Làn Váy - A Tư Thất Lâm

Chương 1



Vào mùa hè năm 2013, kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn còn phân chia ban xã hội và ban tự nhiên. 

Bởi vì thành tích môn vật lý của Lương Nguyệt Loan cực kỳ kém nên cô đã quyết đoán lựa chọn ban xã hội, toàn bộ kỳ nghỉ hè đều ở lớp học bổ túc, vào buổi tối trước khai giảng vẫn còn phải thức đêm để làm bài tập.

Máy điều hòa được bật hơn nửa ngày nên không khí trong phòng vừa khô vừa ngột ngạt, cô đẩy cửa sổ ra, làn gió nóng hổi thổi vào bên trong, cuốn theo một mùi vị của thịt, không biết là nhà ai hơn nửa đêm lại đi hầm xương.

Cả một khu này thuộc về khu phố cũ, nhà cửa cũng không được xem như là mới, tầng lầu cũng không cao, đèn đường vừa mới được sửa thì lại bị hỏng thêm một cái, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua từng tán lá cây ngô đồng dừng ở trên ban công, Lương Nguyệt Loan ngáp một cái, cô cắn nắp bút, ngẩn người nằm sấp trên bàn, suýt ngủ thiếp đi thì bị tiếng chuông điện thoại của Ngô Lam làm cho giật mình hoàn hồn trở lại, cô khẽ xoa mái tóc rồi ngồi dậy tiếp tục làm đề thi.

Cuộc gọi đến từ Lương Thiệu Phủ, ông ta làm việc ở một nơi khác, khi bận rộn công việc thì mãi đến hai ba tháng mới trở về một lần.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Căn phòng đã được dọn dẹp xong từ lâu rồi, ngày mai ông để cho đứa nhỏ kia báo danh xong thì đi thẳng đến đây, căn phòng nào? Còn có thể là căn phòng nào nữa? Ngôi nhà cũ này của ba tôi tổng cộng cũng chỉ có ba phòng ngủ...”

Ông chủ Lương Thiệu Phủ vốn là nhà giàu mới nổi có tiếng trong thành phố, nghe nói ông ta ngay cả tiểu học cũng chưa học xong, các loại đồn đãi cụ thể về việc dựa vào cái gì để làm giàu cũng đều có, từ ông chủ mỏ than đeo dây chuyền vàng chuyển nghề làm bất động sản, mấy năm trước đã tiến đến vùng thành phố ven biển và nhanh chóng lắc mình trở thành phú thương bí ẩn. Vì thế vẫn luôn có người nói đùa rằng Lương Thiệu Phủ đã đọc sách hai mươi năm, vừa đi du học vừa được đào tạo chuyên sâu, nhận lấy một lượng kiến thức phong phú và tinh hoa từ nước ngoài nhưng cuối cùng lại đi làm công cho nhà giàu mới nổi.

Người sẽ chuyển đến đây vào ngày mai là con trai của nhà giàu mới nổi, nhà giàu mới nổi nhỏ: Tiết Duật.

Trường cấp ba cơ sở số một và cơ sở số hai sáp nhập, đều được chuyển đến cơ sở mới, cơ sở mới này được xây dựng ba năm, người nhà giàu mới nổi kia quyên góp khá nhiều tiền nhưng lại không có thời gian để giải quyết vấn đề nhà ở của con trai mình.

Lương Thiệu Phủ chỉ nói thêm câu khách sáo thì đã lập tức mời một vị Phật lớn vào trong nhà.

Lúc đầu khi nhà trường thông báo dời khai giảng thống nhất năm nay, Lương Nguyệt Loan đã vô cùng vui vẻ, cô lại có thể chuyển về từ khu vực thành phố đến căn nhà cũ này, chỉ cách trường học hai trạm xe buýt và cũng không cần phải ở trọ trong trường.

Nhưng mà cô vừa trở về ở một buổi tối thì đã bị ép đổi phòng.

Chỉ có phòng ngủ của cô là có dây cáp mạng.

Yêu cầu duy nhất của Tiết Duật chính là có thể lên mạng. 

Ngô Lam rót một ly nước trái cây, trước khi chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì nhắc nhở Lương Nguyệt Loan: “Tiểu Tiết không biết đường, ngày mai con trở về cùng với thằng bé đi.” 

Lương Nguyệt Loan giả vờ không nghe thấy.

Cô không muốn về nhà cùng với Tiết Duật. 

Ngô Lam vào nhà rồi lại nói thêm lần nữa: “Con đã lưu số điện thoại chưa?”

“Trường học lớp mười hai không được phép sử dụng điện thoại.” Lương Nguyệt Loan buồn bực đáp lại, ngòi bút chọc hai lỗ trên trang giấy.

