Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Chương 61



Buổi sáng, đồng hồ báo thức vẫn chưa vang thì Nguyễn Túc đã tỉnh rồi, cô duỗi người, dụi mắt, nhìn xung quanh một lượt, sau khi đã thích ứng một chút, mới nhớ ra tối hôm qua cô ngủ ở chỗ của Thẩm Nhiên.

Nguyễn Túc lúc đầu còn buồn ngủ vẫn có chút lờ mờ, nhưng nghĩ đến chuyện này, liền tỉnh táo trong nháy mắt.

Cô thấy Thẩm Nhiên không có bên cạnh, chậm rãi ngồi dậy, đảo mắt một vòng trong phòng, mới phát hiện anh đang ngủ ở ghế salon.

Môi Nguyễn Túc không nhịn được cong lên, nhẹ nhàng vén chăn lên, yên lặng đi đến bên cạnh anh ngồi xuống ôm lấy đầu gối.

Thẩm Nhiên vẫn đang ngủ, từng tia sáng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, rơi xuống ngũ quan lạnh lùng của anh, tăng thêm vài phần dịu dàng.

Thật ra từ lúc Nguyễn Túc biết Thẩm Nhiên đến nay, lúc nào anh cũng lịch sự, ga lăng với cô.

Cho dù là từ đầu đến cuối, ở bên cạnh cô cùng vượt qua khó khăn, hay là với Lâm Vị Đông và những người trong phòng game, thậm chí là đối với người xa lạ, anh luôn luôn đứng ở góc độ của người khác để suy xét vấn đề.

Lần duy nhất cô thấy anh nổi giận, chính là lúc Cố Tòng Nam xuất hiện ở phòng game.

Cố Tòng Nam nói, cậu ấy đã từng mang tới tổn thương rất lớn cho Thẩm Nhiên, cũng bởi vì cậu ấy, Thẩm Nhiên mới giải nghệ.

Đoạn quá khứ Thẩm Nhiên không muốn nhắc tới kia, cho tới bây giờ cô chưa từng hỏi qua.

May mà bây giờ tất cả đều đã qua, Thẩm Nhiên cũng sắp quay trở lại sàn đấu.

Nguyễn Túc cứ lẳng lặng nhìn anh như vậy một lát, rồi nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên má anh, giọng nói êm dịu: “Chào buổi sáng.”

Cô vừa dứt lời, chuông báo thức liền vang lên.

Nguyễn Túc vội vàng đứng lên, chân tay lúng túng đi lấy điện thoại, tắt báo thức.

Đợi lúc cô quay đầu, Thẩm Nhiên đã dậy, ngồi trên ghế sofa, giọng nói còn đậm vẻ uể oải, vừa trầm vừa khàn: “Morning!”

“Có phải em làm ồn đến anh không? Thời gian còn sớm, hay là anh ngủ một lát nữa đi…” 

Anh tiện tay kéo lấy một chút tóc, giọng mũi hơi nặng: “Không sao, để anh đưa em đến trường rồi quay về ngủ tiếp.”

Nguyễn Túc chớp chớp mắt: “Vậy… Anh muốn dùng phòng tắm trước không?”

Thẩm Nhiên nhấp môi, rũ mắt nhìn xuống một cái, cũng may chỗ nào đó có chăn che chắn.

Anh khàn giọng: “Em đi trước đi.”

“Dạ.” Nguyễn Túc đáp lại, ôm quần áo của mình vào phòng tắm.

Đến khi bên trong có tiếng nước truyền tới, Thẩm Nhiên mới giơ tay lên ấn vào nguyệt thái dương, vén chăn lên đi vào phòng game, mở tủ lạnh ra lấy một chai nước, sau khi uống hơn nửa chai, cảm xúc lẫn lộn trong cơ thể mới dần dần đè nén xuống được.

Vào lúc đó, cửa phòng game bị gõ vang.

Thẩm Nhiên đặt nước xuống, kéo cửa ra, mặt vô cảm nhìn người bên ngoài: “Sớm vậy, mày không có việc gì sao?”

