Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 55: Tai Nạn



Chương 55: Tai Nạn

Sáng hôm sau, Toàn ngồi lặng lẽ trong phòng khách, cơn tức giận từ tối qua vẫn còn ngấm sâu trong lòng. Đội an ninh đã đến kiểm tra, nhưng sau khi rà soát, họ vẫn không tìm ra dấu hiệu gì khả nghi khiến chiếc bàn bày bữa sáng lạnh ngắt, gã không muốn động đến.

“Ông Toàn”

Hoàng, một trong những nhân viên an ninh, bước vào với nét mặt căng thẳng:

“Chúng tôi đã kiểm tra mọi ngóc ngách. Thật sự không có phát hiện dấu vết nào. Có thể kẻ đột nhập đã vào qua ô thoáng trên mái tum”

“Cái gì?”

Toàn ngẩng đầu, giọng gã có phần gay gắt:

“Không có gì bất thường?”

Toàn nhếch mép, giọng lạnh băng, từng chữ nặng nề như rít qua kẽ răng:

“Chẳng lẽ, ai đó có thể ra vào nhà tôi như chỗ không người, rồi các anh lại đứng đây bảo là không có gì bất thường?”

Hoàng cúi đầu, bất lực và căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt:

“Chúng tôi sẽ tăng cường bảo vệ khu vực này! Ông nên cẩn thận hơn!”

Toàn hừ lạnh, đứng phắt dậy, bước nhanh ra xe với một cơn giận không thể kìm nén. Cửa xe đóng sầm lại, và trong lúc tài xế lái đi, gã ngồi im lặng bên trong, đầu óc vẫn còn rối bời với những cảm xúc lẫn lộn của sợ hãi và căm tức.

Gã đến văn phòng công ty vào giờ cao điểm, nhưng tâm trí thì như đang phiêu diêu ở một thế giới khác. Các đồng nghiệp vẫn chào hỏi bình thường, nhưng không ai dám nhìn lâu hơn vào nét mặt lạnh lẽo và u tối của Toàn. Mọi người trong văn phòng đều hiểu rằng hôm nay là một ngày Toàn không muốn ai đến gần, nhưng có một người không nắm được không khí ấy.

Ngay khi Toàn vừa đặt cặp tài liệu lên bàn, thì giọng nói lè nhè của Tùng "Móm" đột ngột vang lên từ phía cửa:

“Anh Toàn hôm nay bận việc gì mà tới muộn thế, tôi chờ anh từ sáng”



Toàn ngước nhìn lên, đôi mắt sắc lạnh đầy khó chịu:

“Tìm tôi có việc gì?”

Tùng ‘Móm’ trong lòng thầm mắng gã này biết còn giả vờ hỏi nhưng ngoài miệng vẫn cười xởi lời:

“Anh em bọn tôi là muốn hỏi anh chút chuyện... Đám tụi tôi đợi cũng lâu rồi mà không thấy anh cho lũ trẻ con gom phế liệu trở lại. Anh biết đấy, hàng đang khan mà bọn tôi lại còn phải chờ”

Toàn liếc nhìn Tùng nhưng vẫn ngồi nguyên trên bàn làm việc, giọng rít nhẹ:

“Chuyện đó…” Toàn nhấn mạnh từng chữ: “Sẽ diễn ra khi tôi thấy cần thiết. Đừng có nhảy vào thúc giục tôi như kiểu mấy người có quyền với bãi rác này. Chờ đợi một chút không làm các cậu thiệt hại bao nhiêu đâu”

Tùng "Móm" thoáng chút ngạc nhiên, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ mặt mỉm cười lấy lòng:

“Anh Toàn, tôi biết anh bận, nhưng đám đầu nậu bọn tôi… lâu rồi không có hàng. Mấy cơ sở tái chế thúc giục mãi, còn nói nếu bọn tôi tiếp tục không cung cấp thì sẽ không chờ nữa mà chuyển sang gom ở các mối khác”

Toàn cau mày, mắt chăm chú nhìn Tùng với vẻ khó chịu hiện rõ:

“Bọn nó có chờ được hay không là chuyện của các cậu. Đừng đẩy vấn đề sang tôi! Còn nữa, đừng bao giờ nghĩ rằng các cậu có thể tới đây và giục tôi như thế! Với lại, đây không phải lúc bàn chuyện phế liệu. Nếu không có chuyện gì quan trọng, ra ngoài đi!”

Tùng "Móm" khựng lại một chút, thấy Toàn đã tỏ thái độ không hài lòng, hắn cũng không dám ép thêm. Gương mặt gã thoáng chút lưỡng lự rồi đành nuốt lại vài câu muốn nói, cúi đầu xin lỗi trước khi lủi thủi bước ra ngoài, để lại Toàn một mình trong văn phòng rộng lớn nhưng lạnh lẽo.

Toàn ngồi xuống ghế, đôi mắt sắc lạnh vẫn chưa nguôi cơn bực tức. Trong lòng gã, cái cảm giác ngột ngạt cứ như lan tỏa, khó chịu đến mức không sao tập trung vào công việc. Mọi cử động trong căn phòng đều như vang vọng, thậm chí tiếng động cơ xe từ xa vọng tới cũng làm Toàn giật mình.

***

Chiều tối, từng đợt gió se lạnh thổi qua con đường vắng, kéo theo những ánh đèn đường vàng nhạt hắt xuống những mảng bóng lờ mờ. Toàn lặng lẽ rời khỏi văn phòng, nét mặt phảng phất mệt mỏi. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, rời khỏi khu bãi phế liệu, tiến về phía trung tâm.



