Mặt trời ngả về tây, cả mảng trời như được phủ lên một lớp vải mỏng màu quả quýt.
"Trưởng thôn là quái vật cổ dài, nếu chúng ta đâm chết ông ta, chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Lôi Lỗi vui vẻ nói: "Thôn này bị trưởng thôn hãm hại, coi như là ác giả ác báo."
Uông Thiên Hải cũng nghĩ như vậy, giống y những gì cậu ta nghe được trong thực tế, nhưng vì tránh bị nghi ngờ nên không nói gì.
Cảnh Nhiễm ngẫm nghĩ câu chuyện, trầm ngâm nhìn Hứa Như Quỳnh đang giàn giụa nước mắt: "Hứa Như Quỳnh, sao cô trốn được ra ngoài còn bạn cô thì không?"
"Là do tôi, là lỗi của tôi..." Hứa Như Quỳnh vùi mặt vào hai tay, mắt đỏ hoe: "Lúc mới đến thôn này, tôi chỉ cảm thấy mọi cảnh tượng trong thôn đều rất quen thuộc, như thể trước đó tôi đã từng đến đây, hóa ra tôi thực sự đã từng tới thật."
"Tiểu Mạt cần tiền, rất nhiều tiền. Người tuyển dụng nói rất dễ nghe, nói chỉ cần làm đủ một tháng, chúng tôi sẽ kiếm được số tiền mà cả đời cũng không tiêu hết được, thế nên chúng tôi đã tới vùng núi này." Hứa Như Quỳnh rơi vào hồi ức, ánh mắt mê mang.
"Khi đến thôn, trưởng thôn nói chỉ cần hiến máu cho ông ta thì vận may của mọi người sẽ được cải thiện, máu của tôi và Tiểu Mạt bị những dân làng khác nhau lấy đi, họ nói rằng phần máu cũng sẽ bao gồm tôi và Tiểu Mạt. Ở đây căn bản không cần làm gì, chỉ cần lấy máu. Dân làng chia số tiền lớn, chúng tôi chia nhau số tiền nhỏ. Số tiền tôi kiếm được đã rất nhiều rồi, không thể tưởng tượng dân làng sẽ có bao nhiêu."
"Chúng tôi cảm thấy nguồn tiền này không sạch sẽ, muốn chạy trốn, nhưng xung quanh lại toàn là rừng hoang, căn bản không thể trốn được. Rồi tôi cũng yên phận một thời gian, dù sao cũng chỉ một tháng thôi, máu bị rút cũng không nhiều, lại còn có tiền tiêu. Nhưng một ngày nọ, chúng tôi biết được bí mật của cái thôn này."
Hứa Như Quỳnh dừng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vốn dĩ trưởng thôn không thể thay đổi vận may của những người lấy máu. Ông ta là kẻ dối trá! Là kẻ trộm! Máu chứa đựng vận mệnh cả đời của chúng ta, ông ta lấy quá nhiều... Ông ta chỉ trả lại một ít lợi nhuận nho nhỏ, nhưng số may mắn còn lại đều bị ông ta cướp mất. Ông ta chính là tên trộm hèn hạ và vô liêm sỉ!"
Cảnh Nhiễm ngắt lời Hứa Như Quỳnh: "Nếu vận may của một người bị lấy quá nhiều, có phải sẽ biến thành bộ dáng như những dân làng kia không?" Hứa Như Quỳnh lắc đầu: "Có lẽ là vậy, tôi không nhớ."
"Chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Mạt?"
Hứa Như Quỳnh nở nụ cười hoài niệm: "Anh đừng gọi cô ấy như vậy. Cô ấy tên Phương Mạt. Nếu người lạ gọi cô ấy là Tiểu Mạt, cô ấy sẽ giận đấy."
"Sau khi phát hiện ra bí mật của trưởng thôn, chúng tôi vừa tức vừa sợ. Trong số những người bên ngoài đến thôn, trừ hai chũng tôi thì không ai muốn rời đi. Để cứu họ, Tiểu Mạt muốn vạch trần tội ác của trưởng thôn."
Hứa Như Quỳnh lại rưng rưng nước mắt: "Giá như tôi phát hiện ra cô ấy có gì đó không ổn. Không biết Tiểu Mạt đã làm gì, chắc chắn trưởng thôn đã phát hiện ra ý định của cô ấy! Sau đó cô ấy biến mất, trước một ngày chúng tôi định rời thôn Lưu Vân."
Cảnh Nhiễm hỏi: "Rồi cô đi một mình?"
Hứa Như Quỳnh im lặng gật đầu. Mọi người không nói nên lời, trên bãi đất dài chỉ còn âm thanh nức nở của Hứa Như Quỳnh.
