Nguyễn Túc cảm thấy mình không được nghĩ tiếp nữa, nếu không tối nay sẽ không cách nào ngủ được.
Cô xoay người đứng lên, cầm quần áo vào phòng tắm.
Chỗ này vẫn giống như lần trước cô đến vậy, đơn giản lại sạch sẽ.
Nhưng tâm trạng lần này của cô lại khác nhau hoàn toàn.
Sấy khô tóc, Nguyễn Túc nắm quần đi ra ngoài, cầm lấy điện thoại trên bàn vi tính, nhấn lại nút mở máy.
Trong quá trình mở máy, Nguyễn Túc nhìn về phía tấm ảnh chụp chung trên bàn, đưa tay cầm lên.
Người con trai mấy ngày trước cô gặp ở cửa kia, cũng ở trong tấm ảnh này.
Cuối cùng tầm mắt của Nguyễn Túc dừng lại trên mặt Thẩm Nhiên, khóe miệng dần dần hiện lên nụ cười, thiếu niên bướng bỉnh ngang ngạnh, rất nhanh thôi sẽ xuất hiện trên sàn đấu lần nữa.
Cô nhìn một lát, buông khung ảnh xuống.
Trước hết gọi một cuộc điện thoại Chu Lan theo thông lệ hàng ngày, lúc sắp tắt máy, cô đột nhiên nói: “Mẹ, con phải đi học viện âm nhạc Curtis sao ạ.”
Chu Lan thầm thở dài một hơi: “Tây Mễ, không phải lúc trước chúng ta đã nói xong rồi sao?”
“Con biết, nhưng mà con…” Nguyễn Túc khẽ cắn môi: “Nếu như con đến đó, thì có thể làm bất cứ chuyện gì con muốn sao?”
“Nếu như con không muốn mẹ đi với con, mẹ cũng có thể không đi. Con đã hai mươi tuổi, mẹ tôn trọng lựa chọn của con.”
Chu Lan nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm: “Gần đây ở trường thế nào, kỷ niệm thành lập trường thuận lợi chứ?”
“Rất tốt ạ, kết thúc tốt đẹp.”
“Vậy thì tốt, thứ bảy này là sinh nhật của ông nội con, phải qua đó sớm, con chuẩn bị một chút đi.”
“Con biết rồi ạ.”
Cúp điện thoại, Nguyễn Túc ngồi trên giường, hít một hơi.
Từ sau khi bố mẹ ly hôn, rất lâu rồi cô không đến nhà ông nội.
Nguyễn Túc nhìn đồng hồ, mười hai giờ.
Cô gửi cho Thẩm Nhiên một tin nhắn, hỏi anh đã ngủ chưa.
Đợi mấy phút, vẫn chưa trả lời.
Nguyễn Túc nằm trên giường, hai mắt mở thật to nhìn trần nhà.
Không buồn ngủ chút nào.
Cô lật người, đang suy nghĩ tối nay Thẩm Nhiên ngủ ở đâu.
Một lát sau, cô lật cả người lại, vùi đầu vào trong chăn.
Thật nhớ anh ấy.
Vốn dĩ nói là tới đây rồi có thể ở với anh ấy thêm một lúc, nhưng không chỉ không được ở thêm, ngược lại còn đuổi anh ấy đi.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Túc hoàn toàn không ngủ được.
Cô bò dậy từ trên giường, túm lấy quần mở cửa ra, chuẩn bị đi chơi game một lát.
Nhưng mới đi được vài bước, đã thấy ánh đèn nhỏ sáng rực ở quầy thu ngân.
Thẩm Nhiên ngồi trước máy tính, đang đeo tai nghe chơi game, thao tác vừa lưu loát vừa linh hoạt. ngôn tình hay
Trong giây phút này, Nguyễn Túc dường như bỗng hiểu ra tại sao Thẩm Nhiên lại có thói quen ngủ trưa. Nếu như cô đoán không lầm, thời gian luyện tập của anh đều là vào buổi tối.
Nguyễn Túc không bước lên nữa, mà chỉ lặng lẽ kéo một cái ghế tựa ra, nằm lên đó lẳng lặng ngắm anh, ánh mắt dần dần hội tụ ánh sáng lại.
Nếu như ngày đó không có lời nói của Thẩm Nhiên ở phía hậu trường, có phải cô đã từ bỏ con đường âm nhạc này rồi không.
Thực ra, tất cả sự cố chấp của cô là vì anh đã ở bên cạnh khi cô buồn và muốn bỏ lại tất cả nhất.
Giống như đang ở trong bóng tối, bỗng mơ hồ xuất hiện một luồng sáng, cho cô hy vọng và ấm áp, tiếp thêm dũng khí cho cô một lần nữa.
Thẩm Nhiên đã đánh xong ván thứ hai trong tối nay, vừa mới đưa tay tìm kiếm gói thuốc lá liền thấy cô bé con nằm trên ghế tựa cách đó không xa, đã ngủ rồi.
Anh cất thuốc lá vào, bước chân dài đi tới, đứng trước mặt cô, môi mỏng cong lên.
