Lặn Sâu

Chương 9: Núi Lưu Vân (09)



Để dân làng lại bờ, Cảnh Nhiễm và Hàn Mặc Xuyên lại lội suối như ngày hôm qua. Hôm qua nước suối đối với họ chỉ giống nước bình thường, nhưng hôm nay họ lại có cảm giác như bị dao cứa vào da thịt.

Lên đến bờ, chân hai người đều xuất hiện những vết cắt nhỏ, chạm vào là đau. Cảnh Nhiễm có thể chịu đựng đau đớn cỡ này, nhưng nỗi lo lắng dâng trào trong lòng lại khiến anh khó chịu. Cứ theo đà này, chẳng bao lâu nữa họ sẽ không thể qua suối.

Lấy máu sẽ biến người bên ngoài thành dân làng, và dân làng sẽ bị dòng suối hòa tan. Sau buổi lấy máu tối nay, có thể ngày mai dòng suối sẽ làm tan da thịt họ.

Hôm nay là cơ hội cuối cùng và duy nhất để phá hủy cái thùng.

Bất kể đây có phải là phương pháp đúng đắn để trừng phạt trưởng thôn hay không, cũng đành phải làm trước rồi tính sau.

Ý tưởng của Cảnh Nhiễm và Hàn Mặc Xuyên trùng khớp với nhau, hai người nhanh nhẹn leo lên vách núi, tiến vào hang động.

Cả hai bước đi cẩn thận không phát ra chút thanh âm. Khung cảnh bên trong động đá vẫn giống hệt ngày hôm qua, yên tĩnh, không có dấu vết con người.

Hàn Mặc Xuyên kiểm tra bức tranh sơn dầu trong hang động, không phát hiện có gì thay đổi. Cảnh Nhiễm mở sổ nhân khẩu của thôn, lật luôn tới trang cuối cùng, thấy ảnh và tên của Mạnh Huân như trong dự liệu.

Cảnh Nhiễm suy đoán: "Nếu chết ở trong thôn thì sẽ xuất hiện trong sổ nhân khẩu."

Hàn Mặc Xuyên suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Chưa chắc. Cậu nghĩ kỹ xem Mạnh Huân chết thế nào."

"Bị trưởng thôn ăn." Cảnh Nhiễm cắn môi, cau mày nói: "Lấy máu là để hiến máu trong cơ thể cho trưởng thôn mỗi ngày, bị ăn, máu trong cơ thể lập tức sẽ thuộc về trưởng thôn. Máu ở trong thôn là tài sản quý giá, hai phương pháp này khác đường nhưng cùng mục đích, đều là quá trình thu thập máu. Mục đích của trưởng thôn không phải là giết chúng ta, mà là cướp máu của chúng ta."

"Không sai." Hàn Mặc Xuyên khẳng định: "Lấy máu giống như một kiểu chuyển hóa, biến người bên ngoài thành dân làng thực sự."

Cảnh Nhiễm mạnh dạn suy đoán: "Vậy thì trưởng thôn nắm giữ phương pháp chuyển hóa, vì ham muốn ích kỷ của bản thân, đã lừa gạt các bác sĩ trẻ vào thôn núi hẻo lánh này, cướp đi máu của bác sĩ. Bản thân Hứa Như Quỳnh đã trực tiếp hoặc gián tiếp bị trưởng thôn làm hại, nên cô cực kỳ mong muốn trưởng thôn bị trừng phạt?"

"Nhìn theo hướng này, máu đối với thôn Lưu Vân rất quan trọng. Nửa đêm, trưởng thôn rót máu xuống suối tạo nước suối, nước suối lại khiến dân làng tan chảy."

Cảnh Nhiễm càng có động lực, ánh mắt lóe lên: "Bây giờ chúng ta đập thùng đi, xem tối nay trưởng thôn lấy gì hù dọa người ta."

"Càng sớm càng tốt." Hàn Mặc Xuyên ngồi xổm quan sát thùng gỗ.

