Đêm thứ năm, căn nhà của Toàn chìm trong tĩnh lặng.
Đã mấy ngày liên tiếp bị quấy rầy bởi những cuộc gọi lúc nửa đêm, nhưng đêm nay, không có âm thanh nào làm phiền giấc ngủ của gã. Sự im lặng này khiến Toàn an tâm phần nào, tưởng rằng kẻ q·uấy r·ối đã chán trò đùa dai và bỏ qua cho mình.
Đắm mình trong giấc ngủ, Toàn ngủ sâu hơn, không còn phải giật mình giữa đêm bởi tiếng chuông điện thoại bí ẩn.
Buổi sáng, ánh nắng mờ nhạt xuyên qua màn sương mỏng của Khu Đô thị mới New Horizon, làm bầu không khí có vẻ lành lạnh và tĩnh mịch. Người giúp việc hối hả bước lên lối vào nhà Toàn, lẩm bẩm khi thấy bọc gì đó ướt sũng trước cửa. Cô cúi xuống nhìn, ánh mắt chợt sững lại, rồi kinh hãi hét toáng lên:
“Trời ơi! Máu!”
Tiếng hét vang vọng khắp khu nhà yên tĩnh, kéo theo ánh mắt tò mò của những người xung quanh. Toàn nghe thấy tiếng la thất thanh từ bên ngoài, gã vội vàng xỏ dép, bước nhanh ra cửa, lầm bầm:
“Lại chuyện gì nữa đây?”
Cánh cửa bật mở, và trước mắt gã là cảnh tượng khiến sắc mặt Toàn trắng bệch. Bọc máu lớn vỡ tung, máu loang lổ trên lối đi, vẽ thành những vệt đỏ sẫm đậm đặc, mùi tanh nồng xộc lên tận mũi. Toàn cảm thấy lòng ngực thắt lại khi nhìn lên tường – dòng chữ nguệch ngoạc đẫm máu đập vào mắt hắn:
“Hãy biết điều! Ông Toàn!”
Tên của gã được viết bằng nét chữ run rẩy, đậm đặc và rùng rợn bên dưới lời cảnh báo đó, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về sự hiện diện của kẻ nào đó ngoài kia.
Người giúp việc lùi lại, run rẩy hỏi:
“Ông chủ… Ai làm vậy?”
Toàn cố giữ bình tĩnh, mắt vẫn không rời khỏi dòng chữ:
“Chắc mấy thằng đầu đường xó chợ táo tợn nào đó!”
Gã đáp lạnh lùng, dù lòng gã lại chẳng hề bình thản. Ánh mắt Toàn quét qua một lượt, tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào của kẻ đã làm chuyện này nhưng vô dụng.
Gã cầm lên điện thoại gọi cho Ban quản lý khu đô thị, sau đó tầm chừng mười phút sau, một người bảo vệ khu đô thị cũng chạy đến, vừa thở vừa nói:
“Ông Toàn, chúng tôi đã kiểm tra hết camera an ninh trong khu, nhưng lạ lắm... không phát hiện có ai tới đây vào đêm qua cả”
Ánh mắt Toàn tối sầm lại. Chuyện này không phải trò đùa của lũ trẻ con mà gã vừa nghĩ. Người này đã có cách tiếp cận khôn ngoan và tinh vi, cố ý để gã thấy nhưng lại xóa sạch mọi dấu vết. Gã hít sâu, giữ giọng trầm trầm:
“Gọi bên bảo vệ tăng cường tuần tra quanh nhà tôi. Cả tối nay, cứ phải cảnh giác hết mức!”
Người bảo vệ cúi đầu, gật gật rồi nhanh chóng rời đi. Chỉ còn lại Toàn và người giúp việc đang run rẩy đứng gần đó. Gã quay qua chị ta, giọng gắt lên:
“Không cần phải đứng đó mà run lẩy bẩy! Gọi người dọn dẹp hết đi, làm sạch sớm trước khi đám người qua đường bu lại!”
Người giúp việc vội vàng đáp lời, giọng lắp bắp:
“Dạ… dạ vâng… Tôi sẽ đi ngay…”
Chị ta vội vã lao vào nhà để gọi thêm người giúp, trong khi Toàn đứng lại nhìn vệt máu đỏ sẫm trên tường. Trong đầu gã lúc này là hàng loạt câu hỏi dồn dập. Kẻ nào có gan đến mức này? Gã không thể nghĩ ra kẻ thù nào lại dám trực tiếp thách thức hắn bằng cách kinh tởm như vậy.
Lòng Toàn sôi lên một cách không kiềm chế được, nhưng bên ngoài, gã vẫn cố nén, không để lộ vẻ hoảng loạn. Trong đầu gã thoáng qua ý nghĩ về những kẻ từng bị hắn chèn ép, lũ người mà gã tưởng đã ép đến mức phải câm nín. Nhưng là ai? Và mục đích của họ là gì?
Ngọn gió lạnh thoáng qua, khiến gã bất giác co mình lại, sự bực tức dần nhường chỗ cho cảm giác bất an khó tả.