Lâm Vị Đông nghiêng người lách vào: “Lão Thẩm của chúng ta không phải gần đây có thói quen ăn sáng sao, tao đến đưa đồ ăn sáng cho mày nè.”

Thẩm Nhiên ấn ấn đầu mày: “Chuyện gì.”

Đặt đồ lên quầy thu ngân, Lâm Vị Đông vỗ vỗ tay, thở ra một hơi dài: “Tao thấy mày đăng Weibo rồi, đây là định đối đầu trực diện với Tưởng Văn Chu sao? Không phải vẫn chưa tìm được người sao, mày làm như vậy, không sợ nó ra tay trước rồi chiếm được lợi thế à?”

Thẩm Nhiên cầm bao thuốc lá trên bàn, rút một điếu thuốc ra châm lên, nhàn nhạt nói: “Không đợi được lâu như vậy, còn chưa đến một tháng là tham gia thi đấu rồi, phải giải quyết tất cả mọi chuyện trước lúc này.”

“Mày sợ một khi tin tức tái xuất bị chính thức bị truyền ra ngoài, những tin đồn kia sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí sẽ làm tổn thương Nguyễn Túc đúng không?”

Thẩm Nhiên gạt tàn thuốc không lên tiếng, xem như là ngầm thừa nhận.

Lâm Vị Đông thở dài một hơi: “Hy vọng tất cả đều thuận lợi… Đúng rồi, Thập Nhất bên đó thế nào rồi? Tìm câu lạc bộ sao rồi?”

“Tìm được rồi.”

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Vị Đông sáng rực: “Là nơi nào?”

Thẩm Nhiên nói: “Không biết, không có hỏi, mới thành lập.”

“…”

Ánh sáng trong mắt Lâm Vị Đông lại tối xuống, một câu lạc bộ mới thành lập, đi đối đầu với STG, như trứng chọi với đá, khó đối phó đây.

Thẩm Nhiên dập điếu thuốc trong tay, hạ lệnh đuổi khách: “Mày hết chuyện rồi thì đi đi, chiều quay lại.”

“Không phải, cái thằng này xảy ra chuyện gì, tao tốt bụng đưa đồ ăn sáng cho mày, sao mày còn đuổi tao…”

“Em xong rồi.”

Ngay lúc Lâm Vị Đông nói đến xúc động, phía phòng ngủ đột nhiên truyền đến một giọng nữ nhỏ nhẹ, ngay sau đó, hắn liền thấy nữ thần của hắn đi tới.

Lâm Vị Đông trợn tròn hai mắt, vãi chưởng!!!

Cái thằng khốn Thẩm Nhiên này, đã làm chuyện không bằng cầm thú gì với Tây Mễ đơn thuần xinh đẹp không rành việc đời nhà hắn?!

“Hai người…?”

Nguyễn Túc cũng không ngờ đến Lâm Vị Đông sẽ ở đây, sau khi sửng sốt mấy giây, mặt đột nhiên đỏ bừng lên, mở miệng muốn giải thích, nhưng không biết nên nói từ đâu.

Nói bọn họ vẫn chưa làm gì cả, nhưng hình như tối hôm qua đã làm chút gì đó rồi.

Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu, tại sao mấy lần trước Thẩm Nhiên đều khăng khăng muốn đưa cô về nhà hoặc là về ký túc xá.

Ở cùng một phòng, dường như  vốn dĩ là một chuyện không thể nào giải thích được.

Giây tiếp theo, đôi chân dài của Thẩm Nhiên khẽ chuyển động, ngăn trước mặt Lâm Vị Đông, nghiêng đầu nhìn về phía cửa, tỏ ý hắn nên cút đi.

Lâm Vị Đông giận dữ rời đi, nếu không phải vì thấy Tiểu Tây Mễ đáng yêu nhà hắn đang xấu hổ, hắn sẽ không đi liền như vậy.