Cảnh Nhiễm vừa đập vỡ thùng vừa lẩm bẩm: "Đúng vậy, ban ngày ông ta không ở trong thôn cũng không ở trong hang động, chả biết quanh quẩn ở nơi nào, nếu như đột nhiên trở về thì hai ta xong đời, nơi này chẳng có xó nào để trốn cả."

"..." Hàn Mặc Xuyên muốn nói rằng đừng có mà miệng xui.

Thùng gỗ nhẵn loáng bằng phẳng, trên thành thùng có một vệt máu đỏ sậm nhờn dính. Cảnh Nhiễm cố chịu đựng cơn buồn nôn, cẩn thận lật từ trong ra ngoài, nhưng lại không tìm được vết nứt nào.

"Để tôi." Hàn Mặc Xuyên xách thùng đứng lên, định ném thùng vào tường đá, có lẽ có thể đập vỡ.

Cảnh Nhiễm nở nụ cười ranh mãnh, nháy mắt: "Xem tôi mang gì theo nè."

Cảnh Nhiễm lấy chiếc kéo từ trong túi ra, lưỡi kéo lóe lên ánh sáng lạnh: "Tôi sợ không xử nổi thùng gỗ nên cố tình mượn kéo tới."

"Được, thử xem."

Cảnh Nhiễm nắm chặt chiếc kéo, dọc theo khớp nối mép trên của thùng mà ấn xuống. Anh còn chưa kịp dùng sức, thùng gỗ đã "bụp" một tiếng nứt ra, vỡ thành hai phần, chắc chắn không thể sử dụng được.

Cảnh Nhiễm không thể tin nổi: "Ủa nó dễ thế hả?"

Anh đang muốn giơ tay nhặt một mảnh vỡ lên xem xét, trong nháy mắt, một luồng gió lạnh đột nhiên tràn vào từ cửa hang đá. Gió lạnh như thể đến từ vùng hoang dã giữa mùa đông, xào xạc xơ xác tiêu điều, trong đó còn trộn lẫn mùi máu tanh nồng nặc.

Hàn Mặc Xuyên vội vàng kéo Cảnh Nhiễm đến một khối đá nhô ra trong hang, tránh luồng âm khí kia: "Tệ rồi, e là trưởng thôn sắp về."

Chỉ trong chớp nhoáng, Hàn Mặc Xuyên đưa ra quyết định rất nhanh, một chân hắn giẫm lên tảng đá nhô ra, nhảy về phía ngọn đèn sợi đốt trên đỉnh hang. Hắn dùng tay không đập vỡ bóng đèn, ánh sáng lóe lên vài cái rồi phụt tắt, để lại hang động chìm trong bóng tối.

Hàn Mặc Xuyên dán vào bên tai Cảnh Nhiễm, thì thào: "Đi theo tôi, tiến về phía trước, đừng gây ra tiếng động."

Trong bóng tối, Cảnh Nhiễm theo sát Hàn Mặc Xuyên, hai người bám vào tường đá, không chừa ra một kẽ hở nào.

Hàn Mặc Xuyên đột nhiên dừng bước. Cảnh Nhiễm cũng không nói gì mà dừng lại, lặng lẽ chờ đợi.

Gió lạnh thổi vào khiến mùi hôi thối càng thêm nồng nặc. Lông măng trên cánh tay Cảnh Nhiễm dựng đứng, anh siết chặt tay Hàn Mặc Xuyên trong vô thức. Anh không thể nghe thấy tiếng bước chân, nhưng có thể cảm nhận được thứ gì đó trong bóng tối đang đến gần.

Cảm giác ấm nóng kỳ lạ lướt qua người họ, mùi hôi thối xen lẫn mùi thơm kỳ dị. Cảnh Nhiễm cố hết sức giảm cảm giác tồn tại của bản thân, hận không thể chen vào khe đá để ẩn mình đi.