Thẩm Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy Nguyễn Túc, đi vào phòng, đặt lên giường.
Anh vừa mới định rời đi, thì lại phát hiện lông mi của bé con run run, nhắm chặt mắt.
Thẩm Nhiên nhướng mày, tay phải đặt trên gối, chống lên đầu, rất bình tĩnh nhìn cô.
Ngay tại lúc Thẩm Nhiên ôm lấy cô, Nguyễn Túc đã tỉnh rồi, trong mơ màng đã được ôm lên giường, nếu mở mắt ra ngay lúc này, thì không phải sẽ rất ngượng sao.
Cho nên, cô chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ.
Thời gian từng phút trôi qua, xung quanh yên tĩnh đến nỗi cô gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.
Nguyễn Túc không xác định được là Thẩm Nhiên đã đi hay chưa, nếu nói là đi rồi, thì hoàn toàn không nghe được tiếng anh rời đi, nếu nói là chưa đi, cũng không nghe được những âm thanh khác.
Qua một lát, Nguyễn Túc quả thật không nhịn được nữa, lặng lẽ mở một mắt ra, đập vào mắt là trần nhà trắng xóa, cô lướt sơ qua khắp phòng, không nhìn thấy bóng người.
Nguyễn Túc thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị xoay người, thì lại đụng phải một đôi mắt sâu đen tĩnh lặng.
Bốn mắt nhìn nhau trong mấy giây, Nguyễn Túc như nổ tung mặt đỏ đến tận cổ.
Môi Thẩm Nhiên hiện lên nụ cười, giọng nói trầm khàn: “Tỉnh rồi à?”
“…”
Sau khi dừng lại trong chốc lát, Nguyễn Túc kéo chăn phủ qua đầu, chắc chắn là anh đã nhìn ra cô đang giả vờ ngủ! Hu hu hu, thật mất mặt!
Thẩm Nhiên nhìn trong chăn nhô lên một viên tròn, nụ cười càng rõ ràng hơn.
Rất nhanh, Nguyễn Túc đã bị khó chịu không thở được, cô lại chậm rãi kéo chăn xuống, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng long lanh, định chữa cháy lần cuối: “Em… mới tỉnh thôi.”
Thẩm Nhiên mím môi không vết tích, giống như là đang nén cười, giọng anh êm dịu: “Ừm, anh biết rồi.”
Lỗ tai Nguyễn Túc ửng đỏ: “Vậy bây giờ anh vẫn phải luyện tập tiếp sao?”
Anh ngước mắt liếc nhìn đồng hồ trên tường: “Không tập nữa.”
“Muốn ngủ sao ạ?”
Lúc Nguyễn Túc hỏi câu này, từ trong giọng nói cũng có thể nghe ra vẻ hồi hộp.
“Đúng phải ngủ rồi.” Thẩm Nhiên không chọc cô nữa, đứng lên đắp kín chăn cho bé con: “Cô bạn nhỏ ngủ muộn sẽ không cao thêm được đâu.”
Thẩm Nhiên đi một bước, cổ tay đã bị bắt lại.
Bé con vốn đang được bọc trong chăn ngồi dậy, lông mày mỏng dài hơi nhíu lại, thấp giọng phản bác lại: “Em hai mươi tuổi rồi, không phải cô bạn nhỏ.”
Cô mặc quần áo của anh, vì cổ áo quá rộng, làm cho áo bị tuột xuống, lộ ra đầu vai mảnh khảnh mượt mà, trên cô còn đeo dây chuyền anh tặng cho cô, da thịt trắng nõn mịn màng.
Thẩm Nhiên thậm chí có thể cảm thấy nguyệt thái dương đột nhiên giật giật, anh đè thấp giọng xuống, một từ ngắn ngủi giống như là bật ra từ cổ họng: “Hửm?”
Nguyễn Túc bĩu môi, đôi mắt đen ướt át nhìn anh, lặp lại câu đã nói, giọng điệu rất kiên định: “Em không phải cô bạn nhỏ đâu.”
Thẩm Nhiên nhìn chằm chằm cô, giọng nói khàn đặc quyến rũ: “Vậy em có biết, vào lúc này, người lớn sẽ làm những gì không?”
“Em…”
Nguyễn Túc đỏ mặt vô cùng, đã sắp không trụ được nổi nữa, tay cô nắm lấy chăn, cuối cùng vẫn không có can đảm nói tiếp, vừa muốn lâm trận bỏ chạy, thì bóng mờ trước mặt phủ xuống.
Tay Thẩm Nhiên giữ trên gáy của cô, môi mỏng áp lên, làm nụ hôn này sâu thêm.
Nguyễn Túc chỉ cảm thấy toàn bộ hô hấp giống như bị cướp đi, hơi thở của người con trai ấm áp nóng bỏng động tác mạnh mẽ, khiến cho người ta hoàn toàn không có cách nào chống đỡ.
Tay kia của Thẩm Nhiên vòng qua eo của cô gái nhỏ, chậm rãi đặt người vào trong chăn.
