Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 622: Gia môn bất hạnh



“Ân nhân, ân nhân…”

Tiếng gõ cửa vang lên liên hồi.

Diệp Thiên ngủ sâu giấc nhưng tỉnh dậy cũng rất nhanh. Chỉ cần có chút âm thanh khác thường là đã có thể lập tức phản ứng lại ngay.

Sau khi bật dậy, anh cũng thấy Bạch Tử U mở mắt, có điều cô vẫn còn đang chưa tỉnh táo hẳn.

Rõ ràng là ngủ không ngon giấc.

Nếu như không phải vì trời ban cho vẻ đẹp tuyệt sắc, làn da khá đẹp thì e rằng lúc này cô trông chẳng khác gì gấu trúc rồi.

“Ông Vu?”

Bạch Tử U cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức bật dậy.

Diệp Thiên mở cửa liền thấy ông cụ Vu bưng hai bát đi vào mặt mày hồ hởi: “Hai vị ân nhân hôm qua giúp thôn chúng tôi việc lớn, chúng tôi chưa kịp cảm ơn. Vừa hay nhà có con gà vừa đẻ trứng, tôi liền giết gà đãi cho ân nhân. Hai người uống chút canh gà cho ấm bụng rồi lát nữa ăn thịt gà nhé.”

Diệp Thiên nhìn bát canh gà trong bát đầy ắp, trong lòng cũng ấm dần lên. Anh thấy cảm động.

“Ông Vu, ông đừng khách sáo. Chúng cháu chỉ là tình cờ gặp phải thì muốn giúp đỡ thôi.”

Hôm qua Diệp Thiên quả thực cũng có nghe nói tới cảnh ngộ của ông cụ Vu. Một gia đình như vậy mà vợ ông mất sớm, con trai con dâu rời khỏi thôn bặt vô vâm tín, chỉ để lại đứa cháu sống cùng ông. Thế nhưng đứa cháu suốt ngày chỉ biết nghịch ngợm, thậm chí còn từng ra tay đánh ông cụ Vu.

Tình cảnh gia đình như vậy mà còn không tiếc con gà vừa đẻ trứng. Ông còn làm để đãi hai người bọn họ.

Ông sống thật tình cảm.

“Hai vị ân nhân mới khách sáo. Tôi sống lâu như vậy rồi, gặp bao nhiêu chuyện. Từ khi còn có cái tên thôn Lý Gia, thôn Dương Gia, tôi vẫn luôn sống ở đây, đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu chuyện bố con nhà Lý Đại Bưu làm hại nơi này.”

“Đến cả thằng cháu ăn hại kia của tôi cũng bị bọn chúng mê hoặc, cả ngày làm xằng làm bậy…”

“Nếu không phải hai vị ân nhân ra tay cứu giúp thì e rằng cho dù chết tôi cũng không nhắm mắt được.”

Nói tới cuối, ông cụ Vu thở dài thườn thượt.

“Ông già, ông chạy sang bên đây làm gì? Ối. Mùi gì thế? Thơm thế?”

Đương lúc ông cụ Vu còn chưa nói xong thì bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói. Sau khi ông cụ nghe thấy thì mặt mày biến sắc.

Lúc này chủ nhân của giọng nói bên ngoài kia đi vào. Là một thanh tiên tuổi chừng ba mươi.

Hắn ta hơi gầy, da lại đen. Hắn mặc chiếc áo lót, đi đôi dép lê, bộ dạng lông bông hết sức.

“Ông giỏi lắm. Tôi nói mà, con gà nhà mình sao tự dưng lại không thấy nữa. Hoá ra bị ông giết rồi, lại còn cho người ngoài ăn.”

Sau khi đi vào, gã thanh niên kia nhìn thấy bát canh gà thì tỏ vẻ tức tối.

“Bình thường lúc bí tôi bảo bán nó lấy tiền thì ông không cho. Bây giờ ông lại nhân lúc tôi không có nhà mà giết gà đi à?”

“Đây không phải là ăn cây táo rào cây sung thì còn là gì?”

Gã thanh niên kia hằn học gằn giọng.

Diệp Thiên thấy thế thì cau mày.

Lúc này ông cụ Vu mới vội vàng lên tiếng: “Tiểu Lạc à, hai vị này là ân nhân của nhà chúng ta. Nhà mình không có gì đãi khách, chỉ có con gà này thôi. Cháu đừng làm loạn ở đây nữa…”

“Tôi làm loạn?”

Không đợi ông cụ Vu nói xong, gã thanh niên kia lấy tay đẩy ông lùi ra sau vài bước.

Nếu không phải có Diệp Thiên đỡ thì e rằng ông đã ngã rồi.

