Làn Váy - A Tư Thất Lâm

Chương 2



“Mấy con gà bệnh kia rốt cuộc có được hay không đây, A Duật, cậu còn muốn chơi bóng rổ nữa không hả?” 

“Chơi chứ, sao lại không chơi, cậu đến sân bóng chiếm chỗ trước đi, tôi đổi đôi giày đã.”

“Được rồi, đổi nhanh lên!”

“……”

Nam sinh hấp tấp đi xuống cầu thang phía bên kia, tiếng bước chân càng ngày càng xa, sắc trời phía xa chậm rãi tối dần xuống, ánh sáng hoàng hôn buông xuống bên chân Lương Nguyệt Loan, chiếu đến làn da nơi mắt cá chân của cô có chút trong suốt, có lẽ là đã có một ai đó ném được một đường bóng đẹp, mơ hồ truyền đến tiếng la hét đầy phấn khích từ trong sân. 

Lương Nguyệt Loan đi ra ngoài hai bước, trên hành lang đã không còn một bóng người.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô đã học tiểu học ở gần đây nên vô cùng hiểu biết các tuyến xe buýt và thời gian của các tuyến xe, khi về đến nhà thì Ngô Lam vẫn còn đang bận rộn trong bếp, nhìn thấy cô trở về một mình thì hỏi Tiết Duật đâu.

“Cậu ấy đi chơi với các bạn cùng lớp của cậu ấy rồi nên sẽ không trở về ăn cơm tối.” Lương Nguyệt Loan ném cặp sách lên ghế sô pha rồi đi đến tủ lạnh tìm kem que, sau khi trả lời câu hỏi của Ngô Lam xong thì nghiêng đầu đi, không quan tâm lắm mà nhỏ giọng nói thầm: “Lớn to xác như cậu ấy còn có thể để bản thân bị đói được hay sao.” 

“Các món ăn đều đã được chuẩn bị xong rồi.”

“Con với mẹ ăn là được rồi.”

Mặc dù Ngô Lam đã dõi theo Tiết Duật lớn lên, khi còn nhỏ cậu cũng thường xuyên đi theo Lương Nguyệt Loan đến nhà để ăn cơm, nhưng sau khi chuyển nhà thì cũng đã có mấy năm không gặp nhau rồi: “Dù sao không ăn cơm đúng giờ thì cũng không tốt, Nguyệt Loan, con gọi điện hỏi thử xem, thằng bé về trễ một chút cũng không sao.” 

Lương Nguyệt Loan bĩu môi, cắn kem que rồi đi về phòng lấy điện thoại.

Đường dây bận. 

“Không gọi được, mẹ đừng quan tâm đến cậu ấy.” 

Tiết Duật kén ăn, Ngô Lam sợ cậu ăn không quen nên đã dành thời gian cả một buổi chiều để chuẩn bị cơm tối, mỗi một món ăn đều dành hết tâm tư, cuối cùng đều vào trong bụng Lương Nguyệt Loan, cô làm xong nửa phần bài thi thì vẫn còn rất no, đeo tai nghe đi ra ban công luyện nghe tiếng Anh. Bản chuyển ngữ này được đăng tại web luvevaland.co. Mọi người nhớ qua web chính chủ đọc ủng hộ nhóm dịch tụi mình nha.

Sau khi qua mười giờ tối, ánh đèn của hàng vạn gia đình lặng lẽ chìm vào trong màn đêm.

Ánh đèn xe chói mắt lướt qua, còn muốn sáng hơn so với đèn đường đã có tuổi kia, Lương Nguyệt Loan xoa xoa đôi mắt rồi nhìn chiếc xe đang chạy lại gần sau đó ngừng ở dưới lầu.

Cách mấy tầng lầu cũng đều có thể ngửi thấy mùi của nhà giàu mới nổi.

Sau khi Tiết Duật xuống xe thì tùy ý vẫy tay với tài xế, cặp sách đeo chéo một bên vai, bên trong là chiếc áo thun mướt mồ hôi.

Cậu đã thay lại đồng phục, mái tóc cũng cắt ngắn hơn, vóc dáng cao hơn so với Ngô Lam rất nhiều.

“Dì Ngô ơi, thật ngại quá, bài tập hè có một vài vấn đề khó cháu mãi mà vẫn chưa sắp xếp được rõ ràng ý tưởng kết bài, chờ thầy giáo nói xong thì đã muộn rồi.”

Ngô Lam nghĩ thầm, đứa nhỏ này thế mà vẫn còn ngoan giống như khi còn bé vậy: “Không sao đâu, mau vào trong nào, bên ngoài nóng lắm phải không? Học muộn đến như vậy có đói bụng không? Dì đi chuẩn bị một ít đồ ăn cho cháu nhé.”

“Cảm ơn dì, tùy tiện nấu chén mì cho cháu là được rồi ạ.”

Lương Nguyệt Loan ở trong phòng ngủ nghe thấy Ngô Lam bị Tiết Duật gọi ‘dì Ngô’ hết lần này đến lần khác, dỗ dành bà đến mức trở nên vô cùng vui vẻ ở bên ngoài phòng khách, ‘cánh gà này ăn ngon hơn so với đầu bếp nhà hàng làm’, ‘canh cũng ngon vô cùng, cháu có thể uống thêm hai chén nữa’. Bài thi trắc nghiệm tiếng Anh có năm câu thì cô chọn sai hết ba câu.

Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, Tiết Duật đã chứng nghiệm phim [Đàn ông có tiền thì sẽ hư hỏng] ít nhiều gì cũng đều có chút đạo lý.

Buổi chiều có người đưa hành lý cùng những đồ dùng cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày đến cho Tiết Duật, Ngô Lam chỉ dọn dẹp phòng đơn giản một chút mà không động đến đồ của cậu. Bản chuyển ngữ này được đăng tại web luvevaland.co. Mọi người nhớ qua web chính chủ đọc ủng hộ nhóm dịch tụi mình nha.

Phía bên ngoài cửa sổ căn phòng ngủ này của cậu là ban công, Ngô Lam đang bật đèn tưới hoa.

Trên giá phơi đồ có treo một chiếc quần lót bằng vải cotton bị gió thổi đung đưa qua lại, Tiết Duật ngẩng đầu lên thì vừa lúc nhìn thấy quả dâu tây nhỏ in trên quần lót.

Cô chủ của dâu tây nhỏ lúc này đang nằm ngủ ở phòng bên cạnh cậu.

Có lẽ hôm nay cô mặc chính là chiếc quần lót này, nếu cơn gió vào lúc buổi chiều kia thổi lớn hơn một chút, thổi làn váy đồng phục của cô cao hơn một chút nữa...