Lẳng Lơ - Thụy Bất Tỉnh

Chương 7



Mạnh Dao đột nhiên có thêm rất nhiều bạn, vào giờ giải lao sẽ có người chủ động đến trò chuyện với cô, trên trường nếu có gặp nhau thì họ cũng sẽ chào hỏi.

Váy đồng phục học sinh vào mùa hè của trường trung học Lâm Diệp dài tới đầu gối, lúc trước có nhiều nữ sinh đã lén lút cắt ngắn váy đi nhưng không biết tại sao những ngày gần đây chiều dài của váy lại dài đến đầu gối như lúc ban đầu, họ học tập theo Mạnh Dao đi tất đen dài đến đầu gối bao bọc lấy bắp chân.

Chẳng mấy chốc trong khuôn viên trường đã thiếu đi rất nhiều những đôi chân thon thả trắng nõn để cho các chàng trai xem, Mạnh Dao không biết rằng mình đã trở thành chong chóng đo chiều gió* cho các cô gái.

*đây là một dụng cụ để đo hướng gió, nom na là như một xu hướng dẫn dắt sự phát triển của một sự vật nhất định.

“Họ đều học hỏi từ cậu để nhằm thu hút sự chú ý của Trình Gia Thừa đó. Người ta đồn rằng Trình Gia Thừa thích loại người kín đáo như cậu.” Phạm Y không ngừng buôn chuyện với Mạnh Dao.

Mạnh Dao cảm thấy buồn cười, mặc quần tất không phải là quy định của trường mà đó là quy định của Trương Tố Úc, nếu không phải nhờ suất nhập học thì chắc chắn Trương Tố Úc sẽ bắt cô mặc quần dài và áo tay ngắn vào mùa hè.

Phạm Y chia sẻ rất nhiều tin đồn với cô, ai là người đã ăn trộm đồ, ai là người đã vào khách sạn với xã hội đen, ai là xe buýt* của trường.

*nôm na là trai/gái rẻ tiền

Mạnh Dao có một người bạn tốt, đó là Phạm Y, nhưng cô cũng có nhiều kẻ thù, đó là những kẻ khốn nạn đã đánh bạn trai của Phạm Y,

Phạm Y cũng có nói: “Có một cô gái rất thích Trình Gia Thừa, ngày nào ẻm cũng gửi tin nhắn cho Trình Gia Thừa cả.”

Mạnh Dao cũng không để ý, Trình Gia Thừa ưu tú như vậy đương nhiên sẽ có rất nhiều nữ sinh thích, nhưng cũng không có gì to tát, cô không ghen tị cũng không muốn gọi bất kỳ bạn nữ nào cùng lớp là đĩ, bởi vì Trình Gia Thành không phải là tài sản riêng của cô.

Tối thứ sáu Mạnh Dao đến nhà Điềm Điềm ở, cô ấy là người bạn duy nhất của Mạnh Dao, là hàng xóm lớn lên cùng nhau, vì Điềm Điềm học

tại trường số một nên Trương Tố Úc mới yên tâm đồng ý cho Mạnh Dao kết bạn.

“Điềm Điềm, mình với Trình Gia Thừa sắp làm tình,” Mạnh Dao trốn trong chăn nói chuyện với Điềm Điềm.

Đôi mắt tròn xoe của Điềm Điềm sáng ngời trong bóng tối một cách kỳ lạ, “Hả hả? Nhưng mà cậu còn quá nhỏ, có hơi không an toàn á.”

“Mình rất thích cậu ấy.”

“Mình biết, mình cũng có thích một người, nhưng cậu ấy có bạn gái rồi.”, Điềm Điềm tủi thân nói tiếp, “Dao Dao, cậu nói xem, có phải Trịnh Vũ cũng làm tình với bạn gái của cậu ấy rồi đúng không?”

“Cũng có thể, vì có nhiều cặp đôi trong trường mình đều đã làm tình.”

“Thật tuyệt, cậu được hẹn hò với chàng trai mà cậu thích,” Điềm Điềm nói rồi lại quay sang nắm lấy tay Mạnh Dao, “Cậu cẩn thận tí, đừng để cho mẹ cậu biết được.”

“Ừ. “, Mạnh Dao cũng nắm lấy tay cô ấy, trái tim bỗng ấm áp hẳn, Điềm Điềm là người duy nhất thương cô và hiểu cô nhất, vì vậy cô không muốn làm cho người bạn tốt của mình phải lo lắng nên đã nuốt xuống câu ” Dù có biết thì mình cũng không sợ.” đi.

Phạm Y sẽ tổ chức sinh nhật vào thứ bảy tuần tới, chi phí sinh hoạt của Mạnh Dao không đủ để mua quà, thẻ trường do Trương Tố Úc nạp tiền, điện thoại di động của cô liên kết với thẻ của Trương Tố Úc nên mọi lần tiêu tiền đều rất rõ ràng.