Sau khi hắn rời đi, phòng game yên tĩnh trở lại trong phút chốc.

Bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Thẩm Nhiên nhìn cô bé con đang hận không thể rụt vào trong khe hở tường, môi mỏng cong lên nụ cười, giọng nói trầm khàn: “Chờ anh một chút, quầy thu ngân có đồ ăn sáng, ăn trước một chút đi.”

Nguyễn Túc đỏ mặt gật đầu. 

Hu hu hu, sớm biết vậy tối qua đã về ký túc xá rồi.

*

Buổi trưa tan học, Nguyễn Túc vừa muốn đứng dậy, Trần Vưu An và An Nam đã đứng trước mặt cô, một người mặt lạnh khoanh tay, một người mặt mày hớn hở, tạo ra sự khác biệt rõ ràng.

Nguyễn Túc không nhịn được lùi về phía sau một chút, tựa lưng vào ghế: “Sao…Sao thế?”

Trần Vưu An lên tiếng trước: “Tối qua cậu không về, đi đâu vậy.”

An Nam: “Có phải ở chỗ của ông chủ Thẩm không? Các cậu đã tiến triển đến mức nào rồi?”

Tai Nguyễn Túc nóng bừng, nhỏ giọng trả lời: “Hôm… Hôm qua muộn quá rồi, ký túc xá đã đóng cửa, tớ ở lại chỗ của anh ấy, nhưng mà… không phải như các cậu nghĩ đâu, anh ấy ngủ ở sofa…”

An Nam cảm thấy hơi tiếc: “Hả? Cơ hội tốt như vậy, lại lãng phí vô ích, trai đẹp trước mặt mà cậu vẫn có thể kìm chế được à.”

Sắc mặt Trần Vưu An vẫn khó gần như trước đây: “Nếu đã nói tới chuyện này, Nguyễn Túc, vậy cậu nói rõ ràng với tôi, rốt cuộc là cậu thích ông chủ của phòng game rách nát, hay thích Dawn, hôm nay cậu phải đưa ra một lựa chọn!”

An Nam bất mãn cắt ngang: “Cái gì mà gọi là ông chủ phòng game rách nát, cậu nói chuyện tử tế thì sẽ chết sao.”   

“Cậu đừng nói leo, tôi đang nói chuyện với cậu ấy!”

Môi Nguyễn Túc cong lên: “Không phải là cậu không thích Dawn sao, hỏi chuyện này làm gì?”

Trần Vưu An hừ một tiếng: “Mặc dù bây giờ tôi không thích anh ta, nhưng dù sao anh ta cũng từng là người đàn ông tôi từng nhìn trúng, tôi không cho phép cậu chân trong chân ngoài ôm những suy nghĩ không thực tế với anh ta, huống hồ, anh ta sắp tái xuất rồi.”

“Sao cậu…”

Trên mặt Trần Vưu An trong nháy mắt viết đầy chữ chê: “Không phải chứ, đến cả tin tức này mà cậu cũng không biết? Quả nhiên tôi nói đúng, cậu là một fan hâm mộ dỏm thôi!”

Nguyễn Túc: “…”

Cô dừng lại một chút, lại hỏi: “Cậu biết từ đâu?”

“Dawn đăng Weibo đấy.” Trần Vưu An giảng đạo: “Nói thật, trước kia quả thật tôi cảm thấy anh ta là một kẻ hèn nhát, bây giờ trái lại anh ta đã thay đổi suy nghĩ của tôi về anh ta, khiến cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa. Nếu như lần này anh ta tái xuất có thể đánh được giải, vậy tôi liền…”

Trần Vưu An đang nói hăng say, Nguyễn Túc đã nhanh chóng lấy điện thoại ra tìm kiếm.

Trước đó cô đã theo dõi tài khoản ‘Dawn’ này rồi, cũng đã xem hết nội dung bài đăng.

