Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 53: Cuộc Gọi Giữa Đêm



Chương 53: Cuộc Gọi Giữa Đêm

Quán nhậu tối om, chỉ vài chiếc đèn chập chờn treo trên trần, ánh sáng vàng úa hắt xuống mấy bộ mặt nhợt nhạt của đám người xung quanh bàn.

Khói thuốc lờ mờ bay quấn lấy mùi bia rượu chua lòm, khiến không khí thêm phần ngột ngạt. Những tiếng cười cợt khàn đặc, mơ hồ như có chút nhẫn tâm, vang lên giữa những âm thanh ly bia cụng chạm.

Toàn ngồi ở vị trí trung tâm, gã vẫn luôn nổi tiếng là kẻ giảo hoạt, gương mặt lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng, khó đoán. Ánh mắt Toàn sắc lẹm, quét qua từng tên đầu nậu, như muốn xem phản ứng của bọn chúng sau vài ngày phong tỏa bãi rác. Hắn nhấp một ngụm bia, rồi chậm rãi mở lời, giọng nói vừa nhẹ vừa đầy hiểm ý:

“Mấy ngày nay bãi rác sạch sẽ hẳn. Không còn lũ trẻ nhảy nhót lộn xộn, các anh cũng thấy dễ thở hơn chứ?”

Tên đầu nậu ngồi cạnh Toàn, một gã tướng mạo hơi thấp nhưng mắt đảo liên tục, cười cợt nhả:

“Anh Toàn nói phải lắm. Bãi rác giờ như vườn không nhà trống, đám ranh con bị đuổi làm tụi em cũng thoải mái. Nhưng… mà anh Toàn, chuyện này kéo dài nữa không? Mấy tháng nay khan hàng, anh em tụi em cũng nóng ruột lắm”

Gã đối diện, một tên cao to, da nâu sạm vì những ngày lăn lộn dưới nắng, nhíu mày chêm vào:

“Anh Toàn, phong tỏa thì đám ranh con đó cũng chịu c·hết rồi, nhưng đám nhóc đó, không vào bãi nhặt phế liệu thì bọn em cũng bó tay theo”

Toàn cười khẩy, đặt ly bia xuống bàn, ánh mắt lóe lên chút lạnh lùng xen lẫn tự mãn. Hắn ngả người dựa vào ghế, vẻ mặt thư thái như một kẻ đã tính toán sẵn mọi đường đi nước bước:

“Đám nhãi ranh đó đói vài hôm là sẽ không chịu nổi, phải tìm cách vào lại bãi. Nhưng mà lần này, muốn vào thì phải theo luật của tôi – gom được gì cũng phải bán lại cho đám các cậu với giá rẻ. Chẳng phải như thế là hợp lý hơn sao? Tụi nhóc chỉ là lũ con nít nhặt rác, còn các anh là dân kinh doanh mà.”

Mấy tên đầu nậu nhìn nhau, ánh mắt lập lòe, rồi một tên với bộ mặt béo phịu bật cười, giọng khinh khỉnh:

“Anh Toàn tính kỹ thật! Hóa ra phong tỏa chỉ là trò hù dọa thôi, đẩy tụi nó vào đường cùng rồi bắt chúng nó phải bán lại phế liệu cho tụi em với giá bèo. Anh Toàn đúng là cao tay!”



Toàn khẽ gật đầu, môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh:

“Còn cách nào khác? Nếu không có tụi nó gom nhặt thì đám phế liệu đó mấy ai thèm động vào? Tôi đâu có ngu mà xua tụi nó đi hẳn. Nhưng cũng phải cho chúng nó biết ai là người quyết định ở đây”

Tên đầu nậu Tùng “Móm” ngồi bên, vẻ mặt đầy xảo trá, gật gù ra chiều tán thành:

“Đúng vậy, tụi nhóc có cái tay làm, chúng ta có cái đầu nghĩ. Tụi nó phải bán cho mình thì mới có đường sống. Còn chúng ta? Chỉ cần ngồi chờ hưởng”

Giữa những tiếng cười trầm khàn, tàn nhẫn của đám người quanh bàn, một bầu không khí lạnh lẽo bao trùm lên cả căn phòng. Trong khoảnh khắc, Toàn nheo mắt lại, ngón tay gõ nhẹ từng nhịp xuống mặt bàn như muốn đo lường phản ứng của đám đầu nậu.