Một góc nhỏ mặt trời bị núi đá che khuất, lẽ ra trưởng thôn phải đến nơi này lấy máu từ lâu, nhưng mãi mà vẫn chưa đến.
Khi trăng lên tới đỉnh đồi, trưởng thôn tay không đi tới. Bước đi của ông ta nặng nề, bắp thịt nhô ra, cuộn tròn dưới làn da.
"Khụ, khụ." Trưởng thôn vừa mở miệng, một luồng hương hôi thối xông ra. Dường như cơ thể ông ta cực kỳ yếu ớt, run rẩy nói: "Trong số các cô cậu có người phá hủy thùng gỗ của tôi, là ai?"
Không ai trả lời trưởng thôn.
Tiếng hít thở của trưởng thôn giống như một chiếc đàn organ cũ: "Giờ tôi tạm tha các cô cậu, đi, đi ra bờ suối." Lúc trưởng thôn nói chuyện, ngấn trên cổ chồng lên, khóe miệng mở toang, đồng tử lấp đầy đôi mắt hầu như không hìn thấy tròng trắng. Dù bây giờ trưởng thôn trông có vẻ yếu đuối nhưng cũng chẳng có ai muốn đi khiêu chiến quyền uy của con quái vật này.
Trưởng thôn tựa như một người chăn cừu, thúc giục mọi người tới bờ suối.
Dưới ánh trăng, lòng suối tựa như đã phơi nắng mấy tháng, mặt đất bị xé nát bởi những vết nứt dài, chỉ chạm thôi là sẽ biến thành bụi bặm.
Lúc này trưởng thôn đã hoàn toàn biến thành một con quái vật đáng sợ. Những ngấn mỡ chồng tầng tầng lớp lớp từ cổ đến bụng, không hiểu sao thân hình nhỏ bé vẫn chống đỡ được cái đầu to lớn kia. Trưởng thôn sốt ruột chỉ vào lòng suối khô cạn, nói rất mau: "Hôm nay mỗi người phải thu hai bát máu. Mau, mau đổ máu xuống đất đi."
Không ai động đậy, trưởng thôn vẫn đứng tại chỗ, nhưng cổ đã duỗi ra như sợi mì. Vốn dĩ ông ta đứng ở cuối thế nhưng cổ đã duỗi tới chỗ người đầu tiên. Cổ trưởng thôn ngoằn ngoèo như rắn, da mặt bị kéo căng biến dạng gần như hòa vào với cổ. Khuôn mặt căng bóng, miệng há hốc nhìn chằm chằm vào từng người một: "Sao, các cô cậu không muốn lấy máu sao?"
"Tôi lấy." Hứa Như Quỳnh gầy yếu dùng kéo sắc cắt vào tay mình, Lư Điểm Thanh giơ bát gỗ hứng lấy rồi đổ xuống đất.
Trưởng thôn xảo quyệt không nhắc nhở phải dùng bát gỗ, nếu không dùng bát gỗ, máu của một người chỉ có thể tính cho chính mình, trưởng thôn có thể trá hình thu thập nhiều máu hơn.
Máu chảy xuống nền đất cháy vàng, thấm nhuần vào thổ nhưỡng. Mọi người lần lượt cắt lòng bàn tay, hứng vào bát rồi lại đổ xuống đất.
Máu vừa đổ xuống mặt đất dưới chân mọi người, kỳ lạ thay, vùng đất trong phạm vi nhìn thấy lại ẩm ướt. Máu chảy vào đất và nuôi dưỡng cả dòng suối.
Sau khi Vạn Phi Vũ chém vào lòng bàn tay, máu chảy ra trộn lẫn với vài thứ vón cục. Khuôn mặt trưởng thôn dừng bên người hắn hồi lâu, âm thanh bén nhọn phát ra từ dây thanh quản: "Không đủ, bát của cậu trộn lẫn thứ đồ khác, không đủ!"
Vạn Phi Vũ sợ tái cả mặt, hoảng sợ giải thích: "Tại sao còn chưa đủ? Tôi nhịn buồn nôn ăn nhiều mỡ như vậy, lẽ ra phải bổ sung máu chứ! Tại sao máu lại trộn lẫn những thứ khác!"
Khuôn mặt lạnh lùng của quái vật cổ dài dán lên mặt Vạn Phi Vũ, lưu luyến cọ một cái: "Chưa đủ là chưa đủ, làm gì có tại sao. Hoặc là lấy máu, hoặc là..."
"Tôi lấy, tôi lấy!" Nghĩ tới kết cục của Mạnh Huân, Vạn Phi Vũ vội vàng ra tay lần nữa. Nguồn dinh dưỡng cung cấp liên tục đã hồi sinh vùng đất, nước chảy cuồn cuộn từ lòng đất, bùn cát dính lại với nhau, khép lại những vết nứt.