Những hoạt động tài khoản weibo này đăng lên còn đơn giản hơn cả vòng bạn bè của Thẩm Nhiên, chỉ có mỗi lần thi đấu đoạt giải mới có một hoạt động mới, hơn nữa nội dung cũng rất đơn giản, luôn luôn không vượt qua mười chữ.

Từ trong câu chữ có thể nhìn ra sự hăng hái của anh ấy. Đam Mỹ Hài

Nhưng bình luận nào cũng có rất nhiều lượt like và chia sẻ, Nguyễn Túc mở thử một cái, đập vào mắt đều là hai chữ ‘Chồng yêu’, lại lẳng lặng đóng lại.

Trước đó trong diễn đàn còn có rất nhiều người tranh luận rốt cuộc Burn có phải là Dawn hay không, từ sau khi anh ấy đăng bài weibo này, căn bản là đã chứng thực một phần suy đoán của mọi người.

Mặc dù Dawn đã giải nghệ ba năm, nhưng huyền thoại vẫn còn đó.

Bình luận weibo đếm đến hiện tại đã trên một trăm nghìn, có một nửa người vẫn tỏ vẻ nghi ngờ sự trong sạch của anh, lúc đó ba tin đồn này đều thật sự như búa bổ, anh không giải thích một câu nào, nhìn từ bên ngoài xem ra chính là trúng tim đen ngầm thừa nhận.

Nhưng bây giờ cũng chỉ có vài chữ nhẹ nhàng, rất khó làm cho người khác tin tưởng và nghe theo.

Cho nên, vẫn bị chửi rủa như cũ.

Mặc dù vậy, lực lượng fan hâm mộ cũng hùng mạnh như xưa.

“Huhuhu, tôi không dễ dàng gì, đợi ba năm, rốt cuộc cũng đợi được những câu này!”

“Tôi cũng thế! Bất kể những người đó nói thế nào, mẹ nó tôi chỉ tin tưởng Dawn, chỉ cần anh ấy nói không có thì chính là không có!”

“Ngày đó tôi đến hiện trường, cách khá gần, thấy được Burn, mặc dù anh ấy đeo khẩu trang và mũ, cũng có thể cảm nhận được rất đẹp trai, Dawn không hổ là Dawn!”

Dưới bình luận này, còn kèm theo hình ảnh lúc Burn đang thi đấu.

“Anh trai, em lại sẵn sàng rồi!”

“Chồng, em sẵn sàng rồi!”

Lúc ngón tay Nguyễn Túc lướt tới đây, liếm môi một cái, nhấp vào tài khoản đã bình luận hình ảnh đó.

Cô lướt xuống một lát, tìm được ngày tháng hình ảnh này xuất hiện lần đầu tiên.

Tính toán một chút, đúng vào hôm diễn ra lễ hội âm nhạc cửa trường.

Cho nên hôm đó Thẩm Nhiên đi thi đấu trước, sau đó lại đi xem cô diễn tấu ngay lập tức sao.

Trong lòng Nguyễn Túc, trong nháy mắt dường như bị thứ gì đó lấp đầy, trong lòng dần ấm áp hơn.

Cô cong môi, nụ cười rạng rỡ.

Trần Vưu An đưa tay gõ gõ lên bàn: “Cậu lộ ra nụ cười kinh khủng như vậy làm gì, nhưng mà tôi nói với cậu nhé, cậu là người đã có bạn trai, không cho phép cậu động lòng với anh ấy! Fan hâm mộ của anh ấy có hơn mười triệu người đấy.”

Nguyễn Túc giương mắt, bĩu môi: “Fan hâm mộ của tớ cũng không ít đâu nhé.”

Cô mở Weibo của mình ra, sáu triệu.

Trần Vưu An thấp giọng mắng một câu: “Lần trước tôi xem không phải là năm triệu năm trăm năm mươi chín sao, tăng lên lúc nào vậy?”

An Nam bắt đầu hứng thú: “Cậu có bao nhiêu fan hâm mộ?”

Vừa nói, vừa bắt đầu nhanh tay tìm kiếm.