Lẳng Lơ - Thụy Bất Tỉnh

Chương 6



Phòng ngủ của Trình Gia Thừa rất ngăn nắp và sạch sẽ, trong không khí có một mùi thơm rất tươi mát.

“Sợ không?” Hắn hỏi, khóe miệng cong cong khẽ cười.

Mạnh Dao lắc đầu, đi về phía trước hai bước nắm lấy tay hắn, Trình Gia Thừa cúi đầu hôn lên môi cô, kéo cô ngồi xuống sàn nhà dựa vào thành giường, “Yên tâm, tối nay tôi sẽ không chơi em.”

“Xem phim không?”

Mạnh Dao ngạc nhiên nhìn hắn, đáy lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào của buổi hẹn hò, cô rất ít khi xem phim tình cảm chứ đừng nói đến xem phim hành động.

Đây không phải là phim AV theo nghĩa truyền thống, mà chỉ là một bộ phim về một cô gái thủ d*m trước máy quay.

“Học chăm chỉ đi, để khi ở nhà thì tự mình làm, h/uyệt nhỏ càng nhiều nước thì khi tôi dduj em sẽ càng sướng.”, Hắn vừa nói vừa đặt máy tính xuống sàn, tách hai chân cô ra vừa dạy cô vừa chơi theo nhịp điệu của video. Trình Gia Thừa xoa nhẹ vài lần thì bỗng hắng giọng, nắm lấy ngón tay cô ấn vào, xong xuôi thì hắn đi ra ngoài.

Hắn không có nhiều kiên nhẫn để chơi đùa với cô, để máu trinh của cô dính lại trên ga trải giường của mình thì đây hiển nhiên không phải là một ý kiến hay.

Trình Gia Thừa ra ngoài ngồi trong phòng khách một lúc, nhớ đến cả hai đều chưa ăn nên xuống lầu gọi một phần hoành thánh nhỏ, lại gọi thêm một phần nhân đậu đỏ nữa cho cô, một lúc sau cảm thấy đã đủ đồ ăn nên quay về phòng mình, video vẫn đang chiếu, còn Mạnh Dao thì đã ôm gối dựa vào giường ngủ thiếp đi.

Trình Gia Thừa ngồi xuống, cẩn thận nhìn cô gái trước mặt.

Mạnh Dao luôn là tâm điểm bàn tán của các nam sinh trong trường, một số người muốn cứu cô gái ngoan ngoãn tội nghiệp này, và cũng có một số người muốn một lần được ném thử người đẹp không ăn được này, tất nhiên cũng có rất nhiều ý nghĩ tục tĩu được sinh ra, nó sinh ra vì khuôn mặt và dáng người hấp dẫn này của cô.

Trình Gia Thừa không thích tự gây rắc rối cho bản thân, nhưng dường như hắn không có ý định từ chối rắc rối tự tìm đến cửa nhà mình lần này.

Tiếng chuông cửa đánh thức Mạnh Dao, cô hoảng hốt mở mắt ra nhìn hắn.

“Cơm hộp, em có đói không?”

Mạnh Dao gật đầu, đi theo hắn ra ngoài.

Mở cửa ra thì thấy một người đàn ông đứng ngoài cửa, đây là cha của Trình Gia Thừa, Trình Thịnh.

“Không cho cha mày vào à?”

“Ông đến đây là gì?” Giọng điệu Trình Gia Thừa không tốt.

Trình Thịnh đi ngang qua nên tiện đường qua thăm mẹ mình, ông đề cập với mẹ mình đến rất nhiều chuyện, vào giờ này chắc là Trình Gia Thừa đang ở trường học, ông cũng không hỏi chứ đừng nói đến lo lắng cho việc học của con mình, dù thành tích có kém đi chăng nữa thì Trình Thịnh cũng không quan tâm vì dù sao thì ông đã định để thằng con này tiếp quản công ty rồi, cho nên học tốt hay kém cũng chẳng sao cả.

Khi ông định nhắc đến chuyện xưa để khuyên Trình Gia Thừa về với ông thì thằng con này lại vô tâm nói đưa đồ cho bà đi, rồi trực tiếp tiễn khách.

Trình Thịnh đưa cho hắn một tấm thẻ, bày ra dáng vẻ mình rất hiểu biết nói với hắn, “Cầm lấy đi, có bạn gái thì sẽ phải tiêu nhiều tiền hơn. Con trai, an toàn là trên hết, đừng để có thai, cha mày năm đó cũng là do …”.

Trình Gia Thừa trực tiếp đẩy ông ra ngoài, Trình Trịnh vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn về hướng phòng ngủ, trước khi ra khỏi cửa còn nói: “Yên tâm, cha sẽ không nói với bà của con đâu, con coi nếu con về ở với cha thì sẽ rất có lợi, biệt thự lớn như vậy dù con có dẫn mười cô gái về cũng không ai quan tâm đến.”

Trình Gia Thừa không quan tâm lời ông nói, đuổi ông ra ngoài.

Cơm nước xong xuôi vẫn còn dư nhiều thời gian mới đến lúc tan học, Trình Gia Thừa thấy bà mình sắp về nên đưa cô xuống lầu.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bị gia đình biết được?” Trình Gia Thừa tò mò hỏi.

“Bị phạt …” Mạnh Dao xấu hổ trả lời.

“Học sinh tiểu học à?” Trình Gia Thừa cảm thấy rất buồn cười.

Nhà hắn cách trường 20 phút đi bộ, đi qua đi lại chờ đến lúc tan học thì có thể đón xe buýt về nhà, nhưng Trình Gia Thừa không định đưa cô trở lại trường mà đưa cô đi khắp nơi.

Trái tim của Mạnh Dao đang đặt ở nơi hai bàn tay đang nắm lấy nhau, Trình Gia Thừa không nhìn cô nhưng hắn có thể cảm nhận được tâm trạng của cô gái đang rất tốt, hắn dùng ngón tay cào vào lòng bàn tay của cô, đổi lấy tiếng cười trong trẻo của Mạnh Dao.

“Ở nhà không được chơi điện thoại di động hả?” Hắn lại hỏi. “Ừm … mẹ mình sẽ kiểm tra điện thoại của mình…”, Cô trả lời.

“Ồ, vậy tối nay tôi gọi điện thoại cho em được không” Hắn hỏi tiếp.

Mạnh Dao dừng lại, hai tay ôm lấy cánh tay hắn, cười đến mức lộ ra cả tám cái răng, “Cậu nhớ gọi cho mình đó nha.”
— QUẢNG CÁO —