của những đống rác. Hắn không mặc trang phục cầu kỳ, chỉ là áo khoác da đen cũ và quần jeans bạc màu, nhưng ánh mắt Cường lại chứa đựng sự sắc lạnh khiến Khương khẽ rùng mình. Cảm giác đầu tiên mà Cường tạo ra luôn không phải là sự ngạo mạn, mà là một áp lực vô hình bao trùm không gian, một luồng khí mạnh mẽ phát ra từ trên thân.
Khương nuốt khan, trầm giọng:
“Mày trước giờ đều sống ở đây sao? Tao không ngờ nơi này lại có thể dưỡng ra một thằng quái vật như mày”
Cường nhún vai, giọng bình thản:
“Tôi xem đó như một lời khen!”
Cường bước từng bước nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin, đôi mắt sắc lạnh của hắn không rời khỏi Khương “Tàn”. Bãi phế liệu xung quanh như bị đẩy lùi trong khoảnh khắc, chỉ còn lại bầu không khí nặng nề giữa hai người. Áp lực vô hình mà Cường tỏa ra khiến Khương cảm thấy không thoải mái, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ vẻ bình thản.
Khương “Tàn” siết chặt bàn tay còn lành lặn của mình, cảm nhận rõ sự bất động của cánh tay bị liệt bên phải, một v·ết t·hương mà hắn đã phải mang theo từ rất lâu.
Hắn từng là một tay đấm khét tiếng, một sát thủ vô địch nhưng sau trận chiến định mệnh đó đã khiến cánh tay này không còn hoạt động, cuộc đời hắn trượt dài mới phiêu bạt tới vùng đất Hải Thành này. Khương chưa bao giờ nghĩ rằng có ai có thể chữa lành được nó!
“Mày nói sẽ chữa trị cho tao” Khương lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng không giấu nổi sự hồi hộp. “Nếu đó không phải là một lời đùa, thì tao ở đây, sẵn sàng để thử.”
Cường dừng lại, đứng đối diện Khương. Hắn không cười, không tỏ vẻ gì ngoài ánh mắt lạnh lùng như thường lệ. Hắn khẽ liếc nhìn cánh tay của Khương, rồi nói chậm rãi:
“Tôi không đùa. Nhưng anh cần phải biết rằng, tôi không làm miễn phí. Tôi chữa trị cho anh, thì anh sẽ phải làm việc cho tôi, dưới lệnh của tôi. Đây là cái giá!”
Khương nheo mắt, trầm ngâm một lúc. Hắn hiểu rõ tình thế của mình—cánh tay này không chỉ hủy hoại sự nghiệp của hắn mà còn là mối hận thù chưa thể trả. Không có sự lựa chọn nào tốt hơn. Đánh đổi để lấy lại sức mạnh cũ, hắn nghĩ, là một cái giá hợp lý.
“Mày đã nói vậy từ trước. Tao chấp nhận!” Khương đáp gọn. “Chỉ cần mày giữ lời hứa”
Cường khẽ gật đầu, rồi chìa bàn tay ra, như một dấu hiệu chuẩn bị.
“Nhắm mắt lại!”
Khương nhìn cánh tay mình, rồi ngước lên nhìn Cường, cảm giác có điều gì đó không bình thường sắp diễn ra:
“Đừng nói mày sẽ chữa trị ở ngay đây chứ?”
“Đúng! Chuyện này đối với tôi rất đơn giản!”
Khương ‘Tàn’ lòng đầy nghi hoặc nhưng ánh mắt bình thản của Cường cho hắn biết đối phương không phải đang đùa, thế là gật nhẹ đầu, nhắm mắt lại:
“Tốt! Đừng khiến tao thất vọng!”
Cường đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn đen huyền bí đang đeo trên ngón tay khẽ miết. Sau động tác này, thoáng chốc ánh sáng đỏ thẫm kỳ dị từ chiếc nhẫn lóe lên, tạo ra một luồng khí ma quái bao phủ xung quanh.
Không khí như bị hút cạn, bãi phế liệu trở nên im ắng đáng sợ, chỉ còn lại tiếng hơi thở của hai người.