Dường như nguồn nhiệt cảm nhận được điều gì, dừng lại trước mặt hai người. Đột nhiên từ trong hang vang lên một tiếng "bẹp" như có vật gì đó rơi xuống đất. Trong lúc nhất thời gió nổi lên mạnh mẽ, nguồn nhiệt phân tán sự chú ý, lao như bay vào trong hang.

Tới gần cửa hang, một tia sáng nhàn nhạt chiếu vào, bên ngoài yên lặng như tờ. Có tiếng gió phát ra từ sâu trong hang, âm thanh gào thét như có thể xé nát mọi thứ.

Hai người không chút do dự nhanh chóng leo ra khỏi hang, dọc theo đường cũ trèo xuống vách đá.

Vừa tiếp đất, hai chân Cảnh Nhiễm mềm nhũn, ngã ngồi xuống cỏ: "Eo ôi chết khiếp, cái trò gì vậy."

Hàn Mặc Xuyên gạt thứ dính trên quần ra, trầm giọng nói: "Có lẽ đó là hình dạng thật của trưởng thôn."

Giày và quần của Cảnh Nhiễm và Hàn Mặc Xuyên dính đầy những mảng chất lỏng màu vàng, trơn dính nhớp nháp. E là thứ đen thui bốc mùi tỏa ra hơi nóng trong hang động kia chính là một cục mỡ di động.

Nghĩ đến thứ buổi sáng nhìn thấy trên bàn Vạn Phi Vũ, lại nhớ tới những thứ gần như dính chặt vào người mình, Cảnh Nhiễm vội vàng đứng dậy: "Tởm quá, chúng nhanh rời đi thôi."

Hàn Mặc Xuyên nói: "Bỏ thứ này đi đã, nếu không lau sạch dầu mỡ trên người, có thể buổi tối sẽ bị trưởng thôn phát hiện."

Lớp mỡ bám trên quần áo bị dòng nước suối cuốn trôi. Từ xa nhìn lại, chẳng thấy hang đá xảy ra chuyện gì.

Cảnh Nhiễm vừa giặt quần áo vừa cười híp mắt: "Chỗ này thú vị thật."

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, hai người dắt dân làng "mượn" được quay về. Loanh quanh một hồi đã tới ba rưỡi chiều, mặt trời thiêu đốt đất đai, bầu trời không có nổi một gợn mây.

Không lâu sau, Uông Thiên Hải và Lôi Lỗi cũng quay lại từ phía Bắc, Lư Điểm Thanh và Hứa Như Quỳnh dìu nhau đi theo phía sau.

Bọn họ đều mặt ủ mày chau, Cảnh Nhiễm tiến lên nghênh đón, hỏi: "Sao rồi? Có phát hiện gì không?"

"Bọn tôi biết cái thôn này xảy ra chuyện gì rồi." Vẻ mặt Lôi Lỗi mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, "Chúng ta sắp được ra ngoài rồi."

Buổi sáng, Hứa Như Quỳnh muốn đi về phía bắc ngắm núi tuyết, vì vậy Lư Điểm Thanh cùng cô đi về phía bắc, rất nhanh đã đuổi kịp Uông Thiên Hải và Lôi Lỗi. Bốn người vừa đi vừa nghỉ, đến giữa trưa thì tới chân núi.

Kể ra mới thấy lạ, lúc đi đường thì chẳng thấy một đám mây, ánh nắng mặt trời thiêu đốt đất đai mà không gặp trở ngại gì, khiến họ mệt mỏi không chịu nổi. Mãi khi đến núi tuyết, mặt trời bị mây và sương mù che phủ hoàn toàn, mặt đất trở nên mát mẻ hơn rất nhiều.

Từ giữa sườn núi lên đến đỉnh núi chỉ có tuyết trắng và đá nâu sậm. Giữa sườn núi trở xuống lại được bao phủ bởi rừng lá kim, một màu xanh mướt trải dài xuống chân núi như chân váy nhung xanh của nữ thần.