“Vậy khi nào con tan học thì đến lớp tìm thằng bé, mẹ đi ngủ trước, con đừng thức quá muộn.”

Bốn giờ rạng sáng Lương Nguyệt Loan vẫn còn chưa ngủ, cô trằn trọc qua lại trong đầu đều là gương mặt phiền lòng kia của Tiết Duật. Bản chuyển ngữ này được đăng tại web luvevaland.co. Mọi người nhớ qua web chính chủ đọc ủng hộ nhóm dịch tụi mình nha. 

***

Ngày đầu tiên khai giảng, giáo viên của các môn căn bản đều không lên lớp, học đến lớp mười hai cũng không có ai chép bài tập về nhà, hai trường học sáp nhập, xung quanh hầu hết đều là những gương mặt xa lạ.

Lớp học ban xã hội có nhiều nữ sinh hơn một chút, chủ nhiệm lớp mới vẫn chưa sắp xếp chỗ ngồi nên mọi người đành tuỳ ý chọn chỗ ngồi tạm, Lương Nguyệt Loan chọn một vị trí bên cửa sổ, bên ngoài là hành lang, ngồi cùng bàn là Văn Miểu, hai nam sinh ngồi cùng hàng phía sau đều là bạn học cùng lớp mười một lúc trước của cô.

“Đi thôi Nguyệt Loan, đi ăn cơm nào.” Văn Miểu đã gấp không chờ nổi mà muốn chạy về phía nhà ăn.

Lương Nguyệt Loan chậm rì rì sắp xếp lại sách giáo khoa để kéo dài thời gian: “Hôm nay mẹ mình nấu cơm, mình về nhà ăn.”

Hôm nay không có lớp tự học buổi tối, phòng học lập tức vắng tanh, chỉ có một vài học sinh trực nhật.

Tiết Duật học lớp số một ban tự nhiên ở lầu tám.

Lương Nguyệt Loan không muốn bị người quen nhìn thấy cô đi tìm Tiết Duật, đợi đến khi âm thanh ồn ào huyên náo của tòa nhà này lắng xuống thì mới rời khỏi phòng học.

Hoàng hôn vào lúc chiều tối đỏ rực như một ngọn lửa, nửa tòa nhà dạy học đều bị ánh sáng bao phủ, Tiết Duật dựa vào lan can nhìn mọi người chơi bóng rổ trong sân thể dục, bóng người cao gầy bị gấp khúc nơi phía chân tường. Bản chuyển ngữ này được đăng tại web luvevaland.co. Mọi người nhớ qua web chính chủ đọc ủng hộ nhóm dịch tụi mình nha.

Lương Nguyệt Loan đi đến đầu cầu thang thì nhìn thấy cậu.

Sống mũi nơi sườn mặt rất cao và thẳng, yết hầu nhô lên vô cùng rõ ràng, mái tóc được cắt ngắn, cậu không mặc đồng phục, chiếc áo thun thuần màu trắng ướt đẫm mồ hôi trở nên trong suốt sau khi bị ánh mặt trời chiếu đến. 

Làn gió thổi qua, mơ hồ phác họa ra đường cong thấp thoáng nơi eo bụng bên trong chiếc áo thun rộng thùng thình. 

Lớp số một thường được gọi là lớp tên lửa.

Có bề ngoài ưa nhìn, đầu óc lại thông minh và còn là nhà giàu mới nổi. 

Lương Nguyệt Loan hít sâu một hơi, thân thể lùi lại phía sau, lặng lẽ đứng ở góc khuất nơi ngã rẽ cầu thang.

“Thằng nhóc hư đốn, một năm này đừng làm cho người khác phải phiền lòng nữa, hiểu chuyện một chút, bình thường chăm sóc người ta nhiều vào, bớt gây phiền phức cho dì Ngô, người ba này của con chỉ có mỗi đứa con là con thôi, kiếm được tiền không để cho con xài thì để cho ai xài hả...” 

“Con biết rồi.” Tiết Duật nghe thấy như vậy thì cũng mất kiên nhẫn nên trực tiếp cúp điện thoại.

Bạn học bên cạnh đợi cậu mười mấy phút, gọi cậu đi chơi bóng rổ.

Tiết Duật chán muốn chết nghe bạn học nói chuyện, sau khi uống nước xong thì ném chai nước vào thùng rác, ánh mặt trời chói chang, cậu quay đầu đi nhìn đồng hồ, ánh mắt lơ đãng nhìn lướt qua thì chú ý đến một đoạn giày trắng lộ ra nơi góc tường cùng với làn váy đồng phục bị gió thổi bay lên.