Cô nhìn trúng chiếc băng đô số 199, vì Trương Tố Úc chỉ kiểm soát mục đích tiêu dùng của cô, cũng không nói rõ số tiền nên Mạnh Dao đã nghĩ ra cách tiết kiệm tiền.

Rất cám ơn các bạn cùng lớp vì Trình Gia Thừa mà đã bắt đầu nói chuyện với cô, Mạnh Dao đã cho một bạn cùng lớp mượn thẻ trường của cô để sử dụng, trong đó có khoảng ba trăm, điều kiện trao đổi là băng đô và bao bì đóng gói.

Vào buổi sáng thứ bai, bạn cùng lớp đã đưa chiếc băng đô cho Mạnh Dao, sau giờ học Mạnh Dao đã tặng nó cho Phạm Y. Phạm Y rất vui, cô nàng rất thích B trong Gossip Girl, cô nàng cũng đã từng tự thưởng cho mình một đống băng đô.

Mạnh Dao không biết Gossip Girl là ai, thế nên Phạm Y đã cho cô xem ảnh đã lưu trong điện thoại di động của cô nàng. Các hoạt động trong lớp

của Mạnh Dao biến thành một màn rượt đuổi kịch tính, còn Phạm Y thì chuyên tâm cùng cô xem các ảnh đã lưu.

“Cậu nhìn nè, B thích đeo băng đô lắm, xinh lắm đúng không?” “Cậu đeo cũng đẹp lắm.”

Lần đầu tiên B cho đi là lúc cô ấy ngồi ghế sau Limo, lúc đó cô ấy cũng là học sinh cấp ba. Mạnh Dao cảm thấy những gì Trương Tố Úc đã nói là sai, tình dục cũng chỉ là một chuyện bình thường mà thôi, thậm chí nó còn là một chuyện đẹp đẽ, chỉ cần ngửi hơi thở Trình Gia Thừa thôi cũng khiến cho cô tan chảy, không ai cho cô cảm giác này và cảm giác này cô cũng chưa từng cho bất kỳ ai khác.

“Em là chó con à?” Trình Gia Thừa cười hỏi cô, khi hắn hỏi câu này thì Mạnh Dao vẫn còn đang ôm cổ hắn ngửi.

“Đúng vậy.”, Cô thừa nhận.

Trình Gia Thừa bóp cằm cô, hôn lên môi cô, “Vươn lưỡi ra,” hắn lưu manh nói.

Mạnh Dao ngoan ngoãn làm theo, cưỡi lên người hắn hôn môi với hắn, hôn đến khi gốc lưỡi tê rần mới dừng lại.

Trước khi tan học, ở góc cầu thang Mạnh Dao gặp phải Hà Khải học cùng lớp.

“Mạnh Dao, cậu và Trình Gia Thừa đang ở bên nhau sao?” Mạnh Dao suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

“Vậy thì tốt quá, mình thích cậu, lá thư lần trước là mình viết, cậu không thấy à? Vậy mình sẽ viết lại cho cậu, cậu nhất định phải đọc đấy. Đây là quà cho cậu, mình mong cậu thích”, Hà Khải nhét vào tay cô một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, trên đó có một lá thư.

Tim Mạnh Dao đập loạn xạ vì quá phấn khích, đây là lần đầu tiên có người tỏ tình với cô.

Mạnh Dao đi bộ một quãng đường dài ra khỏi trường rồi đứng dưới gốc cây mở lá thư, cô đọc kỹ nó hai lần vì cô muốn biết người khác thể hiện tình yêu say đắm của mình với người mình yêu như thế nào, bởi vì tình yêu của cô dành cho Trình Gia Thừa đã không còn ngôn ngữ nào có thể biểu đạt được nữa.

Món quà là một chiếc kẹp tóc hình dâu tây, rất đẹp, Mạnh Dao cầm trên tay một lúc lâu, sau đó nhét vào rồi lại lấy ra, rồi lấy điện thoại ra làm

gương yếm thử nó lên tóc ngắm nghía nửa ngày trời.

Sau cùng thì món quà vẫn bị bỏ lại trên nóc thùng rác, bao bì vẫn còn nguyên vẹn, Mạnh Dao hy vọng ai đó có thể mang nó về nhà, nhưng cô không để lá thư lại mà xé rách nó, lá thư bị xé rách tơi tả đến mức không thể ghép lại được nữa thì cô mới yên lòng cho nó yên vị vào thùng rác.

Mạnh Dao cảm thấy rất tiếc vì cô rất muốn có chiếc kẹp tóc đó, nhưng cô không thể mang nó về nhà được.