Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 56: Yêu Cầu



Chương 56: Yêu Cầu

Toàn về đến nhà, cảm giác mệt mỏi lẫn căng thẳng vẫn còn vương lại sau cú v·a c·hạm. Căn nhà của hắn, trong đêm tối tĩnh mịch này, lại sáng đèn một cách bất ngờ. Hắn thoáng khựng lại, lòng hơi ngạc nhiên rồi chợt nhận ra vợ và con gái đã trở về từ nhà ngoại.

Hít một hơi sâu, Toàn mở cửa bước vào. Căn phòng khách bừng sáng với ánh đèn vàng dịu nhẹ. Vợ hắn ngồi trên sofa, tóc buông nhẹ, vẻ mặt tĩnh tại nhưng ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên pha chút lo lắng khi thấy Toàn bước vào với những v·ết t·hương được dán băng gâu.

Cạnh đó, cô con gái nhỏ của hắn đang ngồi chơi trên thảm, tay ôm chặt con búp bê nhỏ màu xanh đã hơi sờn nhưng vẫn được giữ gìn cẩn thận. Cô bé nghe tiếng ba, lập tức ngước lên, đôi mắt to tròn lấp lánh vui mừng.

“Ba!”

Cô bé thốt lên, bỏ búp bê sang một bên và chạy tới, mỗi bước chân nhỏ bé chạm lên nền nhà như muốn nhảy cẫng vì vui sướng.

Toàn cúi xuống đón lấy cô con gái nhỏ, để mặc cho vòng tay nhỏ bé ấy ôm chặt lấy cổ. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp lồng ngực gã, một sự dịu dàng mà chỉ khi trở về nhà hắn mới có thể cảm nhận trọn vẹn. Hắn xoa nhẹ đầu cô bé, mỉm cười trấn an. Nhưng rồi con bé nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú phát hiện ra v·ết t·hương trên trán ba.

“Ba b·ị đ·au ạ?”

Giọng cô bé nhẹ nhàng vang lên, đôi lông mày nhíu lại đầy lo lắng, như một chú chim nhỏ đang lắng nghe từng nhịp thở của Toàn.

Vợ hắn cũng đứng lên, bước đến gần, đưa tay chạm vào v·ết t·hương trên trán hắn. Đôi mắt ánh lên nỗi lo âu thật sự, đôi môi khẽ run rẩy khi hỏi:

“Anh bị sao thế? Xe đâu rồi?”

Toàn nén một hơi dài, cố giữ giọng bình thản để xoa dịu hai người quan trọng nhất của đời mình:



“Không sao đâu em!”

Gã nói rồi mỉm cười giải thích:

“Lái hơi không tập trung va vào cột điện. Chỉ bị xước nhẹ, không có gì nghiêm trọng đâu”

Toàn vỗ nhẹ tay vợ, cố để cô yên tâm.

Vợ gã nhìn gã một lúc, đôi mắt dường như cố đọc ra sự thật đằng sau câu nói ấy. Nhưng cuối cùng chẳng phát hiện được gì, cô chỉ khẽ gật đầu, hơi thở như trút nhẹ một chút gánh nặng.

Cô con gái vẫn bám lấy hắn, vòng tay nhỏ bé không muốn buông. Con bé lẳng lặng dựa vào lòng hắn, đôi mắt nhắm hờ như muốn cảm nhận nhịp đập nơi trái tim ba, như để chắc chắn rằng người đàn ông này vẫn bình yên. Với Toàn, cô bé là một tia sáng tinh khiết, một niềm vui không điều kiện trong cuộc đời vốn đã quá nhiều toan tính và tranh đấu.

“Hai mẹ con về khi nào sao không báo trước?”

“Mẹ bảo muốn cho ba một bất ngờ, mà đợi mãi không thấy ba về”

Cô bé nhanh nhảu đáp thay mẹ, sự đáng yêu của cô bé lập tức xua đi chút u ám trong lòng Toàn.

Nhưng là ngay lúc ấy, một tiếng rung khe khẽ từ túi áo vang lên, phá vỡ không gian yên bình của căn nhà. Toàn hơi sững lại, rút điện thoại ra xem. Màn hình hiện lên một tin nhắn mới từ số lạ.

“Món quà hôm nay thế nào? Ông Toàn?”

Hắn đọc đi đọc lại dòng chữ, từng từ như rít lên trong đầu, khiến lòng hắn dấy lên một cơn phẫn nộ khó kìm nén. Sự tức giận chực trào, nhưng Toàn cố kìm nén, ngẩng lên nhìn quanh, khẽ liếc sang vợ con vẫn bình yên bên cạnh. Không muốn để ai phát hiện, hắn lạnh lùng nhắn lại, ngón tay lướt nhanh trên màn hình:



“Rốt cuộc bọn mày là ai? Muốn gì?”