Cảm giác được cô sắp không thở được nữa, Thẩm Nhiên giảm lực lại.
Qua hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng cắn xuống môi của cô, hai tay chống bên người cô, hơi thở hơi gấp: “Lần này đã biết chưa.”
Mắt Nguyễn Túc ướt đẫm, đôi môi đầy đặn mà đỏ hồng, bên trên còn có một dấu răng nhàn nhạt.
Tròng mắt đen của Thẩm Nhiên căng chặt, yết hầu chuyển động lên xuống, nhìn nghiêng qua một bên.
Lồng ngực của Nguyễn Túc phập phồng dữ dội, rất lâu mới lên tiếng, mềm mại lờ mờ: “Biết rồi ạ…”
Giọng nói anh khàn đặc, dẫn dắt từng bước: “Muốn làm bạn nhỏ hay làm người lớn?”
Nguyễn Túc cảm thấy, những lời này của Thẩm Nhiên đầy cạm bẫy, dường như cho dù cô trả lời thế nào, mình cũng sẽ bị dẫn vào bẫy.
Cô dứt khoát không nói gì.
Thẩm Nhiên liếm môi mỏng, lại cúi đầu xuống.
Sau khi nhận ra anh muốn làm gì, Nguyễn Túc vội vàng dùng tay che miệng lại: “Không được, em sắp hết hơi rồi không thở được nữa…”
Thẩm Nhiên hôn lên lòng bàn tay cô, khẽ nhấp môi.
Thẩm Nhiên lại vùi đầu xuống, cắn một cái lên vai cô, sau đó nhanh chóng đứng dậy.
Nguyễn Túc trợn to mắt nhìn, sau khi dừng lại mấy giây thì nhận ra, bây giờ… kết thúc rồi á?
Thẩm Nhiên đắp lại chăn cho cô, đôi mắt đen sâu lắng dường như có thể nhỏ ra nước: “Ngủ đi.”
“Vậy anh ngủ ở đâu vậy?”
“Anh ra ngoài thuê phòng, hoặc là tìm Lâm Vị Đông.”
Nguyễn Túc cau mày: “Cũng đã muộn thế này rồi…” Cô nhích sang bên cạnh một chút, hào phóng mời: “Hay là anh ngủ tạm ở chỗ này đi, em chỉ chiếm chỗ rất nhỏ thôi.”
Lúc nãy bọn họ cũng đã thân mật như vậy, cũng xem như là ngủ cùng nhau, sau đó cũng chỉ là ngủ thôi, không làm những chuyện khác cũng không hề gì, hơn nữa bây giờ rất lạnh, ra ngoài lỡ như bị cảm thì làm sao.
Thẩm Nhiên: “…”
Quả nhiên bé con suy nghĩ đơn giản, đến bây giờ vẫn dám giữ anh lại.
Đôi mắt Nguyễn Túc vẫn cứ cong lên, trong veo lại sáng ngời, không lẫn một chút tạp chất nào khác.
Thẩm Nhiên bật cười, mặt không biến sắc liếc nhìn quần của mình, gật đầu: “Được, em ngủ trước đi, anh đi tắm.”
Nguyễn Túc nghe vậy, ngượng ngùng vùi đầu vào trong chăn, phát ra thanh âm nho nhỏ: “Dạ.”
Qua mấy phút, trong phòng tắm vang lên tiếng nước.
Hôm nay đã quá muộn rồi, đã sớm vượt qua đồng hồ sinh học của cô.
Không bao lâu, mí mắt của cô đã bắt đầu đánh nhau, rất nhanh đã ngủ thật say.
Thẩm Nhiên mở cửa phòng tắm ra, thấy bé con đã rúc vào mép giường ngủ say, không chút phòng bị.
Anh bật cười, cúi người ôm cô đặt vào giữa giường, hôn một cái vào trán cô, thấp giọng: “Ngủ ngon, bạn nhỏ.”
Thẩm Nhiên lấy chăn từ trong tủ quần áo ra, đặt trên ghế sofa, nằm lên đấy.
Trên điện thoại, là tin nhắn Thập Nhất gửi cho anh nửa giờ trước: [Đã tìm được câu lạc bộ phù hợp, nhưng mà vừa mới thành lập, không thể trả phí hợp đồng cao, chỗ cũng nhỏ, mày muốn đến xem một chút không?]
Thẩm Nhiên trả lời một câu: [Không cần, mày xem phù hợp để ký là được]
Thập Nhất vẫn chưa ngủ, rất nhanh trả lời lại: [Dễ chịu như vậy, không sợ tao bán mày sao?]
[Bán đi, tiền bán người nhớ chia cho tao một nửa, tao gom tiền cưới vợ.]
Bên kia, Thập Nhất cầm điện thoại phì cười.
Lúc này Thẩm Nhiên không ngủ được, nhưng tâm trạng rất tốt, anh mở Weibo ra, đăng nhập vào tài khoản đã lâu không vào, thay đổi nội dung một mục.