Toàn thả lỏng trong không gian ấm áp của khoang xe, mắt mơ màng dõi theo dải đèn đường dài bất tận. Nhưng khi đến gần ngã tư phía trước, gã khẽ nhấn chân phanh để giảm tốc nhưng bất ngờ là xe không có phản ứng gì vẫn lao nhanh vun v·út.

“Sao vậy nhỉ?”

Toàn nhíu mày, ấn mạnh chân phanh lần nữa nhưng vô ích. Chiếc xe hoàn toàn mất kiểm soát, tiếp tục lướt đi vun v·út giữa làn đường đông đúc.

Lần đầu tiên, gã cảm nhận được một sự sợ hãi lớn đến thế thắt chặt trong lồng ngực. Tim gã đập loạn xạ, tay nắm chặt vô lăng, cố gắng giữ bình tĩnh. Chiếc xe lao như điên về phía trước, cuốn theo cơn gió lạnh thốc mạnh qua ô kính.

“C·hết tiệt!”

Toàn rít lên, ánh mắt tràn ngập lo lắng. Khi gã dồn hết sức bẻ mạnh vô lăng, chiếc xe chệch sang một bên, lảo đảo như con thú b·ị t·hương, rồi bất ngờ đâm sầm vào cột điện bên đường. Tiếng kim loại va đập chát chúa vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

Cả người Toàn bị xô mạnh về phía trước, đầu óc choáng váng. Tiếng kính vỡ loảng xoảng vang vọng, từng mảnh kính văng tung tóe khắp nơi. Cơn đau nhói lên trên vai và cánh tay, nhưng khi định thần lại, gã nhận ra mình chỉ bị xây xát nhẹ.

Vụ t·ai n·ạn nhanh chóng thu hút những người xung quanh. Một vài người dân hiếu kỳ chạy lại gần, nét mặt tò mò và lo lắng.

“Anh gì ơi, có sao không? Có cần tôi gọi c·ấp c·ứu không?” Một người phụ nữ trung niên vội vàng hỏi, nhìn gã qua ô cửa vỡ nát.

Toàn cố lắc đầu, đáp với giọng run rẩy:

“Không… không sao… xe tôi bị mất phanh…”

Một vài người khác xì xào bàn tán.

“Xe này mất phanh, chắc là hàng cũ rồi!”

Một gã thanh niên nói, mắt liếc nhìn chiếc xe tan nát, như muốn đánh giá xem điều gì vừa xảy ra.

Toàn không đáp, trong lòng ngổn ngang những cảm xúc khó tả. Gã lặng lẽ lấy điện thoại, gọi cho đội cứu hộ, giọng thấp nhưng không giấu được sự căng thẳng.

Sau một lúc, xe cứu hộ từ từ dừng lại bên lề. Nhân viên cứu hộ giúp gã chuyển chiếc xe lên xe tải một cách nhanh chóng, rồi theo yêu cầu của Toàn đưa tới địa chỉ gara quen thuộc để kiểm tra kỹ lưỡng.



Toàn cảm thấy đầu óc như vỡ tung, sau khi hoàn thành các thủ tục cần thiết thì lảo đảo rời khỏi hiện trường, bắt xe đến bệnh viện.

Khi v·ết t·hương được xử lý xong, gã nhanh chóng thanh toán rồi rời đi. Cảm giác lo âu cứ đè nặng, đeo bám lấy gã không rời.

Vừa bước ra khỏi bệnh viện, điện thoại đổ chuông. Là cuộc gọi từ gara. Gã thợ sửa chữa ở đầu dây bên kia, giọng hơi trầm:

"Anh Toàn, tôi vừa kiểm tra xong. Có điều này… không bình thường."

Toàn nín thở:

“Cụ thể là gì?"

“Anh Toàn… phanh của xe bị phá hỏng. Đây không phải lỗi kỹ thuật thông thường, giống như có người đã cố ý làm hỏng phanh của anh”

Toàn cảm thấy một luồng lạnh buốt lan khắp cơ thể. Gã lặng người, lòng dậy lên một nỗi sợ không tên:

"Anh chắc chứ?"

"Chắc chắn!"

Gã thợ đáp, giọng nghiêm túc:

“Bằng kinh nghiệm làm nghề mấy chục năm, tôi cam đoan phanh xe ông bị tác động, không thể nào là hỏng ngẫu nhiên”

Môi Toàn mím chặt lại, ánh mắt trở nên sắc bén và bùng lên sự phẫn nộ. Những lời của gã thợ như khắc sâu vào tâm trí, khiến gã không thể dứt khỏi ý nghĩ có kẻ đang nhắm vào mình. Nhưng ai lại muốn hắn g·ặp n·ạn đến mức này?

Mọi ý nghĩ bùng lên như lửa cháy. Tính mạng liên tục bị uy h·iếp và đe dọa, bất giác, gã thoáng nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng rồi lập tức gạt đi. Gã không muốn bị tra hỏi về những mối quan hệ lợi ích ngầm và đầy rắc rối xung quanh mình. Đứng giữa lòng đường, nhìn trời đất mù mịt, lòng gã đầy uất nghẹn và bức bối.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây không phải là một trò đùa dai, rõ ràng là có kẻ trong bóng tối đang thực sự nhằm vào gã.

Nhưng rốt cục… kẻ đó là ai?