“Nhưng đám trẻ con này có thủ lĩnh đấy,” một tên nhỏ giọng nhắc nhở, mắt liếc quanh rồi ghé sát tai Toàn nói nhỏ, “Thằng Cường đó, không phải dạng vừa đâu. Thằng đó cứng đầu, không dễ bắt nó cúi đầu nhượng lại phế liệu đâu”

Toàn cau mày, nhưng rồi hắn lại bật cười khinh khỉnh:

“Thằng Cường à? Cũng chỉ là lũ đầu đường xó chợ thôi. Tôi cũng đã tính tới rồi, nó hung hăng ở đâu thì không biết nhưng tôi có chủ trương của thành ủy, nó dám gây sự ở bãi rác thì vào tù mà ngồi. Muốn sống? Thì phải biết hạ cái đầu xuống!”

Đám đầu nậu nghe vậy liền ồ lên, cười khả ố, mỗi tên một vẻ mặt gian tà. Không ai trong số chúng bận tâm đến cảnh lũ trẻ lang thang đang bị đẩy vào đường cùng, chỉ chăm chăm nghĩ đến những đồng tiền mà chúng sẽ kiếm được nhờ trò ép giá này.

Cường ngồi lặng lẽ trong bóng tối của căn phòng bên cạnh, mọi lời nói của Toàn và đám đầu nậu đều xuyên qua vách ngăn bằng phên tre lọt vào tai hắn. Không một chút cảm xúc nào hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng đôi mắt sắc bén không bỏ sót bất cứ cử chỉ hay biểu hiện nào của từng người trong phòng. Hắn thừa hiểu m·ưu đ·ồ của Toàn từ trước, nhưng việc trực tiếp nghe chúng nói về những kế hoạch bẩn thỉu vẫn khiến hắn siết chặt tay lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

***



Khu Đô thị mới New Horrizon,

Đêm đã khuya, bầu không khí trong căn nhà của Toàn yên tĩnh đến mức gần như ngột ngạt. Ánh sáng nhạt nhòa từ đèn ngủ bên giường chỉ đủ soi tỏ một góc nhỏ trong phòng, khiến bóng tối xung quanh càng thêm phần đậm đặc. Tường cách âm tốt, tiếng động bên ngoài không bao giờ vọng đến; đây là nơi mà Toàn và gia đình có thể an tâm nghỉ ngơi, không lo lắng bị ai quấy rầy.

Mấy ngày này vợ và con gã về quê ngoại chơi, Toàn chỉ ở nhà một mình. Nhưng gã vừa chợp mắt, chuông điện thoại bất ngờ reo lên, phá tan bầu yên lặng. Toàn mở mắt, cau mày, ánh mắt không giấu nổi sự khó chịu khi nhìn thấy số điện thoại lạ hiển thị trên màn hình. Thường thì gã không bao giờ nhận những cuộc gọi k·hông r·õ n·guồn g·ốc, đặc biệt là vào giờ này. Nhưng sự nghi hoặc nhanh chóng lấn át, gã áp điện thoại lên tai, giọng trầm khàn vì ngái ngủ:

"Alo?"

Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng. Không có một âm thanh nào đáp lại, chỉ là một khoảng không tĩnh lặng kỳ quái. Thoáng chút bực bội, gã nhíu mày, lặp lại với giọng sắc lạnh hơn:

"Alo? Ai đấy?"

Nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Lạ lùng và khó chịu, Toàn cúp máy.

Tưởng rằng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, nhưng chỉ vài phút sau, chuông điện thoại lại đổ. Vẫn là số lạ ấy. Lần này, Toàn thận trọng nhấn nút nghe.

Gã không vội lên tiếng, chỉ im lặng chờ đợi, như muốn thăm dò kẻ đang giữ máy bên kia. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, trống rỗng và lạnh lẽo, dường như khoảng cách vô hình giữa hai đầu dây lại chính là một lời đe dọa câm lặng. Trong khoảnh khắc, gã nghe thấy một tiếng thở khẽ, rất mơ hồ, tựa như ảo giác thoáng qua, nhưng rõ ràng có người ở đầu dây bên kia. Sự tĩnh lặng ấy như một bóng ma đang dần dần siết chặt, khiến gã cảm nhận được một nỗi bất an, dù nhỏ nhưng len lỏi vào tận tâm can.