Lưu Tiểu Đạt núp sau lưng mọi người, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, không nhận lấy chiếc kéo từ Vạn Phi Vũ. Hắn lấy một chiếc bát gỗ ra, nâng tay. Cảnh Nhiễm khẽ cau mày, người cùng nhóm Lưu Tiểu Đạt giờ đang mất tích, mà chẳng hiểu sao trưởng thôn cũng không quan tâm đến người mất tích kia.
Sợ là máu trong bát của Lưu Tiểu Đạt có nguồn gốc không chính đáng.
Cảnh Nhiễm nghĩ không sai, Lưu Tiểu Đạt nghiêng tay, máu từ bát gỗ róc rách chảy ra ngoài. Một bát, hai bát, ba bát, bốn bát... Máu trong bát gỗ vẫn đang chảy, vượt xa giới hạn định ngày hôm, không biết còn ứ đọng trong bát bao nhiêu.
Nước suối từ thượng nguồn đổ xuống, Lưu Tiểu Đạt mới đổ xuống không bao lâu, nước suối đã dâng đến bắp chân anh. Chân ngâm trong nước như bị dao đâm, Cảnh Nhiễm đau đến mức chửi tục, cố nhịn không động đậy.
Trưởng thôn ở trong thôn lâu nhất, dòng suối cũng gây ra cho ông ta thương tổn lớn nhất, dòng nước bất ngờ tưới lên chân khiến cổ ông ta run lên vì đau đớn. Cơ thể trưởng thôn vội vàng bước lên bờ, chiếc cổ dài sun lại trở về cơ thể.
Lôi Lỗi đứng bên cạnh cơ thể trưởng thôn, thấy trưởng thôn sắp lên bờ, cậu ta bất chấp đau đớn dưới chân lao về phía trưởng thôn. Hai người quấn vào nhau, cùng nhau rơi xuống suối. Trong chớp mắt, cơ thể của trưởng thôn vừa rơi xuống nước đã bị dòng nước hòa tan ngay lập tức.
Lôi Lỗi vung nắm đấm xuống nước, chỉ gây ra những vệt nước đục ngầu. Dù trưởng thôn không còn cơ thể nhưng cổ ông ta đã gãy xuống, giống như thằn lằn đứt đuôi, trưởng thôn tự cắt đứt cơ thể mà giữ lại cổ và đầu. Chiếc cổ dài và khuôn mặt biến dạng càng kéo dài hơn, vặn vẹo bò trên mặt suối như một con rắn nước màu da.
"Bóp cổ!"
"Ông ta sắp lên bờ rồi, nhanh lên!"
Trong lúc hỗn loạn, mọi người cố hết sức chạy vào bờ. Chỉ có Lưu Tiểu Đạt ôm bát gỗ với vẻ mặt khó đoán, chậm rãi đi vào bờ.
Ban đầu cổ dài năm sáu mét, rộng nửa mét, nhưng bây giờ nó đã rút ngắn lại chỉ còn nửa mét và rộng khoảng 10 cm. Nơi ban đầu chứa đựng ngũ quan cũng bị kéo thành nhiều đường gân mỏng có độ dài khác nhau.
"Bắt được rồi!" Hàn Mặc Xuyên và Lôi Lỗi một người nắm đầu, một người nắm đuôi, chế ngự thật chặt cái "Cổ dài" này.
Làn da của "cổ dài" vừa lạnh vừa trơn, nó liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi trói buộc. Một loạt biến cố khiến mọi người choáng ngợp, Cảnh Nhiễm hỏi: "Rồi làm gì tiếp?" Uông Thiên Hải kiên định nói: "Dùng kéo, đây nhất định là hình dạng thật của trưởng thôn, giết ông ta, chúng ta có thể về nhà."
Trong lúc hỗn loạn, Vạn Phi Vũ đột nhiên hét chói tai: "A! Lưu Tiểu Đạt! Làm cái gì đấy!"
Khi nãy đoàn người loạn thành một đống luống cuống tay chân đuổi theo con rắn dưới nước. Điều không ai để ý là ngay khi nước dâng lên, Lưu Tiểu Đạt lập tức ngừng đổ máu, đi theo mọi người vào bờ. Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn trò hề của nhóm người đang bắt cổ dài, nhếch khóe miệng khinh thường, trong lòng cười nhạo nhóm người ngu dốt này.
Đêm qua Lưu Tiểu Đạt nghe được phương pháp thống trị trong thôn, cho dù bị tên họ Vạn tra hỏi hay đánh đập tàn nhẫn, hắn vẫn nhịn xuống, cuối cùng đợi đến tối.
Nghĩ đến đây, Lưu Tiểu Đạt không do dự nữa, cầm bát gỗ lên uống nốt phần máu còn lại. Máu có mùi tanh hôi nhưng khi uống vào lại ngọt như mật.