Khương đứng bất động, cảm nhận được một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng khi năng lượng từ chiếc nhẫn len lỏi vào không gian xung quanh. Cường nhắm mắt, tập trung toàn bộ ý thức vào chiếc nhẫn. Giọng nói bí ẩn quen thuộc vang lên trong tâm trí hắn, trầm đục và cổ kính:
“Ngươi lại cần đến sức mạnh của ta? Đây là lần thứ hai trong mấy ngày nay rồi. Mỗi lần ngươi sử dụng, cái giá sẽ lớn hơn, nhớ lấy điều đó!”
Cường không thèm đáp, hắn đã biết rõ cái giá phải trả, nhưng điều đó không làm hắn do dự. Cường nhẹ nhàng nâng cánh tay phải của Khương lên, bàn tay hắn chạm vào phần cơ bị t·ê l·iệt lâu ngày. Khương giật mình khi cảm thấy luồng năng lượng lạ lẫm bắt đầu lan tỏa khắp cánh tay.
Cơn đau buốt thấu xương bất ngờ ập đến, mạnh mẽ như ngọn lửa thiêu đốt, khiến Khương phải cắn chặt răng để không rên lên. Nhưng cùng với cơn đau, Khương mơ hồ cảm nhận được một thứ khác: “Sự sống”.
Trên cánh tay của hắn, từng thớ cơ, từng dây thần kinh giống như bắt đầu được tái sinh, nóng rực và mạch máu bắt đầu lưu thông trở lại. Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh cũ đang dần phục hồi, một cách chậm rãi nhưng chắc chắn.
Chưa hết, trong lúc Khương "Tàn" còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, thì cơ thể hắn đột nhiên cảm thấy một luồng nhiệt nóng bỏng, mạnh mẽ chạy dọc qua từng thớ thịt. Những v·ết t·hương cũ mà hắn từng gánh chịu qua nhiều trận chiến bắt đầu co giật, đau nhói như bị lửa đốt, nhưng rồi sau đó là cảm giác mát lạnh kỳ diệu, lan tỏa từ trong ra ngoài.
Khương cảm thấy như có ai đó đang bóp nắn, uốn nắn lại từng tế bào của hắn, chữa lành tất cả những v·ết t·hương mà trước đây hắn tưởng chừng như không thể chữa được. Mồ hôi rịn ra trên trán Khương, cơ thể hắn co rút trong từng đợt đau, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn chịu đựng.
Cường đứng lặng, mắt nhắm nghiền, điều khiển luồng năng lượng từ Hắc Tinh Luân truyền vào cơ thể Khương. Cuối cùng, sau những phút dài căng thẳng, luồng năng lượng đỏ thẫm từ chiếc nhẫn dần dần rút đi, trả lại không gian yên tĩnh và ánh sáng yếu ớt của bãi phế liệu. Cường mở mắt, khẽ thở ra.
Khương loạng choạng đứng dậy, điều đầu tiên chính là thử vận dụng ý niệm lay động cánh tay phải của hắn.
“Vù… vù…”
Cánh tay xoay vòng, rất dễ dàng điều khiển, giống như chưa từng trải qua tổn thương nghiêm trọng trước đây. Khương đưa tay lên, không tin nổi vào mắt mình khi những ngón tay linh hoạt di chuyển theo ý chí của hắn.
“Mày... mày thật sự làm được!” Khương thốt lên, giọng điệu dù đã ức chế nhưng vẫn không kìm được vẻ kinh hỉ.
Cường nhếch miệng cười rồi nhàn nhạt nói:
“Tôi đã giữ lời! Từ giờ, anh chính là người của tôi! Tay đấm Thứ Nhất!”
Khương nhìn Cường, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác phức tạp. Hắn biết rằng từ giờ trở đi, hắn sẽ phải làm việc cho Cường, nhưng đổi lại, sức mạnh của hắn đã trở lại, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước. Cường không phải kẻ bình thường, và Khương có cảm giác sự lựa chọn này sẽ chỉ là khởi đầu cho những điều lớn lao hơn.
"Được, bắt đầu từ hôm nay, tao sẽ làm việc cho mày" Khương nói, giọng đầy kiên quyết.