“Người ngoài ăn mất con gà cuối cùng trong nhà, lại còn ở đây làm loạn? Ông già sống không buồn chết này ăn cây táo rào cây sung đã đành, đến lý do cũng còn không có? Cái gì mà ân nhân chó chết gì. Tôi thấy là loại đến xin cơm thì có.”

Gã thanh niên gào thét sau đó nhìn Diệp Thiên và Bạch Tử U với ánh mắt khó chịu.

Thế nhưng khi thấy Bạch Tử U, hắn lập tức sáng cả mắt lên.

Thật, thật xinh đẹp.

Hắn sống bao nhiêu năm như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người con gái xinh đẹp như vậy.

Người con gái xinh đẹp nhất thôn Lý Gia so với cô gái trước mặt rõ ràng là không thể bằng.

“Cháu đừng làm loạn nữa…. Đây là canh gà, gà còn đang nấu trong nồi. Cháu về nhà ăn đi…”

Ông cụ Vu cuống cả lên, không biết thế nào mới phải.

Nếu như đắc tội với ân nhân khiến bọn họ khó chịu rời đi thì bọn chó theo Lý Đại Bưu chắc chắn sẽ ra tay tìm tới hai ông cháu.

“Hơ, ai cho ông giết gà?”

Gã thanh niên không thôi, tiếp tục hắng giọng: “Một con gà trong nhà này đáng giá đáng quý thế nào ông biết chưa hả? Vả lại là con gà đẻ trứng. Ông cho bọn họ ăn rồi thì sau này tôi ăn bằng gì?”

“Cháu…”

Ông cụ Vu không biết trả lời sao, chỉ thấy bi thương.

Mặc dù con gà đối với nhà họ mà nói rất đáng giá nhưng thằng cháu ông căn bản không hề thấy vậy, ngược lại còn muốn bán con gà này đi.”

Bình thường một mình ông nuôi gà, gà đẻ trừng là đưa cho cháu chứ không dám ăn lấy một miếng.

Bây giờ lại còn bị thằng cháu đối đãi thế này.

“Nói đi, bao nhiêu tiền?”

Lúc này Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Ân nhân, đừng…”

Ông cụ Vu lập tức ngăn anh lại.

Diệp Thiên khoát tay: “Ông Vu, nhà ông cũng khó khăn. Vả lại cháu ông cũng nói rồi, con gà này với hai người mà nói rất đáng quý, theo lý mà nói thì nên trả tiền.”

Ông cụ Vu định nói gì nhưng đã bị thằng cháu ngắt lời: “Ông già, người ta đã nói đưa tiền rồi, ông còn ở đó phí lời làm gì, mau im miệng lại đi.”

Sau khi xông về phía ông lão nói xong, gã thanh niên nhìn Diệp Thiên rồi nheo mắt cười: “Cậu là người ngoài vùng phải không? Có thể không hiểu tình hình ở thôn chúng tôi. Con gà này đáng giá lắm. Cả thôn cũng chẳng có lấy mấy con, cho nên một con đáng giá … mười nghìn tệ.”

Cuối cùng gã thanh niên nghiến răng nói ra một con số.

Một con gà mười nghìn tệ.

Đúng là giá trên trời.

E rằng đủ mua mấy nghìn con gà.

Ông cụ Vu thấy vậy thì tỏ ra tức giận. Gà là do ông giết, bây giờ lại bắt người ta trả tiền. Đúng là vô liêm sỉ. Thật đúng là mất mặt.

Bây giờ lại còn dám nói cái giá mười nghìn tệ.

Nên biết rằng ngoài trưởng thôn thôn Lý Gia thì khoản tiền của cả thôn gộp lại e rằng cũng mới được như vậy.

Ân nhân chắc chắn sẽ giận.

Có điều ông cụ Vu tuổi đã cao, ông nắm lấy cây chổi còn run rẩy nên đương nhiên bị thằng cháu chặn lại, và ngược lại còn bị hắn cướp lấy cây chổi.

Sau đó, hắn còn định xông về phía ông mà đánh.

Hành động của hắn rất nhanh gọn, như thể đây không phải là lần đầu hắn làm việc này vậy.

“Còn dám ra tay? Tôi đánh chết cái loại già ăn cây táo rào cây sung như ông.”

Gã thanh niên liên mồm mắng chửi, vừa chửi vừa ra tay.

Khi cây chổi sắp đánh trúng ông cụ Vu thì một bàn tay giơ ra túm lấy đầu chổi.

Sau đó, gã thanh niên chỉ cảm thấy cây chổi như bị mắc lại trong kẽ đá, không sao di chuyển được.

Mặt hắn đột nhiên biến sắc.