Lưu Tiểu Đạt mặc kệ tiếng la hét của những người khác, uống cạn bát máu. Hắn thèm thuồng nuốt ngụm máu cuối cùng, liếm môi, cảm nhận những thay đổi trong cơ thể. Một luồng nhiệt cuồn cuộn phun ra từ dạ dày, ngấm thẳng vào gân cốt da thịt, xé nát từng tế bào. Cơn đau như thâm nhập cả linh hồn, cho dù bị kim hay dao đâm, giờ hắn chỉ cảm nhận được cảm giác đau đớn chết lặng.
Cảm giác nóng rát dần dần tiêu tán, Lưu Tiểu Đạt cảm thấy toàn thân dễ chịu, dường như cơ thể nhẹ nhàng linh hoạt hơn rất nhiều, không cần tốn sức cũng có thể bẻ ngón tay dán chặt vào mu bàn tay. Ngay sau đó bẻ ngón tay ra khỏi mu bàn tay, lần này là 360°. Lưu Tiểu Đạt mở lòng bàn tay ra, bên cạnh bốn ngón tay bình thường còn có một ngón tay trông như nút thắt. Hắn nắm ngón tay đặc biệt này rồi kéo nó lên trên, ngón tay lại trở lại bình thường.
"Ha ha ha ha! Tôi biết ngay thể chất của tôi tốt hơn lão già kia mà." Lưu Tiểu Đạt cười khặc khặc, hắn nhìn những người còn lại, chỉ cảm thấy họ đều là bát máu di động khiến người ta đói bụng.
Cùng lúc đó, khuôn mặt trưởng thôn trong tay Lôi Lỗi co rút lại như một miếng sticker, các đường nét trên khuôn mặt dính vào nhau, không thể phân biệt được mắt mũi miệng. Khi Lưu Tiểu Đạt uống xong máu, ngũ quan trưởng thôn co lại thành một chấm nhỏ, chiếc cổ trơn dài co giật hai lần, sau một giây cứng đờ, cả cái cổ tan thành một vũng dầu mỡ nóng hổi.
"!" Lôi Lỗi nhìn đống mỡ nhờn dính trên tay và người mình, nôn khan: "Chuyện gì thế này?"
Lưu Tiểu Đạt: "Mấy người lằng nhằng với tên phế vật kia làm gì, tôi mới là trưởng thôn mới."
Trận đánh dã man vào buổi sáng khiến Lưu Tiểu Đạt quyết tâm trở thành trưởng thôn theo phương pháp hắn nghe được đêm qua, trả thù tất cả những người coi thường mình. Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi và run rẩy của Vạn Phi Vũ, Lưu Tiểu Đạt quyết định chưa trả thù ngay. Lại nhìn vào ánh mắt nghi ngờ và phòng bị của các bác sĩ viện phía Tây, hắn không thể nhớ nổi cảm giác thất bại khi bị coi thường và từ chối.
Lôi Lỗi không để ý đến chất cặn bã ghê tởm trên người, đứng lên trước mặt mọi người, cậu ta cảm thấy mình có thể chất cường tráng, đối mặt với biến cố nguy hiểm đương nhiên sẽ phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn. Cậu cảnh giác hỏi: "Lưu Tiểu Đạt, ý cậu là gì?"
"Còn có ý gì nữa, mày bị ngu à!" Vạn Phi Vũ hoảng sợ trốn ở phía cuối đội, khinh hoàng hét lớn: "Lưu Tiểu Đạt biến thành quái vật rồi, nó muốn báo thù chúng ta!"
Nghe vậy, Lưu Tiểu Đạt khinh thường lắc đầu, từ bi giải thích: "Cái gì cũng có quy luật của nó. Chẳng lẽ tôi chịu đựng nhiều đau khổ như vậy chỉ để trả thù anh sao? Vạn Phi Vũ, anh coi trọng bản thân quá rồi."
Đôi môi tái nhợt của Vạn Phi Vũ run lên liên tục, muốn phản bác điều gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì, hắn trốn trong đám người, hy vọng không ai để ý đến mình nữa.
"Tôi không muốn làm tổn thương mấy người, nhưng tôi cũng không muốn nói nhảm với mấy người, hôm nay mọi người về nghỉ ngơi, chiều mai lại như cũ, đúng giờ tôi sẽ tới lấy máu. Lưu Tiểu Đạt từ chối trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào. "Tôi khuyên mấy người đừng có mà giở trò gì. Tôi không phải tên già phế vật đó."
Lúc nói lời này, Lưu Tiểu Đạt cảnh giác nhìn chằm chằm Cảnh Nhiễm và Hàn Mặc Xuyên, trong đêm, đồng tử hắn phản chiếu ánh sáng màu xanh lục, tựa như dã thú.