Mọi người thử vượt rừng leo lên núi nhưng lại gặp phải quỷ đả tường, cứ vòng tới vòng lui một chỗ. Họ đành phải đi lang thang quanh chân núi, rồi tự nhiên phát hiện ra một căn hầm.

Căn hầm không sâu, chỉ rộng khoảng mười mét vuông. Trên tường được khảm những viên dạ minh châu to lớn, vàng bạc châu báu chất đống trên sàn, vô tình giẫm phải sẽ phát ra âm thanh lanh lảnh.

Giữa hầm có một chiếc bàn bằng vàng ròng, trên bàn đặt một bức tranh sơn dầu giống hệt bức tranh trong những căn nhà gỗ, như thể bức tranh sơn dầu vẽ cô gái này là tác phẩm nghệ thuật quý giá nhất trong số toàn bộ bức tranh trong các ngôi nhà. Bên cạnh bức tranh sơn dầu còn có một hộp ngọc nhỏ.

Ngay khi Lôi Lỗi đang định mở hộp ngọc này ra thì Hứa Như Quỳnh đã bước tới giật lấy chiếc hộp, run rẩy khóc thút thít.

Hứa Như Quỳnh nghẹn ngào, nức nở kể lại câu chuyện về thôn làng này.

Lúc đầu, trong thôn không có nhà cửa, chỉ là một bãi đất hoang.

Một ông già bí ẩn tuyên bố rằng nếu đi theo ông ta khai hoang cái mảnh đất này, thì có thể có được sức khỏe vĩnh cửu và tài sản to lớn. Với cái lưỡi dẻo quẹo, ông già thuyết phục được một nhóm người đi theo mình, xây dựng thôn Lưu Vân trên vùng hoang dã.

Mới đầu đúng là người trong thôn có cơ thể khỏe mạnh thật, tài sản của họ cũng tăng gấp mấy lần. Thế nên dân làng càng ngày càng lệ thuộc vào trưởng thôn, rất sợ trưởng thôn sẽ bỏ rơi bọn họ, đuổi họ ra khỏi thôn.

Sau khi lấy được sự sùng bái của dân làng, trưởng thôn bắt đầu yêu cầu dân làng hiến máu mỗi ngày.

Dân làng sợ mất đi của cải, tình nguyện giao dịch với ma quỷ.

Sau đó, dân làng phát hiện máu của người khác cũng có thể được tính là phần của mình. Thế nên họ đã lừa rất nhiều thanh niên từ ngoài làng. Hứa hẹn ấy không bao giờ được thực hiện, thay vào đó họ buộc phải hiến máu của chính mình, vĩnh viễn bỏ lại sinh mệnh ở nơi xa xôi vắng vẻ này.

Dân làng ở thôn Lưu Vân ngày càng nhiều, nhưng người sống thì ngày càng ít.

Hứa Như Quỳnh và bạn của cô bị lừa đến thôn Lưu Vân.

Họ muốn tiền tài, nhưng việc lấy máu thường xuyên khiến cơ thể họ ngày càng suy yếu.

May thay trước khi hoàn toàn chuyển hóa thành dân làng, họ phát hiện ra sự thật về sự giàu có của thôn Lưu Vân, quyết tâm trốn thoát khỏi hang ổ ma quỷ này.

Hứa Như Quỳnh thừa dịp không ai để ý, bí mật bỏ trốn, nhưng bạn của cô mãi mãi lưu lại nơi này. Những bức chân dung trong thôn chính là bạn của Hứa Như Quỳnh, và hộp ngọc này chứa tro cốt bạn cô.

Tham lam không phải là ma quỷ, lòng tham không thể kiểm soát được mới là ma quỷ.

Con quỷ này thao túng linh hồn để loài người tận hưởng giây phút hạnh phúc hư ảo, sau đó âm thầm gặm nhấm da xương máu thịt, cuối cùng chỉ để lại một cái vỏ trống rỗng.