“Đồ thần kinh!” – Toàn bật ra câu chửi, bực tức cúp máy. Gã tự nhủ đây chỉ là trò đùa của một kẻ rỗi việc nào đó, không đáng phải bận tâm. Nhanh chóng, gã tắt nguồn điện thoại, hy vọng chấm dứt chuỗi q·uấy r·ối vô nghĩa và lăn ra ngủ tiếp.

Thế nhưng, hy vọng đó sớm bị phá tan vào đêm hôm sau. Giống như đêm trước, vừa chợp mắt chưa lâu, chuông điện thoại lại đổ dồn, phá vỡ không gian yên tĩnh trong căn phòng. Lần này, một số lạ khác hiện lên.

Toàn nhíu mày, cảm giác bực bội lẫn khó chịu đêm qua vẫn còn vương lại, nhưng trong thâm tâm, một chút hoang mang bắt đầu xuất hiện:

“C·hết tiệt, lại nữa à?”



Gã lẩm bẩm, nhưng vẫn nhấc máy, cố dằn nén cảm giác bứt rứt đang dần dâng lên.

Toàn lắng nghe, chờ đợi, nhưng đầu dây bên kia lại hoàn toàn câm lặng. Không một tiếng động, không lời đáp, chỉ là một khoảng trống kỳ dị và tĩnh mịch, như thể kẻ ở đầu dây đang tận hưởng sự khó chịu của gã. Một lần nữa, Toàn nghe thấy tiếng thở khẽ, lần này như rõ ràng hơn, vương vấn quanh tai, khiến lòng gã bỗng nhiên lạnh toát.

“Muốn gì thì nói đi! Đừng có giở trò!”

Toàn nói lớn giọng, gần như gằn từng chữ, nhưng đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng. Gã chờ một lúc lâu, rồi buông điện thoại xuống, cảm giác khó chịu lan tỏa khắp cơ thể.

“Đồ điên!”

Gã tắt máy lần nữa, cố ép bản thân không nghĩ ngợi nhiều mà chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng đến đêm thứ ba, chuông điện thoại lại réo. Lần này, Toàn giật mình thức dậy, cảm giác bất an đeo đẳng theo từng hồi chuông dồn dập. Cũng vẫn là một số lạ. Nhìn chằm chằm vào màn hình, Toàn thấy tim mình đập nhanh hơn, không rõ là vì tức giận hay do dự. Gã nhấc máy, nhưng lần này không chờ đầu dây bên kia, mà lập tức cất giọng:

“Nếu mày còn gọi lại nữa, tao sẽ cho người tìm ra mày đấy!”

Nhưng cũng như những lần trước, gã chỉ nhận lại sự im lặng. Lần này, tiếng thở kia lại rõ hơn một chút, rất khẽ, như thể chỉ thoáng qua tai, nhưng vừa đủ khiến Toàn rùng mình. Gã cảm giác như có người đang đứng ở đâu đó gần bên, lạnh lẽo và lặng lẽ quan sát. Gã cúp máy, ném điện thoại xuống bàn, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Đêm thứ tư, Toàn cố tình để điện thoại ở chế độ im lặng, nhưng sáng hôm sau, màn hình vẫn đầy các cuộc gọi nhỡ từ những số lạ. Cảm giác bất lực bắt đầu len lỏi trong lòng Toàn, gã không hiểu ai đang muốn nhắm vào mình, cũng không hiểu mục đích của những cuộc gọi này. Hết đêm này đến đêm khác, chúng cứ dai dẳng, như một điềm báo gì đó đáng sợ mà gã không thể nắm bắt.

Toàn gượng cười với chính mình trong gương, lẩm bẩm:

“Trò trẻ con, là một bọn vớ vẩn nào đó thôi!”

Nhưng sâu trong mắt, nỗi sợ hãi mơ hồ đã hiện hữu. Những cuộc gọi vô thanh vô ảnh, sự dai dẳng không buông, cảm giác bị ai đó dõi theo mỗi đêm dần dần khoét sâu vào sự tự tin thường ngày của gã.