Lời nhắn gửi đi, hắn đứng chờ, ánh mắt đăm đăm nhìn màn hình. Không gian xung quanh như lặng đi, chỉ còn âm thanh khe khẽ của hơi thở và nhịp đập trong lòng bàn tay hắn.

Một lúc lâu sau, màn hình lại sáng lên, kèm theo một dòng tin nhắn ngắn gọn, sắc bén như dao cứa:

“Dừng tất cả hành động bẩn thỉu với lũ trẻ trước khi quá muộn!”

Toàn sững sờ, hơi thở nghẹn lại. Hắn nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn vừa hiện lên, từng chữ như nén lại một sự cảnh cáo ngầm.

“Lũ trẻ” – chúng ám chỉ ai? Không lẽ là đám nhóc lang thang, đứa nào đứa nấy gầy nhẳng, mặt mũi nhem nhuốc, không nơi nương tựa ở bãi rác kia?

Nhưng ai mới là kẻ thực sự ra mặt bảo vệ chúng? Mọi chuyện hắn đã tính toán kỹ càng: phong tỏa bãi rác chỉ là bước đầu, còn mục tiêu sau cùng là buộc bọn trẻ phải thu nhặt phế liệu rồi bán cho đám đầu nậu mà hắn đã sắp xếp, để ăn chênh lệch một cách dễ dàng. Chỉ là một kế hoạch nhỏ, không đáng để ai chú ý. Vậy mà giờ đây lại có kẻ dám can thiệp, thậm chí bày ra nhiều trò như vậy để đe dọa hắn.

Toàn mím chặt môi, gõ nhanh một tin nhắn đầy giận dữ:

“Các người thật sự muốn gì? Nếu là vì đám trẻ ở bãi rác, chúng ta có thể thương lượng”

Hắn chờ đợi, nhưng màn hình chỉ im lặng đáp lại. Từng phút trôi qua trong nặng nề. Toàn thấy cơn giận bốc lên, nhưng cũng có chút bất an gợn lên trong lòng.



Lần này đối thủ của hắn không chỉ là những kẻ cạnh tranh thông thường; hắn đang đối diện với một thế lực mà hắn không thể kiểm soát.

Bất giác, một bàn tay bé nhỏ kéo nhẹ vạt áo hắn. Hắn quay lại, bắt gặp ánh mắt tròn xoe của con gái đang nhìn lên, vẻ lo lắng và hiếu kỳ lấp ló trong đôi mắt trong veo ấy.

“Ba ơi, ba sao thế? Ai làm ba buồn à?”

Giọng nói trong trẻo của cô bé như phá tan bầu không khí nặng nề, kéo hắn về với thực tại. Toàn ngồi xuống, đặt tay lên đầu con bé, đôi môi cố nở một nụ cười dịu dàng:

“Không sao đâu, con gái. Ba chỉ hơi mệt một chút thôi!”

Con bé khẽ gật đầu, rồi bất ngờ vòng tay ôm lấy cổ hắn, áp đôi má nhỏ nhắn vào vai ba. Cái ôm ấm áp của con làm lòng Toàn dịu lại, tựa như một điểm tựa duy nhất trong cuộc sống đầy toan tính của hắn. Dù trong mắt người ngoài, hắn có thể là kẻ toan tính lạnh lùng, nhưng với cô con gái, hắn luôn dành trọn tình yêu thương.

Nhưng ngay khi con bé buông tay, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Hắn hít sâu, đứng dậy cầm điện thoại, rồi bước nhanh ra ngoài ban công, sẵn sàng đối diện với kẻ đang chờ đợi mình.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười nhẹ, như thể đang chế nhạo sự giận dữ của Toàn:

Ông Toàn,” giọng nói trầm thấp kéo dài từng chữ, đầy vẻ giễu cợt, “Đừng tìm cách kéo dài. Đây là lời cảnh báo cuối cùng. Đừng động đến đám trẻ nữa, nếu ông không muốn mọi thứ đi xa hơn!”

Toàn nghiến răng, cố kìm nén cơn giận:

“Mày nghĩ mày là ai mà dám đe dọa tao?”

Giọng cười ở đầu dây im bặt, rồi chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ đầy lạnh lùng:

“Chúng tôi là những kẻ muốn có bữa cơm cho lũ trẻ bị chà đạp. Dừng lại, trước khi quá muộn!” Tiếng tút tút vang lên cắt ngang không gian tĩnh lặng.

Toàn nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình đã tối đen. Lòng hắn gợn lên từng đợt tức giận pha lẫn hoang mang. Đây không phải chỉ là lời đe dọa đơn thuần; hắn cảm giác đối phương sẽ không hù dọa mà thật sự có thể làm ra những hành động khiến hắn và gia đình khốn đốn.

Có điều, Toàn không phải kẻ dễ dàng chịu thua như vậy.