Mấy ngày trôi qua, cảm giác căng thẳng dường như vẫn treo lơ lửng trong không khí, như một tấm màn đen đè nặng lên tâm trí Toàn. Mặc dù bảo vệ khu đô thị đã tăng cường tuần tra và gã đã không còn nhận những cuộc gọi bí ẩn hay những bức thư đe dọa nữa, nhưng sự an tâm đó chỉ là tạm thời.
Khi đêm xuống, ánh đèn mờ ảo từ những ngọn đèn đường tạo nên những cái bóng dài trên tường, như những hình thù kỳ dị đang nhảy múa trong đêm tối. Toàn nằm trên giường, ánh mắt chăm chú vào trần nhà, trăn trở không yên. Thời gian trôi đi trong những tiếng kim đồng hồ tích tắc, từng giây phút như kéo dài vô tận. Đầu óc gã quay cuồng với những suy nghĩ về những mối nguy hiểm luôn rình rập, và cả cái hình ảnh ghê rợn của dòng chữ viết bằng máu.
Đột nhiên, một âm thanh lạ vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của căn nhà. Tiếng động nhẹ nhàng như một cái gì đó bị xô đẩy, làm Toàn lập tức bật dậy. Gã không có thời gian để đợi sự tò mò hay lo lắng; sự thôi thúc phải kiểm tra nguồn gốc của âm thanh dẫn dắt gã xuống lầu.
Khi Toàn cầm theo cây gậy sắt bước vào phòng khách, ánh sáng từ đèn cảm ứng lập lòe, nhấp nháy như thể cũng đang hồi hộp. Trong ánh sáng mờ ảo, gã bất ngờ dừng lại, hai mắt mở to khi thấy một con búp bê vải đặt ngay ngắn trên bàn. Nó có một dáng vẻ giản dị, nhưng điều khiến gã rùng mình chính là đôi mắt của nó – những hình tròn nguệch ngoạc được vẽ bằng một loại mực đen xì, trông như hai hố sâu không đáy, mang đến cảm giác ghê sợ.
Tim Toàn đập thình thịch, gã bước gần lại, cố gắng không để vẻ sợ hãi lộ ra ngoài. Nhưng ngay khi nhìn thấy dòng chữ thô bạo như của một kẻ không biết chữ sao chép lại bên cạnh con búp bê, gã lập tức bủn rủn:
“Đứa bé thật đáng yêu!”
Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng, khiến từng tế bào trong cơ thể gã như muốn co rút lại.
“Cái quái gì đây?”
Toàn thét lên, giọng run rẩy. Tới lúc này, gã cũng biết, đây không còn là chuyện đơn giản. Mỗi từ trong câu nói đó như một lời đe dọa, gợi nhắc gã rằng không chỉ bản thân mà cả gia đình cũng có thể bị đe dọa.
Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán, Toàn lập tức rút điện thoại ra và gọi cho đội an ninh đang trực bên ngoài.
“Mau vào ngay! Có chuyện không hay xảy ra ở nhà tôi!”
Gã gần như gào lên, giọng nói vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Nghe thấy sự khẩn trương trong giọng gã, người bên đầu dây nhanh chóng trấn an:
“Ông Toàn, xin ông giữ bình tĩnh. Chúng tôi sẽ có mặt ngay!”
Toàn cúp máy, cảm giác hồi hộp tràn ngập trong lòng. Gã không thể đứng yên, liền bắt đầu kiểm tra quanh nhà. Ánh mắt gã lướt qua từng góc cạnh, mọi âm thanh nhỏ nhất đều khiến gã giật mình. Thời gian như kéo dài, và gã bắt đầu cảm thấy như có ánh mắt nào đó từ bóng tối đang theo dõi mình.
“C·hết tiệt, cái búp bê đó…” Gã lẩm bẩm, muốn xô nó đi, nhưng một sức mạnh vô hình giữ chân gã lại. Gã hít một hơi thật sâu, cố gắng kiểm soát bản thân. Sự hiện diện của con búp bê đã khiến gã cảm thấy như không còn an toàn trong chính ngôi nhà của mình.
Chỉ trong giây lát, cửa chính bật mở, tiếng bước chân vang lên. Đội an ninh đã tới nơi. Một người trong số họ, khuôn mặt nghiêm túc, hỏi gã:
“Ông Toàn, xảy ra chuyện gì?”
Toàn chỉ vào con búp bê trên bàn, giọng nói run rẩy:
“Các anh canh gác kiểu gì vậy? Nhìn cái này đi, tôii không biết ai đã để nó ở đây, nhưng rõ ràng là có ai đó đã đột nhập vào nhà”
Nhóm an ninh lập tức tiến lại gần, kiểm tra con búp bê và những dấu hiệu xung quanh. Một trong số họ quay sang gã, ánh mắt nghiêm túc:
“Chúng tôi sẽ tìm kiếm xung quanh khu vực này ngay lập tức. Ông hãy ở lại đây và đảm bảo an toàn cho mình!”
Toàn gật đầu, nhưng nỗi lo âu vẫn chưa bao giờ rời xa. Cảm giác như có ai đó đang ở gần, theo dõi từng hành động của gã. Bằng trực giác, gã hiểu rằng mình phải tìm ra kẻ đứng sau tất cả những chuyện này trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.